[Dịch]Công Ty Cho Thuê Quỷ- Sưu tầm
Chương 4 : Sát cơ
.
Đó là một cô gái lớn lên trông rất đẹp, tuổi tác ước chừng trên dưới mười bảy, mười tám tuổi, tóc tết đuôi ngựa thật dài, trên người mặc áo sơ mi kết hợp với quần jean và giày du lịch, dáng người cao gầy uyển chuyển, nơi nên lồi thì lồi, nên lõm thì lõm, đủ để cho người thưởng thức chảy nước miếng.
Nếu hình dung theo lời cổ nhân thì hẳn chính là: Da trắng nõn nà, tựa như ấu trùng thiên ngưu, răng như hồ tê, mắt phượng mày ngài, nụ cười lại khéo tươi đẹp làm sao...
Nhưng kỳ thật, cậu cuối cùng không thể nào đúng được, bởi vì giờ phút này rõ ràng mỹ nhân mới vừa trưởng thành đang trong cơn giận dữ, hai gò má ửng hồng, đôi mắt đẹp trừng trừng, dù vậy bộ dạng hung dữ này thật sự càng bật lên vẻ đáng yêu của nàng.
Tuy vị này tuổi còn trẻ nhưng bộ dạng chân đạp trần nhà, trồng cây chuối hướng xuống đất thật sự rất cổ quái. Dù vậy, cuối cùng Ung Bác Văn đã nhận ra nàng là người thật, không phải yêu ma quỷ quái gì cả.
Nguyên nhân rất đơn giản, đầu tiên, quỷ nhất định không có bóng, nếu không phải thi triển pháp thuật để qua tấm gương nhìn thấy hình bóng của quỷ. Mà vị mỹ nữ kia, dưới ánh đèn bóng dáng rõ ràng hay không còn chưa nói, chỉ với tấm gương theo trên thang máy thì đã có thể dựa mà đó mà tinh tường nói: Bóng lưng của nàng rất mê người;
Tiếp theo, quỷ là âm vật, không có nhiệt khí, mà dựa theo cảm giác từ bộ vị mà bàn tay của Ung Bác Văn đang nắm, hắn có thể để xác định ba chuyện, thứ nhất, tuy cách quần áo, nhưng làn da trắng nõn nà của nàng vẫn đang để lại cho hắn cảm giác kích động đến nói không nên lời, thứ hai, cái bộ vị này hiển nhiên rất lớn, lớn đến nỗi Ung Bác Văn không cách nào nắm giữ bằng chỉ một bàn tay, hơn nữa bộ vị này có độ co dãn rất tốt, nhất là cái đốm nhô lên ở giữa lòng bàn tay mang cảm giác xốp xốp giòn giòn theo bàn tay một mực truyền xuống dưới đáy lòng của hắn, thứ ba, cũng là vấn đề quan trọng nhất, độ ấm xuyên thấu qua quần áo truyền tới tay đủ để hắn tinh tường nhận ra rằng: Nàng có dương khí.
Ngọn đèn đột nhiên sáng lên đã khiến cho hai người đang giao thủ không khỏi sửng sốt một chút, ánh mắt của hai bên cũng đụng vào cùng một chỗ. Sau khi trải qua một thời gian đối mặt ngắn ngủi, hai người đồng thời kêu to lên.
Ung Bác Văn lập tức thu hồi ma trảo đã xâm phạm đối phương đến trên dưới hai phút, còn cô gái đang đu trên trần nhà thì liền té xuống mặt đất trùng trùng điệp điệp, đến bốn chi đều chổng ngược lên trời, nhìn sao cũng thấy mất mặt.
"Tiểu thư, ngươi không sao chớ." Chứng kiến cô gái té chổng gọng, lại đang ở trên mặt đất rên rỉ, Ung Bác Văn có lòng tốt tiến lên rồi đỡ nàng dậy.
"Không nên đụng ta!" Cô gái hét rầm lên giống như phản xạ có điều kiện, Ung Bác Văn sợ tới mức lui về phía sau liên tiếp, đến khi đụng vào bức thành thang máy mới có thể dừng lại, trái tim nhảy lambada, rất có thể sẽ nhanh chóng từ trong miệng rơi ra ngoài.
"Sắc lang chết tiệt!" Cô gái dùng âm điệu mang theo một chút nức nở để mắng hắn rồi cố gắng hết sức đứng trên, một tay xoa xoa nơi va chạm với mặt đất, tay còn lại nắm lấy bộ ngực mới vừa bị Ung Bác Văn cầm lấy, đôi mắt hồng hồng, mặt mũi tràn ngập ai oán xen lẫn sự phẫn nộ.
Phải biết rằng, vừa rồi Ung Bác Văn sợ không thể chế trụ cái này lệ quỷ cho nên dùng trảo với khá nhiều sức. Bộ vị mềm mại như vậy mà bị loại thủ pháp bắt quỷ nặng tay ngắt ấn đến hai phút... nếu không đau thì đó mới gọi việc lạ.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Ung Bác Văn ý thức được chính mình đã phạm vào sai lầm rất lớn, nhất thời mồ hôi trên thái dương tuôn ra như suối, miệng vội vàng giải thích: "Tiểu thư, không phải do ta cố ý, ta còn tưởng rằng là có quỷ..."
"Ta có điểm nào giống quỷ ah!" Cô gái hướng về phía người thanh niên thuần khiết đã sợ đến nỗi sắp chảy cả mật mà rống to, một chút phong phạm thục nữ đều không có: "Trên thế giới này có quỷ xinh đẹp như ta hay sao? Có loại quỷ mang bóng hay sao? Có loại quỷ có độ ấm hay sao? Ngươi vừa rồi cầm lấy bộ ngực của ta một thời gian dài như vậy, chẳng lẽ điểm ấy cũng không nhận ra? Rõ ràng chính là ngươi muốn mượn cơ hội chiếm tiện nghi của ta! Đàn ông trong thiên hạ bình thường dù có đen tối, nhưng ta còn chưa thấy qua người nào ghê tởm như ngươi cả!"
"Nhưng mà, nhưng mà ngươi đột nhiên xuất hiện..." Ung Bác Văn bị chửi đến nỗi lúng ta lúng túng, nói cũng không ra lời, chỉ có cảm giác mình thật sự là còn oan hơn so với đậu nga. Sự tình vừa rồi có thể trách hắn sao? Chỉ trách cách xuất hiện của cô nàng này quá quái dị mà thôi. Trời tối om như mực mà đột nhiên xuất hiện trên không, đổi lại là người khác có ai lại không cho rằng nàng là quỷ?
Hơn nữa, sự tình vừa rồi phát sinh rất đột ngột, với lại hắn khẩn trương muốn chết, còn phải tập trung tư tưởng để suy nghĩ cách so chiêu với đối phương, nào có lòng dạ nào để thưởng thức cảm giác cầm lấy đồ vật chứ?
"Không có gì nhưng nhị gì hết! Một cái Mao Sơn thuật đơn giản như vậy chẳng lẽ ngươi cũng không biết sao?" Cô gái căn bản không để cho Ung Bác Văn có cơ hội giải thích mà đã chỉ rõ rằng hắn là phận sắc lang: "Được rồi, khoản nợ này ta sẽ ghi nhớ. Trước tiên chúng ta hãy nói về chính sự thì tốt hơn."
Nói chính sự? Ung Bác Văn cảm thấy khó hiểu, thầm nhìn thấy lửa giận của cô gái này vẫn còn chưa tắt, không thể tưởng được nàng sẽ còn có chính sự gì muốn nói với mình, chẳng lẽ là muốn mời mình đi bắt quỷ sao? Hay là vì bị mình nắm trúng một phát mà muốn mình lấy thân báo đáp?
"Ngươi là người của Thiên Sư đạo à." Cô gái lấy ra một cái máy tính xách tay từ trong ba lô, ấn ấn vài cái, sau đó thì thầm: "Ung Bác Văn, nam, hai mươi sáu tuổi, phụ thân Ung Cảnh Thắng, tổ phụ Ung Lãng Duy, tự xưng là truyền nhân chính tông của Thiên Sư bắc phái."
"Cái gì gọi là tự xưng!" Nghe đến đây, Ung Bác Văn nhịn không được mà phải mở miệng cắt lời: "Truyền nhân chính tông chính là truyền nhân chính tông!"
"Trừ chính bản thân ngươi ra thì ai có thể thừa nhận chuyện này? Bộ ngươi có giấy chứng nhận chính thức hay sao?" Cô gái liếc nhìn Ung Bác Văn, cười lạnh rồi nói: "Trừ mình ngươi ra, cũng không có ai người thừa nhận, chẳng lẽ không phải là tự xưng à?"
"Lại phải có người thừa nhận?" Ung Bác Văn nghe xong không khỏi ngạc nhiên đến há hốc mồm, dù sao hắn chưa không bao giờ nghĩ tới điểm này nên cũng chẳng biết trả lời thế nào.
Nhưng phàm là danh xưng gì đi chăng nữa thì phải có người thừa nhận mới có ý nghĩa. Đến trường được bằng tốt nghiệp, muốn làm kế toán phải có bằng chứng nhận kế toán, muốn làm lái xe phải bằng lái xe, muốn làm cảnh sát phải mang chứng nhận cảnh sát, làm thầy thuốc thì phải có chứng nhận bác sĩ... Mà cho dù ngươi không có nghề gì nhưng chỉ cần còn sống thì phải có CMND.
Những thứ chứng nhận này đều do nhiều người thừa nhận và căn cứ theo đó để xác minh, không có chứng minh, cũng sẽ không được mọi người thừa nhận, vậy nên ngươi không thể dựa vào đó để làm việc được.
Nhưng cái danh hiệu truyền nhân chính tông của Thiên Sư bắc phái không có chứng nhận, chỉ là trong nhà Ung Bác Văn đời đời đều nói như vậy, lại không thấy trong hiện thực dựa theo căn cứ để xác minh, cũng chẳng hề có lệnh bài trong truyền thuyết, đây không phải tự xưng thì là cái gì?
Trên trăm năm, toàn bộ gia đình mấy đời truyền xuống danh hiệu truyền nhân chính tông của Thiên Sư bắc phái đến nay trời mới biết chẳng qua chỉ là tự xưng, vì vậy Ung Bác Văn không khỏi ngơ ngác, sững sờ.
Hắn là người thông minh, nhưng càng là người thông minh liền càng có nhiều trói buộc, nếu là hắn ngu ngốc thì cũng không nghĩ nhiều đến như vậy. Quản cho có chứng nhận khỉ gió gì hay không chứng nhận, chỉ cần bản thân mình biết rằng chính mình là truyền nhân chính tông của Thiên Sư bắc phái, bấy nhiêu là đã đủ rồi.
Đáng tiếc Ung Bác Văn không phải người suy nghĩ đơn giản, cho nên chỉ với một câu nói đơn giản của cô gái liền làm cho tâm tư trong lòng hắn lập tức sôi trào. Không có người thừa nhận, cho dù bắt nhiều quỷ hơn đi chăng nữa, đó cũng không thể chứng nhận cương vị của hắn. Nếu đã đi làm nghề này mà người có tư cách hành nghề muốn kiểm tra ngươi, cảnh sát muốn bắt ngươi và muốn xếp ngươi vào hạng lừa đảo, thì cho dù là đối tượng phục vụ cũng sẽ không bao giờ tin tưởng ngươi.
Bắt quỷ một chuyến này coi như có trước hai loại ảnh hưởng, nhưng tại sao phải là hai loại đâu chứ? Ít nhất cuối cùng Ung Bác Văn cảm thấy tràn đầy cảm xúc.
Hắn ở chỗ này mướn Studio bắt quỷ đã được trọn vẹn một tháng, dán hơn một ngàn miếng quảng cáo đầy đường, có thể nói là cho tới hôm nay cũng không có một người khách tới cửa, thế giới này hiển nhiên không phải thanh bình sẽ không có quỷ, nếu không cũng chẳng có quỷ cổ vừa rồi?
Nói trắng ra là người ta không tin cái thân phận truyền nhân chính tông của Thiên Sư bắc phái!
"Cho nên hành vi bắt quỷ của ngươi thuộc về hành vi phi pháp do không có chứng nhận!" Cô gái dương dương đắc ý nói tiếp: "Lẽ ra phải bắt người vào tù, nhưng coi đây là lần đầu tiên ngươi vi phạm nên lần này sẽ không xử phạt." Ẩn bên trong lời nói của nàng là khẩu khí của cảnh sát vừa bắt được kẻ làm kinh doanh mà không có chứng nhận.
Ung Bác Văn cảm thấy hơi chóng mặt, thuận miệng trả lời: "Con quỷ bị ta làm cho siêu thoát hết rồi."
"Cái gì? Siêu thoát hết rồi!" Đột nhiên cô gái thét lên, bộ dáng kia giống như mèo bị dẫm vào cái đuôi, chỉ vào người Ung Bác Văn, nàng kêu to: "Ngươi là đồ đần, ngu ngốc, đồ gà mờ, ngươi biết ngươi đã làm ra việc gì hay không?"
Ngược lại, Ung Bác Văn càng bị chửi lại càng tỉnh táo lại: "Chờ một chút, chờ một chút, tiểu thư, ngươi làm cái gì? Ta bắt được quỷ thì có quan hệ gì với ngươi?"
Cô gái lấy ra một tấm thể từ trong ba lô rồi giơ về phía Ung Bác Văn: "Ta tên là Ngư Thuần Băng, hành nghề thẩm tra tư cách trong hiệp hội pháp sư, chuyên môn đối phó loại thần côn không có chứng nhận hành nghề như ngươi."
"Hiệp hội pháp sư? Tại sao ta chưa từng nghe nói có một tổ chức như vậy?" Ung Bác Văn lầm bầm nhận lấy tấm thể, chỉ thấy trên mặt có đóng dấu: "Chứng nhận Pháp sư có Tư cách điều tra viên", nhẹ nhàng mở ra, bên trong có dán tấm ảnh 3x4 của Ngư Thuần Băng và bao gồm tính danh, chức vụ... tất cả đều không khác với lời nói của nàng, cùng với quyền hạn, phía dưới còn có một dòng viết: "Được quyền xét xử nhưng người có nghề nghiệp bắt quỷ nhưng không có chứng nhận".
Toàn bộ giấy chứng nhận đều theo cách thức tiêu chuẩn, in ấn tinh mỹ, là quan trọng hơn là ngoại trừ giữ lại đóng đấu "Hiệp Hội Pháp sư" chạm nổi ở bên ngoài, còn có vẽ mấy tấm bùa chú phức tạp.
Ung Bác Văn là người trong nghề, liếc sơ cũng có thể nhận ra những tấm bùa chú này tuyệt đối là bùa Trấn tà hàng thật giá thật. Chỉ cần vẽ đạo bùa này lên, thì tấm giấy này ngoại trừ có công năng chứng nhận thì liền còn có thêm một hộ thân để phòng ma quỷ.
Ngư Thuần Băng lấy lại giấy chứng nhận rồi nói: "Hiệp hội pháp sư cũng không phải là thứ mà người nào cũng có thể biết một cách tùy tiện. Nếu không phải ngươi bắt được quỷ thì cho dù một trăm năm sau cũng sẽ không biết có tổ chức như vậy. Đây là ngành sản xuất tự hạn chế nên hiệp hội đã thống nhất quản lý, kể cả bắt quỷ, tránh ma quỷ, Hàng Yêu phục ma, phong thuỷ, xem bói, thầy tướng số... và tất cả các ngành nghề liên quan đến truyền thống huyền học, nhưng chỉ có pháp sư chính thức mới có thể biết được sự hiện hữu của nó."
Ung Bác Văn hoài nghi mà nói: "Ta nhưng là pháp sư chân chính, vậy tại sao ta lại không biết?"
"Tại sao ngươi lại đần như vậy đây chứ!" Ngư Thuần Băng nhếch miệng, khinh thường nói: "Không muốn nói nhiều với ngươi nữa, tóm lại ta thay mặt Hiệp Hội Pháp sư chính thức tuyên bố: Hành vi bắt quỷ vừa rồi của ngươi thuộc về hành vi không có chứng nhận hành nghề và không tuân theo quy định đặt ra, vốn chỉ cần ngươi đem quỷ bắt được nộp lên, đã có thể đạt được chứng nhận hành nghề sơ cấp, lại có thể miễn xử phạt. Thế nhưng mà ngươi lại làm quỷ siêu thoát, đã vậy còn dám tập kích bản điều tra viên là ta..."
Ngư Thuần Băng nhìn người đàn ông trước mắt từ trên xuống dưới, khóe miệng lộ ra một nụ cười xấu xa.
Trong nội tâm, Ung Bác Văn có chút kinh hãi, vừa định nói một chút gì đó, nhưng đột nhiên thang máy hạ thấp xuống rồi dừng lại. Cửa thang máy từ từ mở ra, một người đi vào bên trong.
Đó là một cô gái thanh tú, ước chừng khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi. Cô gái này mặc một bộ đồ công sở liền thân, tóc để ngắn, lộ ra một sự giỏi giang không thể diễn tả bằng lời.
Cô gái này đi vào trong thang máy rồi nhìn hai người, cười nói: "Tiểu Ngư, ngươi lại đi trêu đùa người khác rồi." Tuy tiếng nói của nàng hơi khàn khàn nhưng có sức hút cực kỳ, đây là loại hấp dẫn rất kỳ lạ.
Ngư Thuần Băng chu mỏ làm nũng với cô gái này, giọng nói tỏ ra vẻ chán chê: "Uyển Lam tỷ, vừa rồi hắn ức hiếp người ta đó nha."
Câu này vừa ỏn ẻn vừa ngọt ngào. Mặc dù cô gái kia vẫn chưa tỏ vẻ gì nhưng Ung Bác Văn đã không nhịn được mà nhếch miệng, rùng mình một cái.
Không ngờ con mắt của Ngư Thuần Băng không có nghỉ ngơi, vừa làm nũng bên này, bên kia cũng chẳng hề quên theo dõi. Đến khi chứng kiến bộ dạng quái dị của Ung Bác Văn, nàng lập tức xoay đầu lại, trừng mắt với hắn: "Ngươi có ý gì?"
"À? Không có, ta chỉ cảm thấy có hơi chóng mặt." Ung Bác Văn bối rối giải thích.
"Xin chào, ta là điều tra viên La Uyển Lam thuộc phân hội bắt quỷ trừ ma của Hiệp hội pháp sư tại phân bộ Xuân Thành!" La Uyển Lam nói xong thì vươn tay về phía Ung Bác Văn.
Ung Bác Văn cuống quít bắt tay cùng cô gái có khí độ trầm ổn bất phàm này, đương nhiên hắn cũng tự giới thiệu mình: "Ta tên là Ung Bác Văn."
"Ta biết." La Uyển Lam trả lời rất thân thiện: "Trên thực tế, từ bốn mươi năm trước, nhà họ Ung đã được Hiệp hội pháp sư xếp vào diện cần điều tra và phát triển, nhưng vì các người vẫn chưa có bắt được quỷ, cho nên chỉ có thể âm thầm quan sát mà không có tiến hành tiếp xúc."
"Một mực theo dõi nhà của chúng ta tận bốn mươi năm? Hèn gì ta vừa gặp quỷ thì các người đã kịp chạy đến." Ung Bác Văn không khỏi kêu lên, trong lòng cảm thấy khó chịu không thôi, bị người khác quan sát bốn mươi năm thì chẳng lẽ tất cả bí mật đều bị tiết lộ ra hay sao?
"Không phải theo dõi, là quan sát." La Uyển Lam giải thích: "Chỉ là cứ cách một đoạn thời gian, bọn ta tới tìm hiểu một chút tình huống trong gia đình các người. Còn lý do chúng ta có thể đến đây nhanh như vậy là vì hiệp hội đã phát triển ra kỹ thuật tiên tiến thế giới để hình thành hệ thống giám sát vị trí của Quỷ Hồn. Nhờ đó, chúng ta có thể giám sát toàn bộ Xuân Thành mọi lúc, cho dù ở vị trí nào xuất hiện Quỷ Hồn cũng có thể lập tức phát hiện. Giống như gian phòng của ngươi, hôm nay vừa xuất hiện một Quỷ Hồn, chúng ta liền lập tức biết rõ. Nhưng không đợi chúng ta hành động thì tin tức của Quỷ Hồn lập tức biến mất. Thông qua điều tra tư liệu cùng phân tích những tư liệu xung quanh đây, cuối cùng chúng ta liền có thể đoán được con quỷ kia đã bị ngươi thu phục."
"Ah, thì ra là như thế. Vậy các ngươi đến tìm ta với mục đích là..." Ung Bác Văn nghe được xong thì trong lòng cảm giác nghi ngờ, hắn nghĩ những lời của La Uyển Lam vừa nói thật sự rất không chính xác. Nếu cái hệ thống giám sát của các nàng thật sự lợi hại như vậy thì có lẽ sớm đã sớm phát hiện quỷ hấp khí trên người Phí Mặc mới đúng chứ, tại sao lại có thể để cho quỷ xuất hiện để hắn nhìn thấy cơ chứ?
Nhưng Ung Bác Văn chỉ hoài nghi trong lòng mà cũng không nói ra. Bởi vì hắn một mực không biết rõ hai cô gái đang muốn làm gì cho nên liền theo trí tưởng tượng, nói ra sơ lược sự tình của quỷ cổ.
"Ta không phải vừa mới nói rồi hay sao?" Ngư Thuần Băng cướp lời: "Ngươi bắt được quỷ, cũng có thể nhận tư cách pháp sư sơ cấp, nhưng phải giao ra quỷ hồn thì chúng ta mới có thể phát chứng nhận để ngươi trở thành hội viên chính thức. Sau đó, từ nay về sau đã được bắt quỷ một cách quang minh chính đại rồi."
Đối với những lời này, Ung Bác Văn xì mũi coi thường: "Chẳng lẽ ta không giao, các ngươi có thể cấm ta bắt quỷ à? Ta cực khổ lắm mới bắt được quỷ, dựa vào cái gì phải giao cho các ngươi không công? Chẳng lẽ các ngươi làm như vậy mà không thấy mình lớn lối quá hay sao?"
"Ngươi nếu không giao thì đương nhiên chúng ta cũng không thể cấm ngươi bắt quỷ." La Uyển Lam rất kiên nhẫn giải thích: "Nhưng nếu nói như vậy, chúng ta sẽ không cung cấp cho ngươi bất cứ tin tức nào liên quan đến quỷ, cho ngươi từ nay về sau cũng khó có thể gặp được bất cứ con quỷ nào."
Ý của này đã rõ ràng rằng nàng muốn trực tiếp cấm Ung Bác Văn bắt quỷ. Nhưng dù vậy, trước đó Ung Bác Văn đã quyết định không làm cái ngành nghề không có bảo hiểm này nữa rồi. Trừ khi quỷ chủ động tìm tới tận cửa tìm hắn mà thôi. Bởi vì vậy, cho dù về sau công việc này có không ổn định đi chăng nữa thì cũng chẳng có gì uy hiếp.
Ung Bác Văn cười nhạt một tiếng, nói: "Thật là đáng tiếc, con quỷ khi đã bị ta đánh cho hồn phi phách tán, không có cách nào giao cho các người."
"Tiêu tán rồi sao?" La Uyển Lam lẫn Ngư Thuần Băng đều cảm thấy ngoài ý muốn: "Ngươi làm cách nào lại có thể siêu độ nó? Chuyện này quả thật đúng là quá..."
"Ngu xuẩn, ngoan độc, không có thiên lý!" Ngư Thuần Băng đang đứng ở bên cạnh La Uyển Lam trực tiếp bổ sung những từ ngữ mà không biết ngượng ngùng.
"Tiểu Ngư!" La Uyển Lam liếc xéo Ngư Thuần Băng khiến nàng sợ tới mức thè lưỡi, rốt cuộc cũng không dám nói gì nữa.
"Đã như vậy..." La Uyển Lam trầm ngâm một lát rồi nói: "Tình huống này trước giờ chúng ta chưa từng gặp qua nên cần phải đi về xin chỉ thị từ thượng cấp, tạm thời chúng ta sẽ không hạ bất cứ lệnh cấm nào đối với ngươi. Nhưng về sau, nếu Ung tiên sinh lại gặp quỷ, ngàn vạn lần không nên siêu độ nó. Quỷ Hồn cũng là một loại trong vạn linh của trời đất, tùy ý siêu độ có thể làm thay đổi thiên hòa, tuổi thọ hao tổn. Gần hai mươi năm nay, cho dù là lệ quỷ hung ác đến đâu, nhóm pháp sư của Hiệp hội cũng thường không dám tùy tiện siêu độ."
"À." Ung Bác Văn đáp lời mà lòng không yên. Hắn cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay một chút, cuối cùng mới làm ra biểu hiện không kiên nhẫn.
La Uyển Lam mỉm cười, rất thức thời mà nói: "Vậy cứ như thế đi, về sau có cơ hội chúng ta sẽ gặp lại. Bây giờ không dám làm chậm trễ thời gian của Ung tiên sinh nữa. Tiểu Ngư, chúng ta đi thôi."
Ngư Thuần Băng bất mãn nói: "Cứ như vậy để hắn đi sao? Hắn siêu độ Quỷ Hồn rõ ràng là hành vi không tuân theo quy định mà."
"Được rồi, Tiểu Ngư, đừng ồn ào nữa." La Uyển Lam trách mắng nàng rồi nhỏ nhẹ nói: "Ung tiên sinh vẫn chưa phải là hội viên chính thức, cũng không cần phải tuân theo quy định gì."
Ngư Thuần Băng nhếch miệng về phía Ung Bác Văn rồi mới quay người đi vào trong thang máy.
La Uyển Lam thì lấy một tấm danh thiếp ra, đưa đến trước mặt Ung Bác Văn: "Đây là danh thiếp của ta, về sau có chuyện gì cần hỗ trợ, có thể gọi điện thoại cho ta là được rồi."
Ung Bác Văn tiện tay nhận lấy danh thiếp, nhìn cũng không nhìn mà trực tiếp đút vào trong túi quần, lời nói liền đáp lại nhưng không hề có thành ý: "Nhất định rồi."
La Uyển Lam cũng không thèm để ý đến thái độ của hắn. Nàng rất có phong độ mà khẽ gật đầu, quay người rời khỏi.
Đối với Ung Bác Văn, ấn tượng đầu tiên khi tiếp xúc với Hiệp hội pháp sư chẳng mấy tốt đẹp. Hắn cũng không cho rằng về sau mình sẽ lại gặp quỷ rồi phát sinh bất cứ quan hệ gì với họ cho nên khi vừa rời khỏi thang máy, hắn liền đem chuyện đặt ở sau đầu.
Sau khi rời khỏi văn phòng, Ung Bác Văn ăn bậy vài món trong quán cơm nhỏ để nhét đầy cái bao tử của mình. Cũng ở quán cơm này, hắn mua nửa cân rượu đế 75 độ rồi kêu một chiếc taxi, thẳng đường đến ngay cơ quan thị chính.
Cái cơ quan thị chính này thuộc hoàng khí, trong thuật phong thuỷ nói đây là đất cô sát chí dương. Mặc dù có chút tà khí, nhưng nếu nơi này dùng để trấn áp hung thần lệ quỷ thì không có gì để chê trách.
Lần đầu tiên, Ung Bác Văn bắt quỷ đã đụng trúng loại quỷ cổ chí tà, tuy thành công nhưng trong lòng luôn cảm thấy không an tâm, hắn sợ con quỷ cổ này không chết hẳn, lại sợ người nuôi cổ đến báo thù. Cuối cùng Ung Bác Văn mới dứt khoát chọn quyết định nhẫn tâm, đó là dùng hoàng khí cộng với pháp thuật để trấn áp tro cốt của quỷ cổ. Như vậy, cho dù con quỷ cổ này chưa chết cũng vĩnh viễn không có cách nào hiện thế nữa. Mà càng chủ yếu hơn chính là chủ nhân của quỷ cổ có tâm thần tương thông với quỷ cổ, hẳn sau đó số mệnh sẽ đại giảm. Từ nay về sau lại dễ dàng tai ương máu me, nghiêm trọng còn có thể trở thành kẻ bị bệnh tâm thần.
Đương nhiên những điều này đều là lời trong sách, về phần có phải là thật hay không thì hắn không biết.
Ung Bác Văn lén lút tránh né bảo vệ, đi vào trong đại viện, thẳng lên khi lên sân thượng của cao ốc thị chính, thấy mái nhà không người mới tìm nơi ánh mặt trời chiếu sáng nhất thì lấy tro tàn của cái chai đó ra, mở bình rồi rót ra một chút sau đó đóng nắp bình lại, vặn nhanh. Tiếp theo, hắn lại đặt bốn bình chứa đầy rượu sang bốn phía rồi vẽ lên tấm bùa lớn. Sau đó, hắn giẫm chân tại chỗ niệm động chú ngữ rồi uống sạch rượu thừa, lấy ra một cái bật lửa ném về phía trước, miệng phun ra một ngọn lửa khiến tờ bùa lớn đang đặt trên mặt đất trở thành hỏa bùa.
Sát phong trên sân thượng quá dày, chỉ thấy tờ hỏa bùa lóe ra sáng lam rồi chập chờn lắc lư trong gió, nhưng lạ chính là lửa vẫn không tắt. Mặt đất dưới chai thuốc giống như biến thành cát chảy. Dưới lửa thiêu, chai thuốc chậm rãi chìm xuống, một lát sau liền hoàn toàn chui vào trong nền nhà, ngay lúc đó lửa đỏ xung quanh nhanh chóng lan về nơi chai thuốc vừa chìm xuống. Tựa như bị nước bị hút vào trong cống thoát nước, lửa đỏ dần dần không còn một chút gì nữa.
Nơi đặt cái chai vừa rồi chỉ còn lại một dấu tròn trên mặt đất, nhìn như có một vật gì đó được gắn vào trong xi măng.
Ung Bác Văn đứng ở nơi đó nhìn dấu tròn trong chốc lát. rốt cuộc nhìn thế nào cũng cảm thấy rất chói mắt. Hắn sợ có người sẽ nhìn thấy, chẳng may trong lúc hiếu kỳ lại đào lên thì thật không hay. Cuối cùng Ung Bác Văn định lấy một chút xi măng đắp lên dấu vết cuối cùng này, để hoàn toàn có thể hủy thi diệt tích. Nhưng không đợi hắn đi tìm xi măng, điện thoại lại vang lên.
Vừa nghe thấy tiếng niệm kinh Kim Cương của nhà Phật, Ung Bác Văn liền lập tức biết người nào điện đến. Bởi vì đây chính là tiếng chuông Elle Vân tự mình cài đặt riêng cho hắn. Tuy vậy, nàng không có tin Phật, chỉ là cảm thấy tiếng Phật xướng rất êm tai, lại có thể nhắc nhở bạn trai không nên trêu hoa ghẹo nguyệt. Lại nói, Ung Bác Văn vội vàng dẹp mọi lo lắng sang một bên, trước tiên nhận điện thoại của bạn gái.
"Tiểu Văn, ta đã liên hệ được bên Song Tháp Văn hóa rồi. Xe của ta đậu ở bãi đỗ xe dưới lầu rồi, bây giờ ngươi lái xe đến phòng khám bệnh đón ta đi."
Trong điện thoại, giọng điệu của Elle Vân đã hoàn toàn khôi phục như bình thường, điều này khiến cho Ung Bác Văn yên tâm không ít. Hắn lập tức đáp lời rồi liền quay người rời khỏi sân thượng, tạm thời ném dự định che dấu dấu vết ra sau đầu.
Ung Bác Văn rời khỏi sân thượng chỉ mới được ba hai phút, một người cúi đầu trốn khỏi chỗ núp. Khi đi tới, thân thể hắn lảo đảo giống như người mang theo bệnh nặng. Vừa đến chỗ làm phép, tên này quỳ xuống đất, hai tay vuốt cái kia dấu tròn kia rồi lập tức khóc rống như cha chết mẹ chết, đầu thì đập lên mặt đất liên tục: "Xong rồi, toàn bộ đã xong rồi, một trăm năm trời, một trăm năm tâm huyết, tất cả đều đã xong hết rồi. Ta thực xin lỗi liệt tổ liệt tông, thực sự xin lỗi hậu thế..."
Người này càng khóc càng hăng say, chợt nghe có người quát: "Ngươi là đang làm cái gì đó? Muốn khóc thì đi ra ngoài khóc, cũng không coi coi đây là nơi nào sao!"
Người nọ đã bị quấy rầy thì liền thu tiếng khóc, ngẩng đầu nhìn lại liền thấy một bảo an đứng ở lối vào sân thượng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn.
Bảo an vừa nhìn rõ mặt mũi của người nọ, sắc mặt lập tức biến đổi, toàn thân cứng đờ giống như gặp quỷ, giữa cổ họng phát ra tiếng "Ực" nhè nhẹ, bờ môi run rẩy phát ra âm thanh mơ hồ, cũng không biết là lầm bầm câu gì mà chỉ thấy hắn lập tức quay người bỏ chạy.
Nhưng hắn vừa mới phóng ra ngoài một bước, liền cảm thấy một bàn tay lạnh như băng đá chộp lấy cổ. Hắn quay đầu lại một cách vô ý thức, nhưng trước mắt lại là một mảnh máu me.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện