[Dịch]Công Ty Cho Thuê Quỷ- Sưu tầm

Chương 13 : Nghịch Tử

Người đăng: 

.
Phòng khách rộng rãi được bao phủ bởi ánh nến lắc lư, sáng tối liên tục. Cảnh tượng hệt như cả gian phòng không ngừng lắc lư giữa âm phủ và dương thế, hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Ở hai bên có hai hàng ghế, giữa phòng có hơn ba cái bàn vuông nặng nề. Giờ phút này, Ung Bác Văn đang bị cột chặt tại một cái bàn, tay chân dang rộng, đây quả là một chữ đại (头) rất tiêu chuẩn. Mà bên cạnh hình người nằm dang tay chân, có vài ngọn nến đã cháy được quá nửa, những ngọn nến này được đặt ở gần đỉnh đầu, lỗ tai, dưới nách, giữa háng và bàn chân. Gió âm thổi qua, ánh nến lắc lư, tựa như đều có thế bị dập tắt bất cứ lúc nào. Trong khi đó, Ung Bác Văn cảm thấy từng cơn ớn lạnh từ lòng bàn tay, gan bàn chân và từ trên đỉnh đầu theo máu ở trong thân thể chậm rãi chảy xuôi vào tim, rồi chạy đến phổi... độ ấm trong thân thể dần dần giảm xuống. Ở hai bên trái phải lần lượt có một bàn vuông cột Lưu Ý, dáng người mập ú cùng Hàn Nhã, dáng người thon thả. Về cơ bản, mức đãi ngộ đều giống nhau. Chỉ có điều, trên đỉnh đầu của hai người không có ngọn nến như Ung Bác Văn. Hàn Nhã không nhúc nhích, nàng vẫn chìm trong trạng thái hôn mê. Còn Lưu Ý, chẳng biết có phải thần kinh của gã cũng to như thân thể hay không? Thế mà dù bị hù đến nỗi thịt mỡ toàn thân đều co giật đến tình trạng rút gân mà Lưu Ý vẫn không thể ngất xỉu. Lúc này, đôi mắt của gã đã trở nên trắng dã, miệng chỉ thì thầm có mỗi một câu "Ta không muốn chết, ta không muốn chết". Riêng con mèo đen lại không được đãi ngộ như con người, nó bị cột lung tung vào chân bàn, bấy giờ đang meo meo để thay lời kháng nghị. Sau khi đưa ba người vào nhà và trói trên bàn, đám quỷ lập công lớn liền tỏ ra sợ hãi rồi lui ra bên ngoài. Tuy vậy, chúng vẫn cố thò đầu vào cửa sổ để xem tình hình bên trong, điều này làm cho căn phòng vốn đang bao phủ âm khí được chồng thêm một tầng quỷ khí dày đặc. Phí Đỉnh Tân đi tới đi lui một hồi thật lâu mới có thể nhen nhóm tất cả những ngọn nến. Sau đó gã mới giữ im lặng rồi đứng bên cạnh Ung Bác Văn. Lúc này, Phí Đỉnh Tân đang nhíu mày, nhìn kỹ tên Thiên Sư trẻ tuổi với sắc mặt khẩn trương ở trước mắt. Dường như con quỷ hấp khí trên lưng gã cũng cảm thấy tâm tình buồn bực của Kí Chủ nên cố thành thành thật thật nằm yên trên vai mà không có bất kỳ cử động nào khác. (Kí chủ: Chủ thân thể bị kí sinh) Ung Bác Văn thấy Phí Mặc không tới, liền hỏi: "Ngươi biết trên lưng mình có một con quỷ hấp khí không? Ngươi còn biết... tất cả người thân của ngươi đều mang một con quỷ hấp khí trên người chứ?" Khuôn mặt của Phí Đỉnh Tân vẫn mang theo vẻ bình tĩnh: "Chúng được gọi là quỷ hấp khí bởi vì niềm vui nhất của chúng chính là hút dương khí của con người. Những người có thân thể yếu ớt rất dễ bị chúng bám lên trên người." Quỷ hấp khí trên lưng Phí Đỉnh Tân bỗng cảm thấy bất an. Ngap lập tức, nó duỗi đầu lưỡi đỏ như máu qua lại trước mũi và miệng của Kí chủ. Ung Bác Văn thấy trên lưng nổi lên một hồi ác hàn, do dự một chút, rốt cục vẫn không nhịn được mà tò mò hỏi: "Cả ngày cõng quỷ trên lưng sẽ có cảm giác gì?" "Rất mệt." Giọng nói của Phí Đỉnh Tân đã mất đi tất cả cảm xúc: "Mỗi ngày đều có cảm giác vừa cõng bao cát trên lưng vừa hành động, chỉ cần làm một vài việc lặt vặt sẽ mỏi cổ, sau lưng vừa nhức vừa đau. Bây giờ, xương cổ của ta cũng đã biến chất, dường như chỉ cần cử động hơi mạnh sẽ đứt rời. Từ mười tuổi, khi dương khí còn sung túc, ta đã bắt đầu cõng nó trên lưng. Cho tới hôm nay, ta đã cõng nó tổng cộng hai mươi bảy năm, ba tháng và mười tám ngày." Ung Bác Văn cũng có thể cảm nhận được sự đau khổ xen lẫn tuyệt vọng bên trong câu nói có phần bình thản đó. Tuy nhiên, mặc dù hắn biết bây giờ mình cũng giống Nê Bồ Tát sang sông, đến tính mạng còn khó bảo toàn, nhưng vẫn rất chân thành nói: "Kỳ thật, ta có thể giúp các ngươi." Phí Đỉnh Tân trợn mắt, rồi gã lại nhìn vị Thiên Sư đang trong tình trạng thịt heo nằm trên thớt bằng ánh mắt mỉa mai, vừa định cất lời thì giọng nói khản đặc của Phí Mặc bỗng vang lên, âm thanh này thật giống như tiếng chuông bể: "Ngươi định giúp chúng ta bằng cách nào vậy? Hay là ngươi giúp chúng ta hư thối đến tình trạng muốn sống không được, muốn chết không xong như bây giờ? Thật đúng là tốt bụng mà!" Theo giọng nói, Phí Mặc chậm rãi đi vào trong lầu. Bước chân của lão chậm cực kỳ, trên cơ bản có thể nói là lết về phía trước, nhưng cho dù động tác của Phí Mặc có biên độ nhỏ đến như vậy nhưng tất cả những khối thịt nhão lớn nhỏ trên người lão càng không ngừng rơi xuống mặt đất theo mỗi bước chân khiến mỗi nơi Phí Mặc đi qua lại vẽ nên những quỹ tích đỏ sậm. Ung Bác Văn chứng kiến bộ dạng của Phí Mặc lại càng cảm thấy ghê sợ. Chỉ sợ một lát sau, thân thể hư thối của lão ta lại càng hư thối với tốc độ nhanh hơn nữa. Tuy bây giờ hai bên đang ở trong trạng thái đối địch với nhau nhưng Ung Bác Văn biết tình huống trước mắt đều là vì bản thân hắn ra tay bắt quỷ một cách đường đột mà tạo ra. Bấy giờ, nỗi băn khoăn, áy náy bỗng tràn ngập cõi lòng: "Phí tiên sinh, ta thật có lỗi, ta không biết sẽ dẫn đến chuyện này..." "Thật có lỗi?" Phí Mặc cười thảm: "Ngươi biết ngươi đã làm gì không? Vốn chỉ cần thêm sáu tháng nữa, ta đã có thể bình thản rời khỏi thế giới này, mà chỉ cần qua sáu tháng, trận pháp ở đây liền hoàn toàn thành hình. Từ nay về sau, tài vận của nhà họ Phí sẽ cuồn cuộn không dứt, cho đến khi phú giáp thiên hạ. Đó chính là tâm huyết cả trăm năm của mấy đời nhà chúng ta đấy. Lẽ ra trước mắt đã thấy kết quả, nhưng bây giờ toàn bộ đều bị phá hư bởi một vị Thiên Sư vĩ đại gặp quỷ liền bắt mà không cần hỏi căn do. Chẳng lẽ những thứ này chỉ cần một câu "thật có lỗi" lầ có thể đền bù tổn thất được hay sao?" Hình tượng thật thê thảm phối hợp với giọng nói bi thương, hơn nữa nội dung cũng rất thương cảm... đây quả thật là một màn dễ làm cảm động lòng người. Chính vì vậy, tâm địa mềm yếu của Ung Bác Văn càng thêm day dứt, thậm chí còn có cảm giác tội ác tày trời, chết cũng không đủ để tạ tội với thiên hạ. Nhưng cũng may, Ung Bác Văn còn chưa bị lú lẫn, tinh thần cũng lập tức bình tĩnh lại rồi nói: "Phí lão tiên sinh, tuy tình huống trước mắt khiến ta cảm thấy rất có lỗi nhưng cho dù thế nào thì trận pháp phong thủy của các ngươi đã cầm tù đám quỷ và khiến chúng nó không thể nào chuyển thế đầu thai. Đây là việc ác không thể tha thứ, cho dù sau khi ra tay ta mới biết chuyện này nhưng ta cũng sẽ không mặc kệ. Bây giờ ngươi cảm thấy mình rất đáng thương, rất bi thảm, nhưng liệu ngươi có nghĩ đến tậm trạng của những quỷ hồn đó hay không? Vì bị ngươi vây ở chỗ này, họ muốn lên trời cũng không được, xuống đất cũng không xong. "Hoàn dương không đường, đầu thai không cửa" đó là điều bi thảm đến mức nào?" "Trở thành một phần tử của Bách quỷ tụ âm trận và có thể cải mệnh đổi vận cho nhà họ Phí chính là vinh hạnh của bọn chúng!" Phí Mặc thở hào hển rồi rống to một cách điên cuồng: "Bản chất của thế giới này chính là "mạnh được yếu thua", "được làm vua thua làm giặc", coi như pháp lực của ngươi mạnh mẽ nhưng bây giờ không phải cũng rơi vào tay của ta, mặc ta bài bố hay sao?" "Ực (Tiếng nuốt nước bọt)... Ngươi muốn làm gì?" Nói thật, Ung Bác Văn cảm thấy rất ngạc nhiên đối với vấn đề này. Trận pháp đã bị phá hủy, lão ta lại tan nát đến tình trạng như thế, chẳng lẽ lão còn có thể vãn hồi ư? Nếu không bắt giết thông thường, vậy thì mục đích cũng không đơn giản rồi. "Đợi ngươi chết, ngươi sẽ hiểu." Phí Mặc cười ha ha, dường như lão muốn làm cho Ung Bác Văn nghĩ cách đến khi thành quỷ hồ đồ chứ không chịu nói nhảm với hắn. Lúc này, Phí Mặc dừng lại ở trên đỉnh đầu của Ung Bác Văn, chỗ này cách cái bàn vuông khoảng năm mét. Bấy giờ, lão mới nói với con trai: "Đỉnh Tân, ra tay đi." Phí Đỉnh Tân quay người đi đến trước giá sách, thò tay ấn xuống tấm thủy tinh ở giữa khiến toàn bộ giá sách lập tức vỡ ra, hệt như domino, giá sách ngả ra hai bên, lộ ra một chỗ trống hình tròn trên vách tường, trong lỗ có treo một thanh kiếm dài giao với một một cây búa, thanh kiếm lẫn cây búa đều có màu đỏ sậm, nhìn kỹ lại phảng phất như do máu đặc ngưng tụ mà thành. Phí Đỉnh Tân tự tay tháo cây búa xuống rồi mang nó đến trước người Phí Mặc, mặt hướng về phía Ung Bác Văn, kẻ đang nằm trên bàn. Chỉ thấy Phí Đỉnh Tân giơ búa, ánh mắt lạnh lùng rơi lên trên cổ của vị Thiên Sư trẻ tuổi rồi nói "Yên tâm, ngươi không cảm thấy đau đón gì đâu. Bởi vì một búa của ta sẽ làm ngươi... đầu lìa khỏi cổ!" Ung Bác Văn nghe được những lời này, mồ hôi lạnh chảy đầy sau lưng. Lúc này, hắn mới nhìn Phí Mặc ở phía xa rồi nói: "Phí lão tiên sinh, ta tổn thương ngươi nghiêm trọng đến như vậy, vì sao ngươi không tự tay giết ta để báo thù cho hả giận?" "Hả? Ta đứng bên cạnh ngươi để ngươi có cơ hội giết người khống chế trận pháp sao?" Phí Mặc cười lạnh một tiếng, giọng nói nhỏ lại như thì thầm: "Ta quên nói cho ngươi biết, tất cả những gì quỷ hồn chứng kiến, ta cũng biết không thiếu chỗ nào! Giống như bây giờ, ta không muốn cho những con quỷ ngu si đang đứng bên ngoài nghe được những lời ta nói, tuyệt đối chúng cũng không thể nghe thấy. Ở trong trận pháp này, ta chính là thần, ta chính là chúa tể!" "Cái gì?" Ung Bác Văn run rẩy trong lòng, theo bản năng cố dùng sức giãy dụa để rời khỏi trói buộc. Dựa theo ước định của hắn và lão quỷ, dây thừng trên người hắn chỉ như trưng cho có, giãy dụa nhẹ nhàng sẽ có thể thoát ra nhưng bây giờ hắn dùng toàn bộ sức lực cũng không thể rời khỏi mặt bàn một li. Điều này làm Ung Bác Văn sợ tới mức hồn phi phách tán, trong đầu nhảy lên hai chữ: "Trúng kế!" Phí Mặc cười âm hiểm: "Ngươi cho rằng ta không biết các ngươi thương lượng cái gì sao? Không phải ngươi muốn lợi dụng hoạt thi không thể vào trong mắt trận để làm khó dễ ta à? Cuối cùng lại để ta không kịp vận chuyển trận pháp để đối phó đám ma quỷ sao? Ha ha ha, những con quỷ ngu xuẩn dù không muốn nhưng chúng đều là tài phú quan trọng của nhà họ Phí, việc gì ta phải đối phó với chúng? Chắc ngươi không biết dây thừng này chính là loại chuyên dùng để đối phó với những Thiên Sư có pháp lực cao cường như ngươi đấy. Nó còn gọi là Khốn đạo tác, pháp lực của ngươi càng thâm hậu, nó sẽ càng trói chặt... Ah!" Tiếng hét thảm thiết tới cực điểm. Giờ phút này, Ung Bác Văn đang hối hận, trong lòng lẩm bẩm lời kịch "Thông minh quá sẽ bị thông minh hại" thì mới nghe giọng nói dương dương đắc ý của Phí Mặc bỗng hóa thành thành tiếng kêu thảm thiết. Bấy giờ, hắn mới cố giương mắt nhìn lên trên, vừa vặn nhìn thấy một cái đầu lâu nát bấy đang bay trên không trung. Còn Phí Đỉnh Tân, người vốn đang cầm búa quay về phía hắn, giờ phút này đã xoay người thu vung búa, lưỡi búa mang theo chất lỏng đỏ sậm, vung vẩy đầy trời. Phí Đỉnh Tân chuẩn bị chém một hồi lâu mà búa lại không có rơi xuống đầu kẻ địch là Ung Bác Văn mà lại rơi trên cổ lão tía của gã! Chuyển biến này có thể rơi khỏi dự đoán của mọi người, Ung Bác Văn cũng ngân ngẩn tại chỗ. Cho đến khi hắn nhìn thấy thanh búa mang theo màu đỏ lại chém về phía mình thì mới nhịn không được mà gào thét một cách nghẹn ngào. "Xoẹt", Lưỡi búa lướt qua cánh tay của Ung Bác Văn, chém xuống Khốn đạo tác rồi mạnh mẽ găm vào trong bàn. Tuy Khốn đạo tác là một bảo bối rất lợi hại nhưng nói trắng ra chỉ là một sợi dây thừng bình thường được gia trì pháp thuật, không có khả năng đỡ nổi một búa, lúc này nó cũng đã bị chém thành hai đoạn. Dường như quỷ hấp khí ở trên vai Phí Đỉnh Tân gặp thứ gì kích thích nên nhảy dựng lên một cách mạnh mẽ. Đôi tay gầy nhom như củi bấu chặt cổ của Phí Đỉnh Tân, hai chân vòng lên thắt lưng, đầu thì tiến đến trước mặt gã, mũi kề mũi, miệng kề miệng, thật giống đang hôn nhau. "Cứu ta!" Phí Đỉnh Tân huơ tay lung tung nhưng không có cách nào đụng được quỷ hấp khí. Tiếng cầu cứu khò khè văng vẳng khắp xung quanh, thân thể của gã dần gầy lại, hệt như một quả bóng bóng da xì hơi. Ngoài lầu vang lên một tiếng rống rung trời động đất, đám quỷ làm như mới ăn cả đống Viagra, đám thì hô to gọi nhỏ, đám thì hoa chân múa tay để diễn tả niềm vui của mình, có đám còn bổ ngào vào cửa sổ rồi tay kéo miệng cắn cái xác không đầu của Phí Mặc. Trong khoảnh khắc, máu thịt bay tứ tung. Nếu tình cảnh đầy máu me trước mắt được lên phim, chắc chắn sẽ nằm trong phiên bản siêu hạn chế. Thậm chí những việc vừa xảy ra nhanh đến mức làm người trong cuộc cũng không kịp chớp mắt. Trong phút chốc, đầu óc của Ung Bác Văn trở nên trống rỗng, tuy hắn được nhìn một màn vừa điên khùng vừa quái đản nhưng sau mười mấy giây mới có phản ứng. Bấy giờ, Ung Bác Văn liền giật sợi dây thừng còn dính trên người xuống, sau đó ngồi bật dậy, hắn cũng không kịp niệm chú mà dùng miệng cắn nát ngón tay, vẽ một bùa chú trên lòng bàn tay rồi đánh về phía đám quỷ đang nổi điên. Tiếng sấm chợt vang lên, hệt như từ trên trời đánh xuống. Tiếng sấm này khiến toàn bộ tòa lầu đều phải lung lay, đám quỷ đang cấu xé thi thể của Phí Mặc để hả giận cũng bị một Chưởng Tâm Lôi này chấn đến độ đầu óc choáng váng, ngắc ngoải như người đang say. Đám quỷ này nghiêng trái nghiêng phải, cuối cùng đều ngã lăn quay trên mặt đất. Những con quỷ ở đằng sau đang chen lấn nhau để chui vào trong lầu vừa thấy cảnh này thì nhịn không được mà đều ngừng bước, chúng quỷ đã bị tình cảnh trước mắt hù dọa, nào có con nào to gan xông về phía trước. Kỳ thật, Chưởng Tâm Lôi không thể bằng Ngũ Lôi hộ thân chú, nếu nói điểm khác nhau thì cứ đem pháo hoa so sánh với lựu đạn là biết, tuy đều có động tĩnh rất lớn nhưng sát thương thực tế lại không giống nhau. Mà sau khi tiếng sấm vang lên, đám quỷ hồn trong lầu cũng đã choáng váng đến độ không biết đâu là hướng bắc, đâu là hướng nam. Thật ra Ung Bác Văn cũng chịu ảnh hưởng, trong phút chốc lỗ tai hắn như bị điếc đặc. Con quỷ hấp khí trên người Phí Đỉnh Tân nghe tiếng sấm vang lên cũng cả kinh, thân thể nhún nhảy rồi theo bản năng quay đầu nhìn về phía tiếng sấm vang lên, đây là cơ hội cho Phí Đỉnh Tân, kẻ vốn đã bị quỷ hấp khí hút hết một nửa cái mạng. Chỉ thấy gã dắt cuống họng rồi gào to: "Thiên Sư, cứu ta với!" Không cần gã nói, Ung Bác Văn cũng đã hành động. Thì ra, Ung Bác Văn tung ra một Chưởng Tâm Lôi có dụng ý dùng một hòn đá để ném hai con chim. Khi nhìn thấy quỷ hấp khí quay đầu nhìn, hắn liền phóng một bước thật xa, tay làm ấn trục quỷ ấn đánh mạnh lên cái đầu bự của quỷ hấp khí. Con quỷ hấp khí nọ bị đánh văng khỏi thân thể của Kí Chủ, thân thể nó bị đánh bay ra ngoài, sau đó lộn nhào không biết bao nhiêu vòng trên không trung và ngã cái oạch xuống mặt đất lạnh lẽo. Quỷ hấp khí thét lên một tiếng chói tai, nó lập tức bật dậy thật nhanh, rồi đánh về phía Ung Bác Văn bằng dáng vẻ cực kỳ hung tợn. Trong tay không có công cụ, Ung Bác Văn không dám đánh nhau chính diện với con quỷ này, có lẽ là vì nó đang chứa quỷ cổ trong người. Chỉ thấy, hắn lách né đòn, rồi hướng về phía cửa, hô to: "Ba lô, lão quỷ, đưa ba lô cho ta!" Vừa rồi, khi Ung Bác Văn làm bộ bị bắt, hắn đã giao ba lô chứa toàn bộ dụng cụ bắt quỷ cho lão quỷ. Mà mặc dù lão quỷ không đụng trực tiếp đến mấy thứ đồ bên trong ba lô nhưng dù thế nào đi nữa thì những thứ này đều thuộc về loại đồ cực kỳ nguy hiểm đối với loài quỷ. Cho nên khi lão cầm ba lô trong tay, thật có cảm tưởng như đang mang bom hẹn giờ. Lúc này, thân thể của lão quỷ đang run rẩy như cầy sấy, đến khi nghe thấy Ung Bác Văn nói mấy câu này thì lập tức mừng rỡ, miệng vâng dạ không ngớt, lão cũng không thèm vào phòng mà vung tay ném ba lô vào trong. Giờ phút này, Ung Bác Văn đang khổ sở né tránh công kích của quỷ hấp khí nên không thể chụp được. Còn cái ba lô hàng vỉa hè, tuy kiểu dáng của nó rất mới lạ, nhưng chất lượng lại không được tốt cho lắm, đến khi bị lão quỷ ném mạnh, cái ba lô này liền chia năm xẻ bảy, nào là bùa lá, nào là máu chó... Đủ đồ vật muôn màu muôn vẻ văng tán loạn, mà con quỷ hấp khí kia thì thật xui xẻo đến tận mạng. Chẳng biết nó làm ăn thế nào mà đống đồ chơi hỗn độn nọ lại đổ hết lên trên người của nó. Giữa tiếng kêu gào sắc lạnh, the thé, con quỷ hấp khi vừa tỏ ra hùng hổ văng lên trên không, toàn thân chảy ra một đống nước dịch màu xanh lá cây. Chỉ thấy từ đầu đến chân nó dính đầy lá bùa màu vàng, một cánh tay vì dính máu chó mà toát ra khói xanh liên tục, trên người nó còn bất chợt nổ bang bang mấy tiếng, dường như trong cơ thể cài đặt vô số quả bọm hẹn giờ loại siêu nhỏ, cứ mỗi khi tiếng nổ vang lên, thân con quỷ liền bung ra nước dịch xanh thẫm. Nhưng thương tích kể trên đều là những vết thương nhỏ, điểm chết người nhất chính là thanh kiếm gỗ đào đang cắm trên cổ của nó. Giờ đây, lưỡi kiếm đã đâm sâu vào thân, chỉ còn thấy cán đồng! Con quỷ hấp khí giãy dụa trên không, vừa kêu to, nó vừa thò tay muốn rút thanh kiếm gỗ đào xuống, nhưng bản thân gỗ đào là thứ chuyên dùng để đối phó với ma quỷ, hơn nữa còn được vẽ bùa chú của phái Thiên Sư, không phải thứ để loại quỷ quái như nó có thể đụng vào. Tay của nó chỉ cần hơi dính đến chuôi kiếm, liền ứa ra khói xanh, hệt như đang mò vào bàn ủi đang hoạt động vậy. Ung Bác Văn sợ nó bị thương quá nặng, quỷ cổ sẽ phá thân thể mà chạy ra nên hắn liền vội vàng xông tới phía trước, cầm chặt chuôi kiếm, bay lên tung một cước đá bay quỷ hấp khí quỷ. Tiếp theo, Ung Bác Văn cầm hồ lô, bắt lấy một tấm bùa đang bay rồi dùng vẻ mặt đau khổ cắn nát ngón tay vừa mới khô máu. Sau khi vẽ bùa chú, Ung Bác Văn dùng hết sức đánh về phía quỷ hấp khí. Ở trên không, tấm bùa không lửa mà tự cháy, tạo ra một đường ánh sáng rạng ngời, phảng phất như sao băng và rơi thẳng lên trên người quỷ hấp khí. Lúc này, xung quanh liền một tiếng trầm đục, đống bùa dính trên người quỷ hấp khí đồng loạt bốc cháy. Bùa chú cháy cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã thành tro đen. Ung Bác Văn niệm chú ngữ, lấy tay thay kiếm chỉ về phía quỷ hấp khí rồi vẽ một đường lên trên miệng hồ lô. "Viu", một bóng đen lóe lên, con quỷ hấp khi bị hít vào trong hồ lô, hệt như là chim con đang bay trên trời. Ung Bác Văn vội vàng lấy nút lọ nhét trên miệng hồ lô, lúc này hắn mới dám thở ra nhẹ nhàng. Lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn quay lại nhìn Phí Đỉnh Tân. Bấy giờ, Phí Đỉnh Tân đang ngồi dưới đất ngẩn ngơ, Ung Bác Văn liền đi qua nói: "Phí tiên sinh, đa tạ." Phí Đỉnh Tân giật mình lấy lại tinh thần rồi đứng lên, sắc mặt gã mang theo vẻ phức tạp nhìn thoáng qua thi thể không được đầy đủ của cha mình, thấp giọng nói: "Ngươi không cần cám ơn ta, kỳ thật ta đang giúp cha ta, cũng là tự giúp chính mình. Kỳ thật, cha ta đã bị chết vào lúc trưa, chỉ có điều oán khí đã kéo ông ấy ở lại đây cùng với thân thể tàn tạ đó mà thôi." Ung Bác Văn im lặng một lúc, tình huống này phải kể đến việc làm liều lĩnh của hắn, chính vì vậy trong lòng Ung Bác Văn lại có nhiều cảm xúc. Cuối cùng, Ung Bác Văn thở dài, đang muốn thành khẩn tỏ ra áy náy, Phí Đỉnh Tân lại xoay đầu, nhìn hắn chằm chằm rồi trầm giọng nói: "Những lời người vừa nói có thật không?" "Cái gì?" Ung Bác Văn bị hỏi một câu bất thình lình nên không biết trả lời thế nào. "Ngươi thật sự có thể giúp ta cùng người nhà thoát khỏi sự khống chế của trận pháp sao?" Phí Đỉnh Tân chỉ bổ sung một câu. Ung Bác Văn chợt hiểu. Thì ra vừa rồi, công tác chiêu hàng đã có tác dụng trên người vị Đại công tử nhà họ Phí, có thể nói là "Vô tâm đạp liễu liễu lại xanh". "Đương nhiên, đương nhiên, có lẽ một mình không làm được, nhưng có Lưu Ý, đại sư phong thủy..." Nói đến đây, Ung Bác Văn mới nhớ hai người còn đang bị cột trên bàn nên vội vàng đi qua cởi trói cho Lưu Ý cùng Hàn Nhã, đương nhiên cũng không quên giải cứu cho con mèo Bông. Tuy Lưu Ý hoảng sợ không ít nhưng một màn vừa rồi đều ở trong mắt, gã cũng biết thời khắc nguy hiểm nhất đã qua, lại nghe thấy lời Phí Đỉnh Tân nói nên vội vàng vỗ ngực cam đoan: "Phí tiên sinh, ngươi cứ yên tâm, có Lưu Ý ở đây, cam đoan sẽ giúp ngươi phá hủy Bách quỷ tụ âm trận này." Chỉ là giọng nói của gã cực kỳ run rẩy, thật sự không thể đem lại cảm giác an toàn cho bất cứ ai. Phí Đỉnh Tân thu lại vẻ khinh miệt khi mới gặp gỡ hai người, thay vào đó là thái độ trịnh trọng: "Vậy làm phiền Lưu đại sư và Ung Thiên Sư rồi, chỉ cần có thể giúp nhà họ Phí thoát khỏi biển khổ, ta nhất định sẽ hậu tạ." Nghe được hai chữ hậu tạ, đôi mắt của Lưu Ý sáng lên, lồng ngực liền thẳng tắp, nỗi khiếp đảm vừa rồi đã ném ra sau đầu, lớn tiếng nói: "Chắc chắn không có vấn đề!" Gã vừa nói dứt lời, chợt nghe sau lưng vang lên một giọng nói buồn rười rượi: "Đại sư..." Cùng với lời nói này là một trận gió lạnh lẽo thổi lên sau gáy, Lưu Ý nào chịu được loại kinh hãi như thế này. Chỉ thấy gã hú lên một cách quái dị, trong chốc lát đã trốn ra sau lưng Ung Bác Văn. Lão quỷ vừa nói chuyện thấy Lưu Ý chuyển động nhanh như thỏ chạy, trong lòng liền khen một câu: "Tuy vị Lưu đại sư này nhát gan một chút nhưng động tác gọn gàng, quả nhiên có phong phạm của cao thủ." Ung Bác Văn thấy lão quỷ tới, tự biết ý định của lão là gì nên gật đầu nói: "Yên tâm, ta cùng Lưu đại sư phá trận xong cũng sẽ giúp các ngươi thoát khỏi đau khổ. Lưu đại sư, ngươi nói có đúng hay không?" "Đúng, đúng." Lưu Ý không dám đắc tội với những đại ca này nên gật đầu đồng ý liên tục. "Chúng ta bắt đầu phá trận đây, mời các ngươi rời khỏi đây để ta kiểm tra trận thế." Đám quỷ lập tức giải tán, sau chốc lát đã không còn thấy bất kỳ bóng dáng nào. Sau khi ba người đưa mỹ nữ Hàn Nhã vào trong gian phòng trên lầu hai, lúc này, Lưu Ý mới chợt trở nên dũng cảm, gã lấy ra la bàn, đo lường tính toán khắp nơi, từ sảnh chính của lầu Thính Phong, đến các nơi khác ở xung quanh sơn trang cũng đều được gã kiểm tra đầy đủ. Ung Bác Văn sóng vai cùng Phí Đỉnh Tân, hai người vừa đi vừa nói chuyện. Ung Bác Văn có nhiều điều cần hỏi nên mượn cơ hội này nói ra một lần. Còn Phí Đỉnh Tân, vì muốn Ung Bác Văn hỗ trợ phá trận nên không dám giấu diếm bất cứ điều gì mà đem tất cả những thứ mình biết nói ra hết. Thì ra đại trận phong thủy Bách quỷ tụ âm này là do ông cố của Phí Mặc bố trí. Năm đó nhà họ Phí cũng không chói lọi như bây giờ. Ông cố của Phí Mặc tên là Phí Tài, người cũng như tên, mười phần là củi mục. Trên cơ bản, Phí Tài chính là loại người làm gì đều không được, xem sao cũng giống kẻ ăn rồi chờ chết. Tổ tiên của nhà họ Phí là người bình thường, không để lại được tài sản gì lớn lao, đến đời của Phí Tài thì chỉ biết xài chứ sẽ kiếm được, đợi đến lúc cha mẹ Phí Tài qua đời, chỉ sợ hắn còn bần cùng hơn mấy tên ăn mày chính quy ba phần. (Củi mục: Ý nói không có tài năng, tác dụng gì. Từ này mang ý nghĩa khá giống từ Kê lặc - Gân gà) Nếu như không có gì ngoài ý muốn, án theo tiêu chuẩn của Phí Tài tiên sinh, chỉ sợ nửa đời sau chắc chắn sẽ phải làm ăn xin, một công việc không có tiền đồ, nhưng nhân sinh của hắn hết lần này tới lần khác lại thay đổi ngay lúc đó. Bấy giờ, cụ thể là chuyện gì đã xảy ra thì có lẽ ngoại trừ Phí Tài, chẳng ai biết rõ. Tóm lại, có thể nói Phí Tài tiên sinh bỗng gặp được một vị cao nhân vào một ngày đẹp trời. Theo lời của vị cao nhân này, sở dĩ Phí Tài nghèo như vậy, không liên quan đến nhân phẩm hay năng lực của hắn, mà do gia vận không tốt. Vị cao nhân không biết từ đâu tới nói rằng gã rất hợp duyên với Phí Tài, một kẻ sa cơ thất thế, nên không chỉ dạy hắn phương pháp cải mệnh đổi vận mà còn đưa cho hắn một số tiền lớn. Căn cứ theo chỉ điểm của cao nhân này, Phí Tài mua một mảnh đất trống để làm trang viên của nhà họ Phí, cũng lợi dụng phong thuỷ địa thế ở đây bày ra một đại trận, đại trận này tất nhiên chính là Bách quỷ tụ âm trận. Cái gọi là Bách quỷ tụ âm trận, nói trắng ra là quy tụ oán khí cùng địa mạch cực phá, cực bại tạo ra sự tương sinh tương khắc, đạt tới mục đích vật cực tất phản, dùng lý giải này để cải mệnh đổi vận. Và từ khi trận pháp được bố trí, nó liền bắt đầu từng bước thay đổi số mệnh của nhà họ Phí và khiến cho tài vận cuồn cuộn không dứt, mà đợi đến một trăm tám mươi năm sau, đại trận sẽ vận chuyển xong một vòng, đến lúc này đã hoàn tất triệt mục tiêu cải mệnh, từ nay về sau nhà họ Phí mới chính thức trở thành dòng họ đại phú đại quý. (Vật cực tất phản: Vật đến tận cùng tất sẽ thay đổi) Chỉ là trận pháp này nham hiểm đến cực điểm, oán niệm của hơn trăm con quỷ cùng địa mạch phong thuỷ tương sinh tương khắc dùng môi giới là con cháu nhà họ Phí để sửa tài đổi vận. Bọn họ phải lấy bản thân để nuôi dưỡng quỷ cổ, làm cho oán khí của quỷ hồn thông qua quỷ cổ tác dụng đến người, từ đó mới nhận được ảnh hưởng của thế cục phong thuỷ thế cục, để đạt tới mục đích vận chuyển toàn bộ đại trận phong thuỷ. Cứ cách mỗi năm mươi năm, một con quỷ cổ được nuôi lớn sẽ phá thể mà ra, tài vận nhà họ Phí cũng tăng một bâc. Cho nên, từ đời của Phí Tài, nhà họ Phí không có ai sống qua sáu mươi tuổi. Lầu Thính Phong là nơi nuôi dưỡng quỷ cổ, nơi này thiết kế theo đường lối đối xứng, dựa theo thuyết âm dương hòa hợp, bên trái là là dương, nơi con người ở, bên phải là âm, nơi quỷ sinh sống. Người nhà họ Phí mỗi tháng phải ở đây một ngày, quỷ hấp khi trên người sẽ gặp tự động thoát khỏi thân thể họ trong ngày này để đến lầu bên phải để hấp thụ âm khí và oán khí trong trận pháp. Lúc ấy, Ung Bác Văn thấy một nữ quỷ ở lầu bên phải, đây là quỷ hấp khí ở trên người đứa bé nhỏ nhất nhà họ Phí, Phí Vân. Người lấy thân thể nuôi quỷ cổ, tính mạng sẽ phải cộng hưởng cùng quỷ cổ, tuổi thọ giảm nhiều thì không nói, nhưng chỉ cần một trong hai người xảy ra chuyện gì, kẻ còn lại cũng sớm xong đời. Cho nên mới nói, Ung Bác Văn diệt trừ quỷ cổ trên người Phí Mặc là hành động chẳng khác muốn lấy đi mạng già của Phí Mặc. Cũng khó trách người ta lại phát điên như vậy. Mà quan trọng hơn là lão đã mất đi quỷ cổ sắp thành hình, chẳng khác nào phá hư sự cân đối của trận pháp, tài vận tích lũy gần năm mươi năm tiêu tán thì không nói, mà đáng sợ nhất là toàn bộ nhà họ Phí cũng có thể chết hết. Có hai phương pháp xử lý, một là giết chết pháp sư diệt quỷ, dùng pháp lực và hồn phách của pháp sư đó để tế trận, trận pháp sẽ cân đối một lần nữa, phương pháp còn lại là giải trừ trận pháp phong thủy, nhưng vị cao nhân kia chỉ chỉ dạy phương pháp dàn trận mà không dạy phương pháp phá trận. Vả lại, phá trận chẳng khác nào phá đi tài vận của Phí. Cho nên lúc Phí Mặc tỉnh táo trở lại, lão liền bỏ qua cách giết Ung Bác Văn cho hả giận, thay vào đó lão dẫn Ung Bác Văn vào trong trận pháp rồi giết hắn để tế trận!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang