[Dịch]Công Tử Điêu Ngoa Của Tôi - Sưu tầm
Chương 13 : Chương 13
.
Trong cơn mê mang ta luôn cảm nhận có người luôn ngồi bên giường ân cần lau mồ hôi, thay khăn đắp. Ta thật vui mừng, ấm lòng, dòng nước ấm chảy đầy trong tim vì ở đây cũng có một người thức đêm, lo lắng vì ta. Nếu tỉnh lại ta sẽ đối xử tốt với người đó, sẽ tung mọi tuyệt chiêu đễ cưa đổ người đó dù là ai. Ta tự nhủ và ngủ thiếp đi.
" Lạch cạch". Ta giật mình vì tiếng thau chậu bị va vào mặt đất. Khó chịu mở mắt thỳ thấy Phạm Tùy lom khom nhặt chậu, lúc nhặt lên cũng không biết ta đã tỉnh mà bước ra ngoài.
Ta trầm tư suy nghĩ, người chăm sóc ta là biểu ca của Phạm Tĩnh ư, ca này khó à. Dây mơ rễ má thế sao dụ dỗ đây, chả lẽ dắt tay nhau chuồn êm.
Không biết có êm được không khi còn nhiều cái ràng buộc giữa ta và Phạm Tĩnh, ta còn chưa trả nợ ơn cứu mạng đâu. Nghĩ sẽ cua người đó nhưng do mệt mỏi cũng không nghĩ sâu đến độ khó của nó. Chỉ nghĩ nắm lấy sự ấm áp duy nhất này. Giờ thỳ hay rồi. Thôi để khỏe hơn rồi lập một bảng kế hoạch cua trai vậy.
" Biểu muội, muội đả tỉnh. Muội thiệt hù chết chúng ta, đang đi thỳ đôt nhiên thấy muội ngã xuống đất ngất xỉu. Ta phải chạy nhanh nhờ người khiêng muội về. Tiểu Xuyến thỳ chạy vô thành kiếm đai phu. Khám xong thỳ mới biết muội bị nhiễm bệnh nặng thế. Ta cùng tiểu Ninh, tiểu Xuyến đi sắc thuốc, còn biểu đệ thỳ mệt mỏi cũng ngồi cả đêm chăm sóc muội. Ta đã ráng khuyên mà không được. Tình cảm của hai người thật tốt." Phạm Tùy vui mừng giải thích một lèo, trong mắt ánh nên nét hâm mộ.
Ta thỳ như bị sét đánh giữa trời quang, nó đánh bay hết dự tính cua trai của ta luôn. Ta cứng nhắc hỏi:" Phạm Tĩnh chăm sóc muội cả đêm ư?"
"Đúng a, biểu đệ rất lo lắng cho muôi. Đến sáng thỳ bị tiểu Xuyến, tiểu Ninh khuyên về nghĩ ngơi, nếu không lúc muội tỉnh dậy cũng có thể thấy vẻ mặt sốt ruột của đệ ấy." Phạm Tùy nhiệt tình kể lại.
Ta hít sâu một hơi. Suy nghĩ và tự nói, dù trả ơn hay diễn kịch, người con trai này nhất quyết ta không buông tay. Nếu là trả ơn ta cũng sẽ khiến chàng phải trả ơn ta cả đời, nếu là diễn kịch ta cũng sẽ khiến chàng diễn giả thành thật.
Con người ta một khi đã nắm được chút ấp áp đầu tiên này thỳ sẽ ích kỉ muốn chiếm lấy và chung tình với người đầu tiên này mà thôi.
Ai cũng thế cả, người đầu tiên đối tốt với bạn khi bạn đang lạc lõng giữa giòng đời thỳ luôn luôn khiến bạn muốn tình cảm đó chỉ là của riêng mình, nếu người đó bỏ bạn mà yêu người khác thỳ bạn sẽ thấy cả thế giới sụp đỗ.
Ta cũng thế, dù lúc trước có háo sắc một chút nhưng khi đã xác định mục tiêu thỳ trong mắt ta sẽ chỉ có một bóng hình. Đó là sự tôn trọng cơ bản của ta dành cho người đó và tình yêu đầu cũng như cuối của ta.
Ta gấp gáp hỏi Phạm Tĩnh có sao không, đã ăn uống gì chưa thỳ Phạm Tùy mỉm cười bảo:" Đệ ấy bảo chờ muội tỉnh lại thỳ mới ăn chung, để ta đi gọi đệ ấy rồi dọn đồ ra ăn luôn. Muội đang yếu nên sẽ chỉ được ăn cháo thôi." Ta nghĩ thầm, miễn là cháo do Phạm Tĩnh đút là được, chỉ cần giả vờ suy yếu là đảm bảo có phúc lợi ngay. Hắc hắc.
Một lát sau đồ ăn đã được dọn lên, Phạm Tĩnh trên tay bưng một bát cháo thong thả đi tới, thật là như tiên nữ trên trời. Đúng là một khi đã để người đó vào trong lòng thỳ sẽ thấy người ta làm gì cũng đẹp hết.
Ta đang chìm đắm trong hạnh phúc thỳ Phạm Tĩnh mặt không biểu tình bưng chén cháo đưa tới trước mặt ta và nói:" Cầm, tự múc ăn hết đi, bổn công tử còn phải ăn cơm."
Ta làm cúi xuống sau đó ngước lên làm vẻ mặt đáng thương vô cùng nói:" Ta cả người đau đớn vô lực, công tử có thể bớt chút thời gian đút cho ta được không?" Ta thiếu điều ánh mắt long lanh lên thui, con trai mà, ai chả thích mềm mỏng. Như ta, ta cũng thích người yêu dịu dàng, chư làm mặt lạnh như tiền, ngầu thỳ ngầu thiệt nhưng dễ gây hiểu lầm thui.
Trong tiểu thuyết một đống mặt lạnh bị ngược lên ngược xuống đó. Con gái chỉ thích sủng thôi, sủng thỳ không phải là để đè đầu cưỡi cổ vì một khi cả hai yêu nhau. Đó là tình thú. Đôi lúc cũng có con gái cường thích khẩu vị nặng. Ta thỳ bình thường thôi yếu như ta mà yêu mặt lạnh không bị tiểu tam tiểu tứ hại te tua thỳ cũng chết sớm.
Suy nghĩ của ta có vẻ bay hơi xa thỳ phải vì lúc trước là một con mọt tiểu thuyết mà. Thông qua lời kể thỳ ta biết được Phạm Tĩnh chỉ giả bộ làm như không quan tâm thôi.
Đúng như ta nghĩ, Phạm Tĩnh giả vờ như vì ngươi cứu ta nên ta giúp ngươi. Ta thỳ chả sao, người như thế ta đã có cách phá vỡ mặt nạ của họ. Phải cảm ơn ngôn tình tiểu thuyết thôi. Muahaha.
Thật là sung sướng quá đi, lần đầu tiên xuyên qua mới được cười thoải mái trong lòng như thế. Nhìn cách đút ân cần thế kia, không giống như diễn kịch, vậy thỳ là trả ơn rồi.
Đợi ta khỏi bệnh nhất định sẽ chăm sóc chàng thật tốt, không để chàng đau khổ. Về thành phải dò la tin tức về chàng mới được, nhỏ nào dám ve vản, có ý là phải hù cho nó chạy mất dép hết, loại bỏ nguy cơ từ trong trứng thỳ mới an tâm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện