[Dịch] Công Tử Điên Khùng (Hoàn Khố Phong Tử)
Chương 530 : Bị bao vây
.
- Khó trách vừa nãy không có ai ngăn cản được bọn chúng. Ngay cả Tra tiền bối có tu vị Hóa Thần của Liệt Hỏa Tông cũng bị ăn thịt.
Một tu sĩ quần áo đã rách nát sợ hãi than.
Lâm Vân chẳng quan tâm đám tu sĩ đang lùi lại về phía sau. Hắn ở lại đối đâu ngăn cản với hai con yêu thú này, không phải vì hắn muốn cứu những người ở đây. Mà bởi vì hắn muốn đáp trả sự tin tưởng của những người đứng ở phía sau hắn.
Hiện tại ở phía sau Lâm Vân, ngoài trừ bảy người bọn họ ra, chỉ còn lại hơn ba mươi người. Những người này chủ yếu là tán tu và đệ tử của phái Côn Luân. Anh chàng Chiến Tường kia lại không thấy. Không biết có phải bị yêu thú ăn thịt rồi hay không.
Bảy tám đệ tử của phái Côn Luân ở lại, hoàn toàn vì Niệm Tiêu không rời đi, cũng không dám rời đi. Tuy trong suy nghĩ của Niệm Tiêu, Lâm Vân là một sắc lang, nhưng Lâm Vân vừa cứu cô ta một mạng, nên cô ta không muốn cứ như vậy rời đi. Dù sao càng nhiều người càng thêm sức lực.
Tuy nhiên cô ta không biết rằng, cô ta có rời đi hay không, Lâm Vân căn bản chẳng quan tâm. Một tu sĩ Nguyên Anh cũng không giúp được hắn cái gì.
Phía sau không ngừng có tiếng tu sĩ kêu lên thảm thiết. Thậm chí có rất nhiều tu sĩ muốn quay đầu đứng ở sau lưng của Lâm Vân. Nhưng bọn họ lại phát hiện yêu thú cao cấp không biết từ đâu mà tới ngăn cản bọn họ lại.
- Lâm tiền bối…
Thẩm Uyển thấy Lâm Vân chỉ nhìn chằm chằm vào hai con yêu thú cấp chín, không nói lời nào. Mà hai con yêu thú kia cũng không tấn công Lâm Vân. Cảm giác đè nén này khiến cho cô ta không nhịn được phải lên tiếng.
Lâm Vân quay đầu nhìn Thẩm Uyển, mỉm cười nói:
- Không cần phải khẩn trương. Mà sau này cứ gọi tôi là Lâm đại ca là được. Tuổi của tôi không hơn cô là bao nhiêu.
Khuôn mặt của Thẩm Uyển đỏ lên. Ngữ khí bình tĩnh của Lâm Vân cũng khiến cô yên ổn lại. Trong lòng cô suy nghĩ, rốt cuộc là Lâm Vân lớn hơn hay nhỏ tuổi hơn mình. Nếu tuổi của cô lớn hơn Lâm Vân, thì đó lại là một chuyện mất mặt.
- Lâm đại ca, em…
Tần Nhan cảm thấy những việc mình làm với Lâm Vân trên Địa Cầu, thực sự là không đúng. Muốn nói lời xin lỗi, nhưng lại không thể nói ra được.
Lâm Vân chỉ mỉm cười:
- Mọi chuyện đã qua thì cho nó qua. Hơn nữa, việc em không thể rời khỏi Địa Cầu từ núi Cửu Hoa cũng là do lỗi của anh. Anh đã phá hỏng truyền tống trận ở đó rồi.
- A…
Tần Nhan sững sờ. Cô ta không ngờ người mà cô ta thống hận lại là Lâm Vân.
Lâm Vân không thấy xấu hổ vì làm chuyện đó, lần nữa nói:
- Anh phá hủy truyền tống trận đó đi cũng là một điều tốt cho em. Truyền tống trận đó dẫn tới một hành tinh còn nguy hiểm hơn Khôn Truân Giới nhiều. Nói không chừng khi em vừa bước ra, em liền biến thành con mồi cho người khác.
- Đừng cho rằng anh dọa em. Anh nói là sự thật. Ở chỗ đó, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng tùy thời bị người khác giết. Chứ nói gì một tu sĩ Kết Đan sơ kỳ như em. Không tin em hỏi Vũ Đình đi. Vũ Đình được anh cứu từ nơi đó.
Lâm Vân nói rõ lợi và hại cho Tần Nhan.
Nghe Lâm Vân nói vậy, Tần Nhan nhìn về Vũ Đình. Vũ Đình gật đầu:
- Anh rể nói đúng đấy. Tu sĩ cấp thấp vô thân vô cố mà tới đó sẽ không sống lâu được đâu. Hơn nữa tôi đoán rằng vị trí của truyền tống trận đã bị lộ ra ngoài. Nói không chừng đã có người ở đó ôm cây đợi thỏ. Anh rể hủy đi truyền tống trận là điều tốt cho cô.
Đã biết Lâm Vân nói không sai, nhưng dù sao chỗ đó cũng là nơi mà sư phụ của mình sinh sống, trong lúc nhất thời, Tần Nhan có vẻ buồn chán. Thẩm Uyển vừa thấy vậy, đành phải đi lên an ủi. Rồi nói cho cô ta biết, nếu tu luyện tới Đại Thừa hoặc là Hợp Thể, vẫn có cơ hội đi lại giữa các hành tinh.
- Lâm đại ca, em muốn hỏi anh một câu, anh đã từng đi qua Úy Tinh chưa?
Mặc dù Tần Nhan có chút không cam lòng. Nhưng cô ta vẫn quyết tâm một ngày đó trở lại môn phái của sư phụ rồi chôn cất di hài sư phụ ở đó.
Lâm Vân gật đầu nói:
- Anh đã đi qua. Vũ Đình còn từng sinh sống ở đó nhiều năm. Có chuyện gì em cứ hỏi Vũ Đình là được.
Tần Nhan vừa nghe thấy vậy, trong mắt lộ vẻ vui mừng. Đang muốn hỏi thăm Vũ Đình, thì nhìn thấy hai con Kim Bối Lục Long như hung thần ác sát, liền ngậm miệng không nói.
Các tu sĩ phía sau Lâm Vân thấy Kim Bối Lục Long nhìn chằm chằm bọn họ, cũng không dám cử động. Hai con Kim Bối Lục Long phát hiện người có tu vị cao nhất trong đám người có vẻ không đếm xỉa bọn chúng, liền lộ ra một tia hùng ác, đồng thời là sự cảnh giác.
Lâm Vân biết Kim Bối Lục Long phải tu luyện tới cấp mười thì mới có thể hóa hình. Chứ không giống như các yêu thú khác, tu luyện tới cấp chín là hóa hình được rồi. Thậm chí có yêu thú tới cấp tám là làm được.
Nhưng Kim Bối Lục Long phải tới cấp mười mới có thể hóa hình. Sau đó mới có thể nói chuyện.
Lâm Vân bỗng nhiên đi lên phía trước mấy bước, lại gần hai con Kim Bối Lục Long hơn. Hắn biết cả thân thế của Kim Bối Lục Long đều là bảo bối. Dù hiện tại hắn đã có rất nhiều pháp bảo, nhưng không ngại bổ sung thêm vào bộ sưu tập.
Tu sĩ phía sau thấy Lâm Vân không lùi mà tiến, trái tim đều đập thình thịch. Đây là yêu thú cấp chín a. Còn có tận hai con. Bọn chúng chỉ cần vồ một cái thôi là Lâm Vân mất mạng. Một khi Lâm Vân đi đời, bọn họ cũng chịu chung số phận.
Nhưng điều khiến mọi người kỳ quái, chính là hai con Kim Bối Lục Long chỉ lộ ra vẻ cảnh giác. Hai con Kim Bối Lục Long này đã cảm thấy một nguy cơ mãnh liệt. Dù Lâm Vân không phóng khí thế ra ngoài, nhưng bản năng của yêu thú cao hơn tu sĩ rất nhiều. Ánh mắt của Lâm Vân nhìn bọn chúng giống như nhìn hàng hóa, khiến bọn chúng rất bất an.
Càng làm cho các tu sĩ ở đây ngạc nhiên, đó là hai con Kim Bối Lục Long bỗng nhiên lùi lại mấy bước rồi xoay người rời đi. Nhìn thấy hai con yêu thú rời đi, các tu sĩ còn chưa kịp cao hứng, thì dây thần kinh của họ lại căng cứng vì câu nói của Lâm Vân.
- Đứng lại, ta cho các ngươi đi chưa? Ta biết các ngươi nghe hiểu lời của ta. Lưu lại hai cái sừng trên đầu rồi nói sau.
Lời này của Lâm Vân làm cho các tu sĩ ở đây đều thất kinh. Mà ngay cả hai con Kim Bối Lục Long cũng tức giận đến hung quang lộ ra.
Hai con Kim Bối Lục Long thấy Lâm Vân nguy hiểm, nhưng không có nghĩa là chúng sẽ sợ hắn. Bộ lông màu bạc trên lưng chúng dựng đứng lên, tiếp theo là những tiếng gào rú.
Phải biết rằng nếu Kim Bối Lục Long bị mất sừng, thì bọn chúng sẽ mãi mãi không thăng được cấp mười. Hơn nữa thần thông cũng bị giảm xuống một mảng lớn. Điều này không khác gì chặt đứt căn của bọn chúng. Bọn chúng sao có thể nhịn được nữa. Cho dù thực lực của tên tu sĩ trước mặt này có thâm bất khả trắc đi nữa.
- Ồ ồ ồ…
Một tiếng kêu dài vang lên, dẫn tới vô số yêu thú cũng đồng thanh hưởng hứng. Chỉ sau tích tắc, rất nhiều yêu thú từ cấp năm tới cấp tám đi ra từ rừng cây.
Lâm Vân hơi ngạc nhiên. Không ngờ hai con Kim Bối Lục Long này còn là hai con yêu thú đứng đầu ở đây. Tuy nhiên cũng may mắn là nhờ một tiếng triệu tập của Kim Bối Lục Long, mà nhiều tu sĩ thoát được số chết.
Các tu sĩ thấy đám yêu thú đang tấn công mình, bỗng nhiên quay đầu rời đi. Dù không biết là nguyên nhân gì, nhưng bọn họ cũng nghe thấy tiếng kêu gào của Kim Bối Lục Long. Ở đâu còn dám quay đầu nhìn xem tình huống, đều ba chân bốn cẳng chạy khỏi Tiếu Nguyệt Cốc.
Ba bốn trăm con yêu thú dần dần vây quanh đám người Lâm Vân. Số lượng càng ngày càng nhiều. Khuôn mặt của đám tu sĩ bị bao vây đã trắng bệch như tờ giấy. Hơn ba mươi yêu thú cấp tám, hơn một trăm yêu thú cấp bảy. Còn có mấy trăm yêu thú cấp năm và cấp sáu. Ba mươi mấy tu sĩ còn chưa đủ cho bọn chúng nhét kẽ răng.
Mặc dù có người bất mãn, nhưng không ai dám nói ra.
Lâm Vân âm thầm buồn cười. Số lượng nhiều thì có là gì. Lẽ nào bọn họ không biết, so với một con yêu thú cấp chín, những con kia chỉ có tác dụng đe dọa tâm lý thôi sao.
Thực ra, có nhiều yêu thú kéo tới như vậy, hiệu quả còn hơn một con yêu thú cấp chín rất nhiều lần. Nhưng trên thực tế, uy lực của bọn chúng là xa xa không bằng yêu thú cấp chín.
Tuy Lâm Vân âm thầm buồn cười, nhưng cũng biết hai con Kim Bối Lục Long muốn uy hiếp mình. Nhìn vẻ trêu tức của bọn chúng, Lâm Vân phóng ra Phệ Hồn Thương. Hắn không tin đám yêu thú này lại lợi hại hơn đám tu sĩ Đại Thừa và Hợp Thể của Tịch Mịch Cốc.
- Rít rít…
Phệ Hồn Thương mang theo khí tức xé rách không gian lao ra ngoài. Nhưng mục tiêu không phải là hai con yêu thú cấp chín, mà là bốn trăm con yêu thú có cấp bậc thấp hơn xung quanh.
Các tu sĩ ở đây đều cảm thấy không gian quanh mình như muốn sụp đổ vậy. Một thương này của Lâm Vân gần như hút sạch sinh cơ xung quanh. Không nói những yêu thú đứng mũi chịu sào. Cho dù là các tu sĩ tránh sau lưng Lâm Vân cũng cảm thấy hoảng hốt. Giống như một thương của Lâm Vân đã kéo theo cả linh hồn của bọn họ vậy.
Thương đầu tiên của Lâm Vân còn chưa kết thúc, thương thứ hai lại được phóng ra. Hai cỗ sát ý chạy dọc theo đám yêu thú ở hai bên.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện