[Dịch] Công Tử Điên Khùng (Hoàn Khố Phong Tử)
Chương 41 : Một cái bạt tai
.
Lâm Vân đương nhiên biết rõ vì sao Hàn Vũ Tích kéo áo mình. Nhưng hắn vẫn giả vờ như không biết. Tiếp tục uống rượu với ba người Thẩm Quân, giống như rất sợ lãng phí số rượu này vậy.
Thấy Lâm Vân biểu hiện như vậy, ba người Thẩm Quân càng cao hứng, âm thầm cười lạnh. Quả nhiên đầu óc của tên này có vấn đề. Ba người không ngừng rót rượu cho Lâm Vân uống. Lúc này, không chỉ nói là Hàn Vũ Tích, chính là mấy cô gái kia cũng biết ba người Thẩm Quân muốn rót say Lâm Vân.
Vài cô gái đều cảm thấy tiếc hận và đồng tình với Hàn Vũ Tích. Hàn Vũ Tích thấy mình đã không có cách nào khuyên can Lâm Vân uống rượu, đành phải thở dài, mặc kê hắn uống. Cùng lắm thì đêm nay mình chiếu cố hắn, dù sao ngày mai cũng được nghỉ.
Vừa nghĩ tới Lâm Vân uống say sẽ tới chỗ mình, nàng thậm chí có chút chờ mong Lâm Vân uống nhiều rượu hơn. Nghĩ tới đây, khuôn mặt của Hàn Vũ Tích đỏ lên, âm thầm tự trách.
Trong nháy mắt, ba người Thẩm Quân, mỗi người đã uống hết một chai rượu đế, đều cảm thấy có chút chóng mặt. Chính là Lâm Vân, hắn một mình uống hết năm chai, cơ hồ không lãng phí một giọt rượu nào. Nhưng sắc mặt của hắn vẫn không đổi, thoạt nhìn không có vấn đề gì.
Trần Dã và Lý Đông Tiền còn đang muốn mời rượu, đã bị Thẩm Quân ngăn lại. Y đã nhìn ra, ba người bọn họ uống rượu không phải là đối thủ của Lâm Vân.
- Tốt lắm, uống rượu dừng ở đây, không cần phải uống quá nhiều. Chúng ta còn muốn hát hò nữa chứ! Bằng không lấy đâu tiền trả đủ tiền rượu?
Thẩm Quân nói xong, liền liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Du.
Tiểu Du trông thấy ánh mắt của Thẩm Quân, trong nội tâm nhảy dựng, có chút hối hận vì đã trợ giúp mấy người kia, lừa gạt Vũ Tích tới nơi này. Lâm Vân cũng đã nhìn ra hành động của Thẩm Quân, nhưng hắn vẫn giả vờ như không biết, tiếp tục ăn trái cây ngon lành.
- Quân ca, anh không mang đủ tiền à? Không phải là anh nói mời khách sao? Như thế nào….
Tiểu Du làm ra vẻ hỏi Thẩm Quân.
- Ừ, anh không nghĩ tới có nhiều thêm một người, nên không mang đủ tiền. Hắc hắc.
Thẩm Quân gian cười một tiếng.
Trần Dã và Lý Đông Tiền tuy đã uống hơi nhiều, nhưng còn chưa quá say. Thấy thế, Trần Dã lập tức tiếp lời:
- Không có việc gì, Lâm tiên sinh hẳn là có tiền. Đến lúc đó chúng ta để cho hắn mời khách cũng được.
Lâm Vân cười lạnh một tiếng, cũng không nói chuyện.
Tràng diện lập tức trở nên xấu hổ. Hàn Vũ Tích thầm giận trong lòng.
- Ta chỉ trả tiền của ta, người khác ăn gì, uống gì, thì liên quan gì tới ta?
Lâm Vân nói xong, đứng lên, chuẩn bị rút ra một trăm nguyên, muốn lôi kéo Hàn Vũ Tích đi. Hắn biết mấy tên kia mời Hàn Vũ Tích uống rượu, chắc chắn không mang hảo tâm gì.
Vừa định lấy tiền trong túi ra, không ngờ lại rút nhầm cái cái ví mới mua. Còn chưa kịp cất đi, đã bị Hàn Vũ Đình ngồi ở bên cạnh đoạt lấy.
- Oa, Lâm Vân, không ngờ ngươi có nhiều tiền như vậy, lại còn nhỏ mọn.
Hàn Vũ Đình thấy cái ví giày cộp, lập tức lên tiếng.
Lâm Vân thấy thế liền vội vàng vươn tay muốn đoạt lại ví da. Nhưng Hàn Vũ Đình đã ném cái ví da lại cho hắn, nói:
- Ai cần tiền của ngươi? Cần gì khẩn trương như vậy?
Lâm Vân vừa tiếp lấy cái ví da, thì có đồ vật bay lả tả xuống. Không phải là tiền, mà là giấy viết. Trên giấy có vẽ những ký tự kỳ lạ.
Lâm Vân vốn mua cái ví da mười nguyên này là để đựng mấy tờ giấy hắn vẽ mạch điện lúc trước. Không nghĩ tới bị Hàn Vũ Đình ngộ nhận là tiền.
Nhìn giấy viết bay lả tả xuống đất, cả căn phòng lập tức im lặng, một thanh âm cũng không có.
Hàn Vũ Tích nhìn mặt đất toàn là giấy, trong lòng vô cùng khổ sở. Hắn vẫn sĩ diện như vậy, không thay đổi chút nào.
Nhìn nhiều giấy viết như vậy bay ra từ ví da, Hàn Vũ Tích hận không thể tìm khe hở chui xuống. Hàn Vũ Đình cũng ngây ngẩn cả người. Lúc này nàng đã vô cùng hối hần. Nếu có thể quay về lúc nãy, nàng tuyệt đối sẽ không đoạt ví của Lâm Vân.
Nàng thấy tỷ tỷ hình như không phải chán ghét Lâm Vân như mình nghĩ, cũng muốn thân cận với Lâm Vân một chút. Thật không ngờ lại làm ra chuyện như vậy.
Về phần Lâm Vân, hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy. Chỉ chậm rãi nhặt lại mấy tờ giấy rơi xuống đất. Tuy hắn không thích Hàn Vũ Đình, nhưng vì Hàn Vũ Tích, hắn cũng lười so đo với nàng ta.
Nhìn Lâm Vân cúi người xuống nhặt mấy tờ giấy, Hàn Vũ Tích chỉ cảm thấy cảnh vật phía trước trở nên mơ hồ. Hiện tại, trong lòng nàng tràn ngập đủ loại cảm xúc, có đồng tình, có thương tâm, có quan ái, thậm chí có một chút thương cảm.
- Ha ha, không nghĩ tới, Lâm tiên sinh còn có sở thích này, quả nhiên là nhiều….
Lý Đông Tiền còn chưa dứt lời, thì bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt.
Hàn Vũ Tích thầm cảm ơn cuộc gọi điện thoại đúng lúc này, khiến cho mình bớt xấu hổ.
- Vũ Tích, mình đang ở nhà của dì cả ở Chiết Giang. Mình định khi nào trở lại Phần Giang thì kể chuyện cho câu. Nhưng mình cảm thấy vẫn nên nói sớm cho cậu biết. Đêm qua, ở nhà ga, mình trông thấy chồng của cậu đi với một cô gái trang điểm đậm đặc, có vẻ như là gái làng chơi….
Hàn Vũ Tích vô lực cúp điện thoại. Thậm chí, những lời về sau của Phương Bình, nàng cũng không nghe thấy.
- Lâm Vân…
Hàn Vũ Tích đột nhiên quên hết tình cảnh đáng thương vừa rồi của Lâm Vân. Hiện tại nàng chỉ có một loại tuyệt vọng, thương tâm xông lên đầu. Cả người nàng đều cảm thấy rét run, giống như không điều khiển được thân thể.
- Làm sao vậy? Vũ Tích.
Lâm Vân đứng lên, kỳ quái nhìn Hàn Vũ Tích hỏi.
- Tối qua ngươi ở đâu?
- Ở nhà ga…
Lâm Vân còn chưa nói hết, ‘Bá’ một tiếng, Hàn Vũ Tích đã tát vào mặt Lâm Vân một cái.
Đổi là người khác, cho dù ở vị trí gần như vậy, cũng đừng hòng đánh trúng mặt Lâm Vân. Nhưng riêng có Hàn Vũ Tích, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ đề phòng nàng. Hắn vẫn cho rằng, ở thế giới này, nếu có một người được coi là thân nhân của hắn, chỉ có duy nhất Hàn Vũ Tích. Nhưng thật không ngờ, hôm nay, người hắn tín nhiệm nhất lại tát hắn.
Căn phòng trở nên yên tĩnh như trước.
Sắc mặt của Hàn Vũ Tích trở nên tái nhợt, toàn thân vô lực. Nàng triệt để thất vọng rồi. Vừa nhận được cú điện thoại kia, một chút hy vọng lúc trước cũng hoàn toàn bị phá diệt.
Hàn Vũ Tích thất thần xoay người đi ra khỏi phòng hát, giống như một cái tượng gỗ vậy. Mỹ Na và Vũ Đình tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn lập tức đuổi theo.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện