[Dịch] Công Tử Điên Khùng (Hoàn Khố Phong Tử)
Chương 39 : Ngươi vào trong ngồi với ta một lát
.
Thấy khuôn mặt trắng bệnh, tràn đầy sương lạnh của Vũ Tích, Vũ Đình và Mỹ Na đều không dám nói gì. Hai người không biết Hàn Vũ Tích làm sao vậy? Vũ Đình thậm chí còn suy nghĩ, chẳng lẽ tỷ tỷ không muốn ly hôn sao? Không thể nào.
Mỹ Na đang muốn nói chuyện, thì bị tiếng điện thoại cắt đứt.
- Alo, là Tiểu Du à, có việc gì không? A, tốt, vừa vặn hôm nay không có việc gì. Đợi lát nữa mình hỏi Vũ Tích xem.
Mỹ Na bỏ điện thoại xuống, nói với Vũ Tích:
- Ba giờ chiều nay, Tiểu Du, Hứa Khiết và hai người đồng nghiệp khác hẹn chúng ta tới Tiền Quỹ ca hát. Vũ Tích, Vũ Đình, hai người có muốn đi không?
Mặc dù biết Vũ Tích sẽ không đi, nhưng vẫn khách sáo hỏi một cái.
- Em đương nhiên đi.
Hàn Vũ Đình lập tức cao hứng kêu lên.
- Tốt, chị cũng đi.
Mỹ Na còn đang chờ Hàn Vũ Tích nói không, không ngờ chị ấy lại dứt khoát đáp ứng như vậy.
- A, vậy thì tốt quá.
Mỹ Na liền gọi điện thoại trả lời:
- Buổi chiều mình sẽ cùng Vũ Tích, Vũ Đình tới.
- Vũ Tích tỷ, chị thật sự muốn đi cùng chúng em tới Tiền Quỹ sao? Hôm nay nghe nói có một đồng nghiệp mời khách, nhưng không biết là ai. Bất quá, Vũ Tích tỷ, đi ra ngoài ca hát giải trí một lát cũng không tồi.
Mỹ Na thấy Hàn Vũ Tích cũng muốn đi, nên rất là cao hứng.
Hàn Vũ Đình nhìn sang tỷ tỷ. Hôm nay nàng cảm thấy tỷ tỷ có chút khác thường. Trước kia, chị ấy có bao giờ tới những địa phương như vậy đâu? Hôm nay chị ấy bị làm sao vậy?
Hiện tại, trong nội tâm của Hàn Vũ Tích thật sự là có chút buồn khổ. Buổi tối hôm trước chính là buổi tối nàng vui sướng nhất. Nhưng tới sáng ngày hôm qua, người kia rõ ràng không nói một lời liền rời đi. Niềm vui của mình hình như cũng theo hắn rời đi.
Chứng kiến Vũ Đình tìm ra giấy ly hôn, còn nghĩ tới những lời muội muội vừa nói, nàng mới biết tình cảnh hiện tại của mình như thế nào. Nàng vẫn là đối tượng giao dịch của gia tộc, vẫn không có ai nhớ thương, không có ai hiểu được sự đau khổ của mình.
Cho nên khi Mỹ Na gọi nàng đi ra ngoài ca hát, nàng liền không hề nghĩ ngợi đáp ứng. Nàng không phải là muốn đi ca hát, mà là muốn đi uống rượu. Sinh nhật hôm trước mình muốn uống rượu thì bị Lâm Vân ngăn lại. Chính là, hiện tại Hàn Vũ Tích thực sự muốn uống rượu, không muốn quan tâm, không muốn suy nghĩ cái gì. Thoải mái say sưa một lần, đau khổ trong lòng sẽ thiếu đi một ít.
….
Lâm Vân thật không ngờ Ninh Vi gọi mình lại, chỉ là muốn xin số điện thoại di động của mình. Hắn không rõ, cả ngày hôm qua nàng không hỏi, phải chờ tới khi chuẩn bị rời đi thì mới hỏi. Cô nàng này, thật có chút cá tính.
Kỳ thật Ninh Vi đã sớm muốn hỏi số điện thoại của Lâm Vân, nhưng do ngày hôm qua nàng mới quen hắn, nên không có ý tứ hỏi. Vốn muốn hôm nay hỏi, nhưng Lâm Vân bận bịu chữa bệnh tới trưa, cơm nước xong thì lại vội vàng rời đi, nên nàng không có thời gian để hỏi.
Nếu trực tiếp hỏi ở bàn ăn, Ninh Vi lại ngại có nhiều người. Mãi lúc Lâm Vân muốn rời đi, nàng mới rụt rẻ đuổi theo xin số điện thoại. Mặc dù, số điện thoại này nàng cũng có thể hỏi Lục chủ tịch. Nhưng xin số điện thoại từ người khác với xin số điện thoại trực tiếp từ Lâm Vân, lại khác nhau.
Tạm biệt Ninh Vi, Lâm Vân cũng không vội vã đi nhà ga. Xe lửa tới chín giờ rưỡi tối mới có một chuyến. Bây giờ còn rất sớm, mới hơn ba giờ chiều. Chỉ là y phục trên người của hắn đã bị rách, mà trong bọc cũng chỉ có hai cái áo đã bị rách đằng sau. Cho nên Lâm Vân muốn đi mua mấy bộ y phục mới.
Quần áo bán ở trung tâm thành phố Phần Giang quá mắc, tuy Lâm Vân còn có mười nghìn nguyên, nhưng hắn không muốn lãng phí số tiền ấy vào việc mua quần áo đắt tiền. Quần áo chỉ cần mặc vừa người là được, số tiền đấy thà dùng mua thức ăn còn tốt hơn nhiều.
Lâm Vân tùy tiện tìm địa phương xuống xe. Đi dọc theo ven đường, xem mấy cửa hàng bán quần áo. Nhưng đã nhìn bảy tám cửa hàng, đều là bán quần áo cho phụ nữ, hoặc là quần áo thể thao, quần áo cổ trang gì đó. Chứ không thấy có cửa hàng phù hợp. Trong lòng hắn có chút bội phục vị bảo mẫu mua quần áo cho hắn trước kia.
“Di, đây không phải là chiếc xe Fox của Hàn Vũ Tích sao? Như thế nào lại đậu ở trước cửa quán karaoke Tiền Quỹ? Mình nhớ không nhầm, thì Hàn Vũ Tích rất ít tới những chỗ như thế này. Không biết vì sao hôm nay nàng lại tới?”
“Có nên vào xem một chút không nhỉ? Chẳng qua, nếu như Hàn Vũ Tích và bạn của nàng đang hát hò gì đó, mình đi vào chẳng phải làm nàng ấy mất hứng? Mình và Hàn Vũ Tích đã ly hôn, hai người hiện tại không có bất kỳ quan hệ gì. Vậy thì mình dùng thân phận gì đi vào?”
Ngẫm lại, vẫn lắc đầu đi về phía trước.
- Lâm Vân, sao ngươi lại ở chỗ này?
Hàn Vũ Đình bỗng phát hiện ra Lâm Vân.
Hàn Vũ Đình và Mỹ Na còn mang theo vài hộp cháo trong tay. Hai người trông thấy Lâm Vân rõ ràng đứng ở cửa quán Tiền Quỹ, không biết hắn đang làm cái gì. Không phải Lâm Vân và tỷ tỷ đã ly hôn sao? Vì sao hắn còn tới đây? Chẳng lẽ là tới tìm tỷ tỷ? Hắn thật là giỏi tìm kiếm a.
- Ngươi muốn tìm tỷ tỷ ta phải không? Hai người đã ly hôn rồi, ngươi còn tới làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, không cần phải dây dưa chị của ta.
Hàn Vũ Đình kịp phản ứng, lập tức quát lớn Lâm Vân.
Lâm Vân lắc đầu, trong lòng tự nhủ vị muội muội này của Vũ Tích, thật sư là cường hãn a. Chưa rõ ràng thế nào đã bão nổi với mình.
Cũng mặc kệ nàng, trực tiếp đi qua Hàn Vũ Đình, chậm rì rì đi tới phía trước. Hắn căn bản cũng không có ý gặp Hàn Vũ Tích. Hắn chỉ là tình cờ đi dạo qua đây mà thôi.
Hàn Vũ Đình và Mỹ Na ngơ ngác nhìn Lâm Vân im lặng rời đi. Hai người có chút bất ngờ.
- Vũ Đình, em và Mỹ Na đi mua cháo thôi sao mà lâu thế? Đã mua được rồi, còn đứng chỗ này làm gì?
Hàn Vũ Tích đợi một lúc không thấy hai người về, liền ra ngoài xem. Trông thấy hai nguời ngơ ngác đứng ở cửa ra vào, liền hỏi.
- Vũ Tích tỷ, vừa rồi em nhìn thấy Lâm Vân.
Mỹ Na nhìn Hàn Vũ Tích, nhẹ nhàng nói.
- A….
Hàn Vũ Tích ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên trông thấy Lâm Vân ở xa xa, hắn vừa đi vừa nhìn vào trong cửa hàng xung quanh. Tuy ở cách xa, nhưng vừa nhìn thấy cái ba lô màu xanh nhạt, Hàn Vũ Tích liền nhận ra đó chính là Lâm Vân. Nàng tưởng rằng đã rất khó gặp lại hắn, nhưng không nghĩ tới hiện tại đã thấy hắn.
- Tỷ tỷ….
Vũ Đình thấy tỷ tỷ vừa trông thấy Lâm Vân liền chạy tới, không biết là chuyện gì xảy ra. Không phải tỷ tỷ luôn muốn tránh xa hắn sao?
- Lâm Vân, ngươi đứng lại.
Hàn Vũ Tích một hơi chạy tới sau lưng của Lâm Vân, rõ ràng không cảm thấy mệt.
- Vũ Tích, ha ha, thật là xảo, ngày nghỉ đi ra ngoài hát karaoke a, không tệ. Ta vừa vặn đi ngang qua đây, chuẩn bị mua ít đồ.
Lâm Vân có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi. Lần trước trong tin nhắn mà mình để lại, có lời bình luận chiếc áo lót của nàng, tuy không phải hắn cố ý, nhưng vẫn có chút xấu hổ.
- Ừ, ngươi vào trong ngồi với ta một lúc nhé?
Hàn Vũ Tích gọi lại Lâm Vân, nhưng lại không biết nói cái gì. Hiện tại hai người giống như không còn quan hệ vợ chồng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện