[Dịch] Công Tử Điên Khùng (Hoàn Khố Phong Tử)
Chương 24 : Tô Tịnh Như
.
Lâm Vân nhìn nữ cảnh sát nhắm chặt mắt, không khỏi buồn cười. Trong lòng tự nhủ, ta chỉ muốn đánh giá ngươi một cái, cần gì phải bày ra bộ dáng cam chịu như vậy.
Lâm Vân đánh giá nàng một phen. Điển hình của mỹ nữ Đông Phương, tràn đầy anh khí. Một đôi mắt sáng, thanh tịnh như nước. Phần ngực bị lộ ra cực kỳ hấp dẫn. Trong ấn tượng của Lâm Vân, chỉ có thiếu phụ Trương Tuyên kia là có thể so sánh với nàng.
Ngắm xong một lượt, hắn liền cởi dây trói cho nữ cảnh sát. Thấy nàng ta vẫn bất động, hai mắt nhắm chặt, không khỏi suýt nữa cười ra tiếng:
- Uy, ngươi có phải có ý định hấp dẫn ta phải không. Ngươi có thể mở mắt ra, bằng không ta sẽ động thủ đấy.
Nghe Lâm Vân nói vậy, Miêu Di mới vội vàng mở to mắt. Nhìn thấy dây thừng trên người mình đã được cởi, mà Lâm Vân vẫn y nguyên nhìn chằm chằm vào bộ ngực của mình. Ngưỡi nữ cảnh sát này liền đỏ bừng mặt, vội vàng kéo áo che ngực của mình lại.
Lâm Vân thấy thế mới thu hồi ánh mắt lại, nhưng ý cười vẫn không biến mất:
- Ngươi có sao không?
- Ta, à, cảm ơn ngươi đã cứu chúng ta. Đúng rồi, Tinh Như còn ở trên xe.
Người nữ cảnh sát này bỗng nhớ tới điều gì đó, lập tức vọt tới chiếc xe.
Lâm Vân lắc đầu, tính cách của cô nàng này có chút giống Hàn Vũ Đình, hấp ta hấp tấp.
- Tĩnh Như, em không sao chứ?
Lâm Vân trông thấy người nữ cảnh sát vịn một cô gái đang bị trói hai tay ra khỏi chiếc xe.
- Di tỷ, em không sao, chị có sao không? Hiện tại chúng ta đang ở nơi nào?
Cô gái này nhìn quần áo của Miêu Di bị xé tan, vội vàng hỏi.
- Không có việc gì, chúng ta được người kia cứu.
Miêu Di lúc này mới phản ứng, bộ ngực của mình chắc vừa nãy đã bị người kia nhìn thấy hết.
- Cảm ơn ngươi đã cứu chúng ta. Ta gọi là Tô Tịnh Như. Còn đây là đội phó đội cảnh sát hình sự, Miêu Di, cũng là biểu tỷ của ta.
Cô gái được nữ cảnh sát vịn ra, dây thừng còn chưa được cởi, nhưng đã khẽ cúi người cảm ơn Lâm Vân.
Nhìn thấy Miêu Di mất nửa ngày cũng không cởi được dây thừng trên người Tô Tịnh Như, Lâm Vân liền tiến lên, dùng vài lần là cởi được dây thừng cho Tô Tịnh Như. Rồi hắn ngẩng đầu nhìn xem Tô Tịnh Như.
Thầm than thật là một mỹ nhân bại hoại. So với Hàn Vũ Tích, vẻ đẹp của hai người như Xuân Lan Thu Cúc vậy, mỗi người đều có vẻ đẹp riêng. Khuôn mặt của nàng đẹp một cách thoát tục, làn da trắng nõn nà, còn lộ ra vẻ hồng hồng. Mỗi một nụ cười, mỗi một cái nhăn mày đều lộ ra vẻ tự nhiên nhưng tràn đầy cao quý. Khiến người khác nhìn vào không thể không sợ hãi than. Cho dù nàng ta bị bắt cóc tới đây, nhưng không có chút gì sợ hãi, mà vẫn ung dung bình tĩnh.
- Ta gọi là Lâm Vân, ta cứu các ngươi chỉ là trùng hợp, vì ta vừa lúc đi đây.
Lâm Vân thản nhiên nói.
Thấy Lâm Vân vừa nãy nhìn chằm chằm bộ ngực của mình, hiện tại lại chỉ nhàn nhạt nhìn sang Tô Tịnh Như, Miêu Di có thể khẳng định người trước mặt mình này chỉ là ngụy quân tử. Hắn chính đang dùng kế lạt mềm buộc chặt để lấy lòng Tô Tịnh Như. Nàng không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Nhưng nàng lại nghĩ tới vài kẻ cùng hung cực ác kia, đều bị người thanh niên này giết chết, không khỏi rùng mình một cái.
Tô Tịnh Như không biết vài kẻ bắt cóc mình đã bị Lâm Vân giết chết. Nàng chỉ thấy người Lâm Vân này có làn da bóng loáng, khỏe mạnh, hơn nữa toàn thân còn phát ra một cỗ hương vị tươi mát dễ ngửi. Đây tuyệt đối không phải là mùi nước hoa. Mà nhìn cách ăn mặc tùy tiện của người thanh niên này, chắc là không có tiền mua nước hoa.
- Không biết Lâm tiên sinh đang làm việc ở nơi nào?
Tô Tịnh Như nhìn Lâm Vân, tuy hắn không phải rất đẹp trai, nhưng lại tạo ấn tượng tốt khi vừa nhìn. Huống chi người ta còn vừa cứu mình.
- A, hiện tại ta còn chưa tìm được công việc, đang chuẩn bị mấy ngày nữa đi tới chợ việc làm nhìn xem. Dù sao hiện tại ta có rất nhiều tiền mua vé vào cửa.
Lâm Vân thuận miệng trả lời.
Tô Tịnh Như và Miêu Di ngây người nhìn Lâm Vân. Người này nói cái gì thế? Ai hỏi hắn có tiền hay không mua vé vào cửa? Mà vé vào cửa chợ việc làm nhiều lắm cũng chỉ vài chục nguyên mà thôi.
- Ha ha, ta không có ý này, ý của ta là, hiện ta ta không cần phải lo lắng không có vé vào cửa chợ việc làm.
Vừa nói xong, Lâm Vân mới phát hiện, câu này của mình khác gì câu vừa nãy đâu. Nhìn thấy hai nàng lộ vẻ nghi hoặc đầy mặt, Lâm Vân thức thời im miệng. Nhưng trong lòng hắn thực sự đang nghĩ, không phải lo lắng về vé vào cửa.
- Nếu Lâm tiên sinh không chê, có thể tới công ty của ta làm việc. Chỉ là không biết Lâm tiên sinh học về ngành gì?
Âm thanh của Tô Tịnh Như vĩnh viễn ôn nhu và thong thả như vậy. Giống như một vị tiên nữ không ở chốn phàm trần vậy.
Trong lòng Lâm Vân thầm than, một cô gái ôn nhu dễ mến như vậy, bọn cướp kia cũng có thể nhẫn tâm trói nàng lại.
- Tĩnh Như, em…
Miêu Di còn chưa nói hết lời, đã bị Tô Tịnh Như khoát tay chặn lại.
- Đương nhiên ta không ngại. Ta cái gì cũng…à, cái gì cũng không biết, chỉ biết ăn cơm.
Thiếu chút nữa Lâm Vân đã nói ra cái gì mình cũng biết.
Từ lần trước bị tuyển dụng thất bại, Lâm Vân đã cẩn thận lo lắng, đưa ra một kết luận là, cách mình nói chuyện có vấn đề. Một người nói cái gì mình cũng biết, đủ để cho người khác nghi ngờ, cho dù là mình nói thật. Buồn cười lúc đó mình còn không ý thức được. Chỉ vì hắn biết mình không có nói dối, cho nên mãi về sau mới kịp phản ứng.
- A, nếu có công việc nào tốn sức một chút, ta cũng có thể làm.
Lâm Vân nghĩ tới việc gì cũng không biết, có chút không đúng, liền tranh thủ bổ sung thêm.
- Không có vấn đề, chỉ cần có thể mời được Lâm tiên sinh tới công ty của ta, đã là vinh hạnh rồi. Đây là danh thiếp của ta, ngày mai ta sẽ đích thân gọi điện thoại cho Đường tổng. Ngươi trực tiếp đi lên tầng 12 của tòa nhà Kim Thành, tìm công ty Hồng Tường báo danh là được.
Tô Tịnh Như lấy một tấm danh thiếp đưa cho Lâm Vân.
Lâm Vân nhìn thoán qua danh thiếp. Ở đâu còn không biết người khác không trông cậy vào mình có thể làm nên chuyện gì. Thuần túy chỉ là muốn báo đáp ơn cứu mạng của mình mà thôi. Cô gái này nói chuyện khiến người ta cảm thấy như tắm gió xuân, nghe xong đều rất thoải mái, không khỏi có chút hảo cảm với nàng.
Hắn liền không già mồm cãi láo, nhận lấy danh thiếp. Trong lòng tự nhủ, công việc này cũng là do ta kiếm được, coi như ơn cứu mạng đổi một năm ăn không ngồi rồi của công ty ngươi. Chờ ta kết thành một sao, ta lập tức rời đi. Cho dù ngươi muốn mời ta tiếp tục ở lại, ta cũng sẽ từ chối.
- Tốt, vậy ta liền không khách khí.
Lâm Vân nhân lấy danh thiếp liền nói.
Xa xa truyền tới thanh âm của xe cảnh sát, Lâm Vân không muốn liên hệ với những người cảnh sát này, trực tiếp nói với Miêu Di:
- Ta đi đây. Còn chuyện khai báo như thế nào, thì do ngươi làm chủ.
Nói xong liền chào từ biệt hai nàng, xoay người rời đi.
Nhìn Lâm Vân đi xa, Miêu Di vẫn đang ngơ ngác. Trong lòng tự nhủ, người này giết bốn kẻ bắt cóc mà giống như không có việc gì xảy ra vậy. Tuy thượng cấp đã ra mệnh lệnh, những kẻ bắt cóc này có thể trực tiếp bắn chết. Nhưng cũng không thể bỏ đi liền một câu cũng không nói chứ. Chuyện này mình nên giải thích như thế nào ?
Lâm Vân mặc kệ Miêu Di giải thích như thế nào, đây không phải là chuyện hắn quan tâm. Mất hơn một giờ mới trở lại nội thành, tìm một quán ăn đêm ăn chút gì đó. Khi trở lại nhà hàng quốc tế Mỹ Châu, phỏng chừng Lục Dược đã sớm đi ngủ.
Cởi y phục ra, giặt rửa một chút, lại lần nữa xử lý tốt miệng vết thương. Tắm rửa sạch sẽ xong liền nằm xuống ngủ. Ngủ được ba giờ thì trời đã sáng.
Buổi sáng cùng ăn sáng với Lục Dược, Lâm Vân liền nói với Lục Dược, hắn muốn rời đi. Hắn không có nói cho Lục Dược là mình đã tìm được công việc. Chỉ là nói cho y biết, đợi tuần sau hắn sẽ quay lại giúp Diệp Sở Thiên chữa bệnh.
Lục Dược muốn đưa cho Lâm Vân một cái thẻ ngân hàng, nhưng lại sự hắn tức giận Nếu chỉ vì một chuyện nhỏ mà khiến Lâm Vân xem thường mình thì không tốt. Ngẫm lại từ nay về sau, cơ hội còn nhiều, cần gì phải vội vàng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện