[Dịch] Công Tử Điên Khùng (Hoàn Khố Phong Tử)

Chương 17 : Nhân vật anh hùng

Người đăng: 

.
Bồi bàn đứng ở bên cạnh cũng âm thầm kinh hãi, có hai người mà gọi tới mười bình Mao Đài. Không biết hai người bọn họ là ai? Chẵng lẽ là chuyên gia thử rượu quốc tế? Bất quá, bởi vì được huấn luyện phục vụ thường xuyên, nên bồi bàn không tỏ vẻ gì, dựa theo lời phân phó của Lục Dược, mang mười bình rượu Mao Đài tới. Không chỉ có bồi bàn khiếp sợ, mà mấy người dùng cơm bên cạnh nghe thấy vậy cũng rất ngạc nhiên. Một người trung niên ngồi cạnh đó âm thầm buồn cười, rượu Mao Đài của nhà hàng quốc tế Mỹ Châu đều là 53 độ. Không nói là mười bình rượu 53 độ, cho dù là mười bình nước cũng không uống hết được. Người trung niên liền hướng sang một vị lão già ngồi cạnh nói: - Cha, người này chắc là chưa từng uống qua rượu Mao Đài. - Vũ Phong, trong giang hồ có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, người chưa từng gặp qua thì đừng nói linh tinh. Hắn còn chưa bắt đầu uống, ngươi làm sao biết hắn chưa từng uống qua rượu Mao Đài? Tuy lão nhân phản bác lời của con mình. Nhưng ông ta vẫn tỏ vẻ hoài nghi hai người kia có thể uống được mười bình hay không. Rất nhanh, mười bình rượu Mao Đài và một cái hộp rất đẹp được đưa tới cho Lục Dược. - Trong cái hộp này là điện thoại mà ta nhờ người mua cho lão đệ. Lão đệ cầm lấy mà dùng. Nói xong, Lục Dược đưa cái hộp cho Lâm Vân. Lâm Vân sững sờ, trong lòng tự nhủ, người này không hổ là Lão Yêu. Bất quá, ta cần điện thoại làm gì. Nhưng đã đối phương muốn báo đáp ơn cứu mạng của mình, vậy thì mình cũng không cần làm kiêu. Dù sao mang theo bên người cũng không thiệt hại gì. - Vậy thì cảm ơn. Lâm Vân lấy ra cái điện thoại, trao đổi số với Lục Dược. Lục Dược lấy hai chén rượu, đang chuẩn bị rót một cái chén rượu cho Lâm Vân, Lâm Vân đã nói: - Ta không cần chén rượu, ngươi dùng thì cứ dùng đi. Nói xong, trực tiếp mở một bình Mao Đài ra. - Lão đệ cẩn thận, rượu này rất mạnh đấy! Trông thấy Lâm Vân ngay cả chén rượu cũng không cần, Lục Dược có chút lo lắng nhắc nhở Lâm Vân. - Ha ha, không có gì. Đến cạn một chén. Nói xong, Lâm Vân cầm bình rượu chạm vào chén rượu của Lục Dược một cái, vừa uống đã uống hết nửa bình: - Ừ, rượu này không tồi. Nói xong, liền sùng sục uống. Trong nháy mắt, cả bình rượu đã bị Lâm Vân uống hết. Nhìn Lục Dược còn đang ngây ngốc nhìn mình, Lâm Vân vốn có ấn tượng tốt với y, liền vừa cười vừa nói: - Lão Yêu, có phải đang đau lòng tiền thức ăn phải không? Vì sao không có uống? - A, a. Lục Dược nghe thấy vậy, mặt liền đỏ. Vội vàng cầm chén rượu trong tay uống cạn. Rượu nay không tệ, rõ ràng có thể là cho Tinh Vân trong người mình ngưng tụ nhanh hơn. Tuy không đáng kể, nhưng có còn hơn không. Lại thêm hương vị của rượu này khá hợp khẩu vị, đương nhiên Lâm Vân rất thích ý uống. Mở thêm một bình rượu, uống hết nửa bình rồi mới nói với Lục Dược: - Ngươi cứ tùy tiện uống. Nháy mắt, năm bình rượu đã thấy đáy, ngay cả chút say, Lâm Vân cũng không có. Cồn trong rượu hầu như đều bị Tinh Vân hấp thu, chuyển sang linh khí màu bạc. Lâm Vân uống nhanh, ăn còn nhanh hơn. Cả bàn thức ăn hầu như đều bị hắn một mình ăn hết. Bồi bàn đứng bên cạnh và người ăn cơm xung quanh, nhìn thấy vậy, đều choáng váng. Gặp qua người có thể uống, nhưng chưa từng gặp qua một người uống rượu mà như uống nước lã như vậy. Hai bố con người trung niên vừa rồi còn nghi ngờ Lâm Vân kia, cũng đang ngây dại nhìn Lâm Vân uống rượu: - Đúng là hảo hán. Sau nửa ngày, lão nhân kia mới hồi phục tinh thần. Ông ta thở dài nói, còn đứng lên đi về hướng bàn của Lâm Vân. Người trung niên thấy phụ thân của mình đi tới chỗ của Lâm vân, cũng tranh thủ đi theo. - Không biết vị anh hùng này có đồng ý cho lão hủ tham gia không? Lão nhân tới gần Lâm Vân hỏi. Người trung niên đi đằng sau nghe thấy vậy chỉ phải dở khóc dở cười. Cha của mình cũng thật là, nói chuyện mà cứ như trong phim cổ trang vậy. Lục Dược nghe thấy vậy cũng âm thâm buồn cười. Bất quá, Lâm Vân không có nghĩ như y, mà nhìn lướt qua người trung niên đứng sau lão nhân nói: - Đương nhiên không ngại. Mời ngồi. - Đây là cha của, còn ta gọi là Diệp Vũ Phong Sau khi vịn lão nhân ngồi xuống, người trung niên kia liền giới thiệu. - Ngài chính là bí thư thị ủy mới nhậm chức của thành phố Phần Giang, Diệp Vũ Phong? Phụ thân của ngài có phải là bộ trưởng tổ chức trung ương Diệp Sở Thiên, Diệp Lão? Lục Dược liền vội vàng đứng lên hỏi - Đúng vậy, ngươi là ai, vì sao biết thân phận của ta? Trong mắt của lão nhân hiện lên tia sáng. Y biết rõ Diệp Vũ Phong là bí thư thị ủy mới nhận chức không phải là việc lạ, nhưng lại biết bộ trưởng tổ chức trung ương là Diệp Sở Thiên cũng thật kỳ quái. Bởi vì tên công khai của mình là Diệp Chân, cái tên Diệp Sở Thiên chỉ có người thân và bạn bè mới biết được. - A, khó trách ngài hoài nghi ta. Ta là Lão Tứ của Lục gia a. Chính là Lục gia kinh doanh ở Hồng Kông. Lục Dược cung kính trả lời lão nhân. - Ha ha, ta đang thắc mắc ngươi là ai lại biết tên của ta. Nguyên lai là là con thứ tư của Lục thổ phỉ. Nghe nói Lục thổ phỉ có một đứa con bỏ làm quan mà theo nghề kinh doanh. Nguyên lai là ngươi a. Đúng rồi, còn vị này là ai? Nói xong, Diệp Sở Thiên trừng mắt hỏi Lục Dược. Lục Dược xấu hổ nói với Diệp Sở Thiên: - Vị này là Lâm Vân, là bằng hữu mới quen biết của tiểu chất. Lại hướng Lâm Vân giới thiệu: - Hai vị này chắc vừa này lão đệ đã nghe ta nói, ta không giới thiệu lại. Nói xong, rót cho Diệp Sở Thiên và Diệp Vũ Phong hai chén rượu. Lâm Vân gật gật đầu, vẫn không nói gì. Chỉ thấy Diệp Sở Thiên bưng chén rượu lên, nói với Lâm Vân - Lão đệ, ta thấy tửu lượng của lão đệ kinh người. Nghĩ tới ngươi cũng là nhân vật anh hùng, cho nên mới không mời mà tới. Một chén rượu này là ta tỏ vẻ kính trọng anh hùng. Nói xong liền uống cạn sạch. - Cha… Người trung niên thấy lão nhân thoáng cái đã uống cạn một chén rượu, vội vàng khuyên can. Lão nhân khoát tay nói: - Đã lâu chưa từng gặp qua một nhân vật anh hùng như vậy, uống một chén rượu có làm sao. Lâm Vân gật gật đầu, cầm lấy một bình rượu lại sùng sục uống. Nháy mắt là hết một bình. - Ha ha, nguyên bản chỉ là ưa thích món ‘Thiên Bảo tam tiên’ của nơi này, mới hay đến Phần Giang chơi một chút. Không ngờ lại gặp được anh hùng truyền thuyết như Lâm lão đệ. Ta quyết định hôm nay không say không về. Nói xong, lão nhân cầm lấy bình rượu trong tay của Lục Dược, lại rót đầy cho mình một ly. Lục Dược nhìn nhìn Diệp Sở Thiên, trong nội tâm còn đang hoài nghi có phải ông ta đang lấy cớ để uống rượu. Diệp Vũ Phong muốn ngăn lại nhưng không dám ngăn, đành phải nói: - Nếu không, con giúp cha uống… Bất quá, hắn còn chưa dứt lời, đã bị Diệp Sở Thiên liếc mắt cái, đành im lặng. Lâm Vân ngăn Diệp Sở Thiên tiếp tục uống rượu, nói: - Diệp thúc có bệnh trong người, đừng nên uống nữa Đợi về sau khỏi bệnh thì chúng ta thoải mái nâng ly. Về phần Diệp bí thư, ngươi cũng có bệnh, đừng uống. Nghe Lâm Vân nói vậy, Diệp Sở Thiên và Diệp Vũ Phong đều ngây dại. Người này mới gặp bọn họ lần đầu, vì sao đã biết hai cha con bọn họ có bệnh trong người? - Làm sao người biết? Diệp Vũ Phong kinh dị hỏi Lâm Vân. - Bởi vì ta đã từng nghiên cứu qua y học. Nếu Diệp lão gia không ngại, ta có thể trị khỏi bệnh cho ngươi. Lâm Vân muốn nói ta là chuyên gia về y học. Bất quá lập tức dừng lại, bởi vì y chỉ là chuyên gia y học của đại lục Thiên Hồng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang