[Dịch]Công Lược Boss Phản Diện - Sưu tầm
Chương 2 : Chương 2
                                            .
                                    
             An Tình còn chưa kịp thưởng thức khuôn mặt của mỹ nam thì đã bị hắn bóp cổ đến nghẹt thở. 
“Buông...tay”
An Tình bị hành động của hắn dọa sợ, bàn tay gắng sức kéo bàn tay đang bóp chặt cổ mình ra.
[Người chơi chú ý, hảo cảm của mục tiêu hiện tại là -5]
Tô Minh siết chặt bàn tay, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm An Tình. 
Khuôn  mặt cô gái bởi vì quá đau đớn mà đỏ ửng lên, đôi môi hồng nhuận không  ngừng run rẩy, yếu ớt giống như một đóa hoa hồng, chỉ cần hắn mạnh tay  thêm một chút, cần cổ mảnh khảnh này sẽ dễ dàng bị bẻ gãy.
[Người chơi chú ý, hảo cảm của mục tiêu hiện tại là -5]
“Muốn  chết!” Tô Minh ghé vào bên tai cô, chậm rãi buông ra hai chữ, rõ ràng  hơi thở vô cùng ấm áp lại khiến cả người cô như rơi vào hầm băng.
[Người chơi chú ý! Người chơi chú ý! Nếu ngài bị tử vong ngoài ý muốn, thanh máu sẽ trở về số 0, ngài sẽ bị hệ thống hủy diệt!]
Càng  lúc càng hít thở không thông, An Tình dùng sức giãy dụa. Đáng tiếc cô  càng dùng sức, bàn tay trên cổ càng siết chặt lại. Ánh mắt cô đối diện  với ánh mắt lạnh như băng của Tô Minh, trong lòng càng thêm sợ hãi.
“Tô tiên sinh, Bành tiểu thư muốn gặp ngài.”
Đúng lúc An Tình cho rằng cô sẽ phải chết dưới tay Tô đại boss, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Bàn  tay trên cổ chợt buông lỏng, An Tình dùng sức hít thở. Không khí mới mẻ  tràn vào trong phổi, khiến An Tình cuối cùng cũng cảm thấy mình còn  sống.
Tô Minh đã xuống giường sửa sang lại quần áo, trước khi rời  đi vẫn không quên nhắc nhở: “Trong coi cô ta cho cẩn thận.” Hắn liếc  mắt nhìn An Tình đang chật vật một cái, bước chân nhanh chóng rời đi.
An Tình hít thở một lúc lâu mới cảm thấy cả người thoải mái hơn một chút.
Biến thái! Người này chính là một tên biến thái!
Bước xuống giường, An Tình ngay lập tức tìm một cái gương, cô muốn biết bộ dạng của thân thể này như thế nào.
Trong  gương là một cô gái có khuôn mặt cực kì xinh đẹp, mái tóc dài màu nâu  hơi xoăn nhẹ, mắt hạnh long lanh ngập nước, đôi môi đỏ mọng ướt át, là  một mỹ nhân quyến rũ khiến lòng người ngứa ngáy.
Duỗi tay xoa xoa  dấu vết bầm tím trên cổ, trên da thịt trắng nõn càng phá lệ chói mắt.  Trong lòng An Tình thầm mắng kẻ nào đó không biết thương hương tiếc  ngọc.
Đúng lúc này, cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, An Tình bị dọa  sợ ngồi bệt xuống đất. Trong phòng bỗng nhiên xuất hiện vài người đàn  ông cao lớn, mặc quần áo đen từ đầu tới chân, giống y hệt vệ sĩ trong  truyền thuyết.
“Tiểu thư, thỉnh ngài ngoan ngoãn ở yên một chỗ, chúng tôi được lệnh Tô tiên sinh giám sát hành động của ngài.”
Bệnh tâm thần! Hắn ta tuyệt đối mắc bệnh tâm thần!
Theo  như ký ức cô được tiếp nhận, nữ phụ quyến rũ nam chính bị nữ chính phát  hiện, Tô Minh lại bắt gặp nữ chính khóc lóc vô cùng thương tâm, lập tức  đau lòng cho cô ta, sai người bắt nữ phụ mang tới biệt thự này. Vì vậy  khi cô vừa xuyên qua mới có cảnh suýt nữa bị bóp cổ đến chết kia.
An Tình liếc mắt nhìn đám vệ sĩ đang nghiêm cẩn canh chừng mình, nhấc chân đi đến cửa sổ, tìm kiếm bóng dáng của Tô Minh.
Qủa  nhiên, một khung cảnh vô cùng đặc sắc lọt vào tầm mắt. Một cô gái mặc  váy dài màu trắng, mái tóc nhẹ nhàng tung bay trong gió đang ngồi nói  chuyện với Tô Minh trong khuôn viên tràn ngập sắc hoa đỏ rực.
Người  ngoài nhìn vào không thể nghi ngờ là một khung cảnh cực kì hòa hợp,  nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết, không khí không khác gì giương  cung bạt kiếm.
“Tôi hy vọng anh có thể thành toàn cho tôi và Phương Du, cũng dừng ngay việc tạo áp lực cho Phương thị.”
Tô  Minh nhìn chăm chú vào dung nhan xinh đẹp quen thuộc trước mắt, trên  mặt cô ướt đẫm nước mắt, không ngừng khóc lóc cầu xin hắn, thoạt nhìn vô  cùng đau khổ.
Trái tim co rút đau đớn, giống như bị người bóp nghẹt tới mức không thở nổi.
Mặc dù vậy trên mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ, khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, môi mỏng thốt ra những lời tàn nhẫn:
“Bành tiểu thư, có lẽ cô đã hiểu nhầm điều gì rồi, tôi chưa từng ra tay đối phó Phương gia.”
Trên mặt Bành Bối Bối tràn ngập nước mắt: “Tô tiên sinh, anh có biết điều tôi hối hận nhất là gì không?”
“Đó chính là, nhận thức anh!”
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện