[Dịch]Công Chúa Thành Vương Phi - Sưu tầm
Chương 52 : Chương 52
.
Lung Nguyệt và Từ Tĩnh Nhu, một người tâm huyết muốn dạy cưỡi ngựa sôi trào, một người nóng lòng muốn thử học cưỡi ngựa. Hai người làm đi làm lại khiến tất cả mọi thứ trong ngự mã giám gà bay chó sủa.
Cửu Công chúa là bảo bối trên đầu quả tim của Hoàng thượng, cho nên việc chọn ngựa chính là việc khiến mấy người trong ngự mã giám đau đầu.
Đầu tiên, con ngựa này phải ngoan ngoãn, dễ bảo. Nếu chẳng may lực cầm cương mạnh khiến nó không thoải mái rồi hất công chúa ngã thì cho dù chỉ là bị dọa sợ thì đầu của đám nô tài bọn họ phải chuyển nhà.
Sau đó, muốn ngựa tốt, quý, phải nổi danh mới có thể xứng đôi với danh vọng của Cửu công chúa. Nếu ngươi dám mang loại ngựa tạp chủng nào đó đến thì cũng là muốn chết.
Cuối cùng, ngựa phải xinh đẹp. Ngựa của công chúa không cần quá uy vũ, nhưng phải hoạt bát, nhanh nhẹn, có thể khiến mắt người nhìn sáng ngời. Dựa vào việc Cửu công chúa là việc ngọc của thiên hạ, nếu mang ngựa màu đen đến thì bọn họ sẽ không qua được cửa ải này.
Cộng toàn bộ những yêu cầu trên lại, thật khiến cho mọi người trong ngự mã giám cảm thấy u sầu! Có thể bao gồm cả ba điều trên phải là ngựa quý. Nhưng ngựa quý làm gì có con nào không mãnh liệt, bướng bỉnh lỳ lợm, và tất nhiên là cũng không có khả năng thuần phục chủ nhân mới biết cưỡi ngựa.
Trước tiên không đề cập tới chuyện mọi người trong ngự mã giám vắt óc suy nghĩ làm cách nào để tìm được ngựa cho Lung Nguyệt.
Nói đến chuyện năm ngày sau.
Hôm đó, Lung Nguyệt cải trang thành nam nhi, hô biến thành một tiểu công tử phấn điêu ngọc trác, dẫn Tiểu Lộc Tử đến điện Vũ Anh tìm tiểu ca của nàng.
Sau khi đợi cung nhân bẩm báo xong thì đi vào chính sảnh, thì thấy Tiểu tẩu tử Từ Tĩnh Nhu cũng sửa sang thành một quý công tử, đang chơi đùa với nhi tử.
Năm thứ hai sau khi Lý Long Tá cưới Từ Tĩnh Nhu liền sinh được một đứa bé mập mạp, năm nay vừa tròn hai tuổi, dáng vẻ khỏe mạnh, kháu khỉnh thật đáng yêu.
Lúc này đang mở to đôi mắt tròn vo đen láy, nhìn mẫu thân hắn.
Miệng nhỏ méo xệch đi, tạo thành dáng vẻ muốn khóc nhưng lại không khóc.
Mà Từ Tĩnh Nhu lại vô cùng vui mừng, lôi kéo Lý Long Tá đứng trước mặt nhi tử, nói: "Tế Nhi, con nhìn xem ai là nương, ai là phụ thân?"
Lý Long Tá còn phụ họa phía sau.
Tế Nhi nhìn người này một chút, lại nhìn người kia một chút, phụ thân thì hắn nhận ra, nhưng người bên cạnh nhìn rất quen mắt, giống mẫu thân, nhưng làm sao mẫu thân có thể biến thành nam nhi được? Trong giây lát đầu nhỏ của hắn không có cách nào giải thích được, chịu đựng nửa ngày, cuối cùng khóc thét lên.
Lung Nguyệt không nhịn được thầm liếc mắt.
Hai người này làm phụ mẫu thật sự không đáng tin, nhi tử khóc mà hai người này vẫn có thể cười vui vẻ được.
Vì thế nàng khom nửa người, cười nói: "Tế Nhi đến chỗ Tiểu cô cô này, đừng quan tâm phụ mẫu vô lương tâm của con nữa."
Tế Nhi nhìn thấy Lung Nguyệt khóc càng thêm lợi hại, tại sao tiểu cô cô cũng biến thành dáng vẻ này? Trong nháy mắt thế giới nhỏ bé của hắn sụp đổ.
Lúc này Lung Nguyệt mới nhớ ra mình cũng cải trang thành nam nhi.
Mãi đến lúc cung nhân truyền bẩm: "Thái tử, Thái tử phi giá lâm!"
Tế Nhi nhìn thấy Thái tử phi thẩm thẩm, lắc thân mình nhỏ bé ra khỏi ba người, ôm chặt đùi Khổng thị không buông tay, cũng không khóc nữa. Cuối cùng cũng nhìn thấy người bình thường rồi.
Thái tử Phi Khổng Trúc Xuân, là người từ nhỏ đã được đính ước với Thái tử Lý Long Hựu, dòng chính nữ chi chính của Khổng gia. Sau khi cập kê liền gả cho Lý Long Hựu làm thê, tình cảm của hai người rất sâu đậm. Đến nay bên cạnh Lý Long Hựu vẫn không có trắc phi hay một vị phu nhân nào.
Lúc trước Lung Nguyệt nghe tới Thái tử phi xuất thân từ Khổng gia còn rối rắm trong thời gian dài. Ngoại tổ mẫu của mình cũng là dòng chính nữ chi chính của Khổng gia, cái này có tính là họ hàng gần không? Sau đó nàng quấn quít ngoại tổ mẫu hỏi tường tận nhất mạch của chi chính của Khổng gia, sau đó không quên tính đi tính lại, xác định là năm đời mới an tâm. Về sau chất tử, chất nữ sẽ không là đứa ngốc.
Hai đôi ca ca và tẩu tử đều là phu thê đồng tâm, cử án tề mi, không có xảy ra vẫn đề hậu trạch nóng bỏng khiến Lung Nguyệt vô cùng vui mừng, nếu không nàng thật sự không biết đối mặt với tiểu lão bà của huynh trưởng như thế nào. Chỉ là bây giờ không có, nhưng không biết sau này sẽ như thế nào. Tính nết Tiểu ca rất giống Bình Hoàng thúc, nhìn điệu bộ chắn hẳn là lấy Bình Hoàng thúc làm chuẩn, cả đời chỉ cần một mình tẩu tử Từ Tĩnh Nhu là đủ.
Nhưng Lung Nguyệt lại không nhịn được cảm thấy đau lòng thay tẩu tử Thái tử phi. Sau này Thái tử ca ca sẽ là cửu ngũ chí tôn, bất luận có nguyện ý hay không thì hậu cung sẽ không chỉ có một mình Hoàng hậu được. Có thể hình dung được tẩu tử Trúc Xuân tương lai sẽ giống như mẫu thân bây giờ đi!
Có thể là do tình cảm giữa ba huynh muội Lung Nguyệt sâu đậm, cùng với hai vị tẩu tử cũng là yêu ai yêu cả đường đi, cho nên vô cùng thân cận với Lung Nguyệt. Cộng thêm Khổng Trúc Xuân đoan trang thanh nhã chững chạc, Từ Tĩnh Nhu đại khí hào sảng, đều không phải là người có tính tình tính toán chi li. Với cả từ nhỏ cũng được dạy dỗ cẩn thận, cho nên cũng có tri thức, có cùng đề tài thảo luận. Cho nên càng ở chung càng cảm thấy hòa hợp.
"Nhìn hai người đều là người không đáng tin, còn mang Tế Nhi ra làm trò đùa." Khổng Trúc Xuân vỗ nhẹ lưng Tế Nhi đang nấc cục, thở không ra hơi, làm tổ trong lòng nàng, nói khẽ: "Chúng ta đi tìm Tiêu Ca và Triêm Ca chơi, được không?"
Khổng Trúc Xuân tới đây để đón Tế Nhi về Đông cung.
Phu thê Anh Vương là hai người không chịu ngồi yên, Tế Nhi còn nhỏ không tiện dẫn theo, mỗi khi ra ngoài, không làm phiền mẫu hậu ở Khôn Thái cung thì cũng đưa tới Đông cung nhờ Thái tử phi trông nom.
Đó là lý do tại sao Tế Nhi còn thân thiết với Khổng Trúc Xuân còn hơn cả mẫu thân hắn.
"Tẩu tẩu thực đúng là của thành cháy vạ đến cá dưới ao (1)." Lung Nguyệt bước lên phía trước, thấy Tế Nhi vẫn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình liền xoay người vẫy tay với Tiểu Lộc Tử.
(1) Cửa thành cháy, vạ đến cá dưới ao = chó chết, bọ chó chết theo (do cửa thành cháy, người ta lấy nước ở hào bên thành cứu hoả, làm cho cá chết vì hết nước)
Sau đó Tiểu Lộc Tử bê tráp tre đến gần Tế Nhi, nâng lên.
Lúc mở ra, bên trong có ba bảo kiếm bằng vải, thân kiếm màu vàng đỏ được thêu rắn bốn chân (mãng tứ chi), tú công cực kỳ tinh xảo, dưới chuôi kiếm có treo túi lưới, trong túi lưới có bùa bình an.
Tế Nhi nhìn thoáng qua, lập tức vươn tay cầm lên, khoa tay múa chân loạn xạ.
"Muội nghĩ ba đứa nhỏ thích múa đao lộng thương, nhưng sợ còn nhỏ, tay cầm không cẩn thận, nên khâu vài cái bằng vải để bọn nó chơi, dù là đánh lên đầu hay lên mặt cũng không gây ra chuyện gì.
Được đồ chơi tốt, Tế Nhi quay sang cười với Lung Nguyệt, lộ ra mấy chiếc răng mới mọc trắng sáng.
"Muội muội nhỏ tuổi, lại là người cẩn thận, suy nghĩ vô cùng thấu đáo. Tẩu thay ba tiểu chất tạ ơn muội." Khổng Trúc Xuân cười nói, quay sang hỏi Tế Nhi: "Tế Nhi thích sao? Còn không mau quay sang tạ ơn Tiểu cô cô của con đi!" Cách nói chuyện giống như nàng mới là mẫu thân của Tế Nhi vậy, Từ Tĩnh Nhu chỉ là bày cho có thôi.
Tế Nhi giơ chắp tay nhỏ thi lễ với Lung Nguyệt.
Hành động đó khiến Từ Tĩnh Nhu bật cười, nói: "Bây giờ có tẩu tử, trong mắt Tế Nhi liền không có mẫu thân như muội rồi."
Khổng Trúc Xuân oán trách: "Muội nói mà không biết xấu hổ, nào có mẫu thân nào lấy nhi tử ra làm trò chơi? Như tẩu thấy thì Tế Nhi chỉ muốn tẩu ôm về nuôi cùng với hai tên hỗn tiểu tử kia thôi."
Từ Tĩnh Nhu lại chắp tay thi lễ với Tháo tử phi: "Thì ra là như vậy, tiểu sinh ở đây tạ ơn tẩu tử, tẩu tử vất vả rồi!"
Mấy người lại cười đùa một trận.
Lý Long Hựu nhìn thời gian, nói: "Cũng không còn sớm, mau đi thôi!"
"Ca ca cũng đi sao?" Vừa rồi Lung Nguyệt không chú ý, bây giờ mới phát hiện Thái tử ca ca nhà nàng cũng đang mặc thường phục.
Lý Long Hựu gật đầu: "Bằng hữu nhờ vả."
Lung Nguyệt không hiểu có chuyện gì, náo nhiệt như thế nào còn có thể khiến Thái tử tự thân xuất mã?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện