[Dịch]Công Chúa Tha Mạng - Sưu tầm
Chương 41 : KHUYNH THÀNH CHI CHIẾN [ TRUNG ]
.
Nguyên Thương thấp giọng hỏi Cố Nghiên bên cạnh, đang mang mặt nạ giả trang thành thống lĩnh Thanh Lang kỵ binh: ” Đây là Trần Dĩ Hằng ? ”
” Vâng ! ” Cổ Nghiên nói, ” Hắn là em vợ của Sở vương ; dưới trướng của Sở vương , bản lãnh của hắn kém cỏi nhất ! Hơn nữa, hắn chưa bao giờ gặp qua Trưởng Công chúa, tuyệt đối không nhìn ra sơ hở ! ”
Nguyên Thương ” Ừ ” một tiếng, giục ngựa tiến lên vài bước, đứng từ xa, mắt lạnh nhìn Trần Dĩ Hằng trên tường thành. Phe cánh Sở binh lặng ngắt như tờ, bên ngoài tường thành một mảnh reo hò, cùng bên này hoàn toàn đối lập.
Trần Dĩ Hằng thấy trường đao kia ” Xoát ” giơ lên, ngân quang của lưỡi đao vụt qua hai mắt hắn, khiến hắn nhất thời không thể mở mắt. Người nọ đứng dưới thành một khoảng cực xa, vì sao hắn lại có loại ảo giác lưỡi đao đó gần trong gang tấc ?
Cổ nhân không hiểu, Nguyên Thương dùng là, tâm lý chiến. Vào lúc này, Sở quân xung quanh ngừng thở, một mảnh im lặng, hoàn cảnh này khiến trong lòng Trần Dĩ Hằng áp lực thật lớn. Nàng không phải Trưởng Công chúa, mà vẫn có thể khiến cho người ở nơi đây cảm thấy áp lực thật sâu, đó là bởi vì bọn họ sợ hãi không phải bộ dáng hiện tại nàng dịch dung, mà là danh tiếng được tích lũy qua năm tháng của Cố Thường Y.
Trần Dĩ Hằng nhìn thanh đao kia chỉ vào hai mắt mình, nhịn không được lui về phía sau hai bước, lẩm bẩm nói: ” Trưởng Công chúa Điện hạ… Vì sao lại ở chỗ này ? ”
Thanh âm lạnh lùng sắc bén chậm rãi nói: ” Ngươi cũng biết, trường đao này của bổn soái, đã giết qua người nào ? ”
Nguyên Thương dùng kỹ xảo kiếp trước cải biến thanh đới, đè thấp tiếng nói, thanh âm kia hơi khàn khàn, nếu không phải là người cùng Trưởng công chúa quen thuộc cực kỳ, tuyệt đối không thể nghe ra khác biệt.
Trần Dĩ Hằng run như cầy sấy, lại tỏ vẻ trấn định, ngoài cười nhưng trong không cười nói: ” Trưởng Công chúa Điện hạ, kẻ hèn này không rõ lắm ! ”
” Bổn soái mười tám tuổi dẫn binh đi Bắc thượng, hai mươi tuổi cùng Hung Nô giao chiến, hai mươi mốt tuổi bắt giữ Lục vương tử Hung Nô, hai mươi ba tuổi chém đứt cánh tay trái của Khôn Cao Hung Nô. Ngươi, so với Lục vương tử Hung Nô cùng Khôn Cao của Hung Nô thì như thế nào ? ”
Trần Dĩ Hằng mấp máy môi, nói không ra lời.
Cặp mắt sắc bén kia nhìn quét một vòng đám Sở binh đang cầm trường thương khẩn trương không thôi trên tường thành, nói: ” Các ngươi, so với thiết kỵ Kim Trướng của Hung Nô vương, thì như thế nào ? ”
Kỳ thật Cố Thường Y có thể đả bại thiết kỵ của Hung Nô vương, ngoài kỵ binh lợi hại, trọng yếu hơn là có mấy vạn bộ binh phụ trợ, ngoài ra còn lợi dụng địa hình, mưu lược thích đáng. Kỵ binh chỉ có ở thảo nguyên đất trống mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất, nhưng ở bên trong hoàng thành ngược lại không bằng bộ binh. Nguyên Thương làm động tác này ; Thứ nhất, là vì làm ra một loại tư thái tất thắng, khiến cho quân dân trong ngoài thành có lòng tin ; Thứ hai, là vì lấy Thanh Lang kỵ làm lực uy hiếp đe dọa tên nhát gan Trần Dĩ Hằng.
Chỉ cần tướng quân có chút kinh nghiệm, là có thể hiểu được điểm này. Nhưng Trần Dĩ Hằng kinh nghiệm tác chiến không đủ, lại bởi vì áp lực do mưu nghịch và đoạt vị, trong đầu trống rỗng, tình huống nhất thời không còn kiểm soát trong tay, hắn liền không biết làm sao cho phải. Sở vương dùng hắn, bởi vì hắn trung tâm, còn có chút năng lực phòng thủ. Chân chính cầm lái, chính là phó thủ của hắn.
Phó tướng kia thấy Trần Dĩ Hằng hoảng loạn, chạy nhanh đến lớn tiếng nói: ” Trưởng Công chúa Điện hạ, nói vậy hiện tại hoàng cung đã bị Sở vương nắm giữ, ngài không đi hoàng cung nhìn xem ? ”
Nguyên Thương gật đầu nói: ” Hai năm qua ngươi làm tốt lắm ! Hiện tại chém Trần Dĩ Hằng, trở về bên cạnh bổn tướng, lập tức thăng làm thượng phủ Quả Nghị Đô Úy, lập làm Trung hầu ! ”
Trần Dĩ Hằng da đầu run lên, sau lưng băng hàn một mảnh, đột nhiên quay đầu nhìn phó tướng bên cạnh: ” Ngươi lá gan thật lớn ! ”
Phó tướng kia còn chưa kịp nói chuyện, Nguyên Thương đã quát: ” Còn chậm chạp cái gì ? Lập tức chém Trần Dĩ Hằng ! ”
” Tướng quân, ngài… ” Phó tướng kia chưa kịp giải thích, kinh hoàng sợ hãi nhìn Trần Dĩ Hằng rút đao bổ tới. Phó tướng liên tục lui về phía sau. Thân vệ của phó tướng vội vàng tiến lên bảo vệ hắn, cùng Trần Dĩ Hằng đao kiếm tương giao. Trần Dĩ Hằng thấy thế, quát to: ” Giết bọn họ ! ”
Trần Dĩ Hằng là em vợ của Sở vương, vị bị Trần Dĩ Hằng hoài nghi chỉ là một tên phó tướng, binh lính đương nhiên là nghe Trần Dĩ Hằng phân phó, bọn họ không dám cùng hắc kỵ binh trước mắt giao chiến, nhưng rõ ràng nếu là ‘ nội tặc ‘ thì có gì mà không dám, huống chi vị phó tướng này trước giờ đối với bọn họ yêu cầu hà khắc, thân vệ phó tướng cũng là một đám cao ngạo, bọn họ đương nhiên vui vẻ tiện tay báo thù.
Trong lúc hỗn loạn, một ám khí thật nhỏ từ trong tay áo Nguyên Thương bắn ra, Trần Dĩ Hằng kêu lên thảm thiết. Nguyên Thương quát lớn: ” Tốt ! Làm tốt lắm ! Ngươi bây giờ chính là Trung Võ Hầu ! Còn không mau bắt hắn ? ”
Thân vệ Trần Dĩ Hằng thấy thế, người này xem ra thật sự là gian tế, vì thế cả bầy xông lên, đem phó tướng loạn đao chém chết. Trần Dĩ Hằng trúng ám khí có độc, ngã trên mặt đất, được nhóm thân vệ nâng đỡ đứng lên, hấp hối.
Nguyên Thương nói: ” Lập tức đầu hàng ! Ta cho ngươi giải dược, miễn cho ngươi tội chết ! ”
Trần Dĩ Hằng chỉ vào nàng nói: ” Ngươi… ngươi phóng ám khí đả thương người… ” Lời nói càng về sau, ngay cả nói cũng không nói nên lời.
Nguyên Thương không để ý đến hắn, chậm rãi nói: ” Cơ hội đầu hàng, ta chỉ cho một lần. ” Bỗng nhiên lớn tiếng hỏi: ” Các huynh đệ, Thanh Lang kỵ trên thảo nguyên có từng lưu lại tù binh ? ”
Trăm kỵ binh phía sau hô lớn: ” Giết sạch Hung Nô, không chừa một tên ! Giết sạch Hung Nô, không chừa một tên ! Giết sạch Hung Nô, không chừa một tên ! ”
Nguyên Thương tay trái giơ lên, tiếng hô phía sau lập tức ngừng lại.
Nguyên Thương chậm rãi nói: ” Thanh Lang thiết kỵ, không lưu tù binh. Trước đó, bởi vì bị giết là người Hung Nô ; Nay, các ngươi đều là con dân Đại Yến, cho nên bổn tướng cho các ngươi một cơ hội sống sót ! Chỉ cần hiện tại buông binh khí, bổn tướng bảo đảm, chuyện cũ sẽ bỏ qua ! ”
Trường đao thanh lãnh chỉ vào một tên tướng lãnh cấp thấp, nói: ” Hàng hay không hàng ? ”
Mắt thấy Sở tướng do dự, Nguyên Thương quát mạnh một tiếng: ” Thanh Lang thiết kỵ ! ”
Trăm kỵ binh độ đội đặc chủng phía sau nhất thời cao giọng:
” Vô địch ! ”
” Vô địch ! ”
” Vô địch ! ”
Từng tiếng hô ‘ Vô địch ‘ tại địa phương nhỏ hẹp này lặp lại nhiều lần, đánh sâu vào màng nhĩ, rung động mặt đất, cuối cùng mang theo sát khí tận trời. Người bị trường đao Nguyên Thương chỉ vào, rốt cục nhịn không được bỏ xuống vũ khí, quỳ rạp xuống đất, hô lớn: ” Trưởng Công chúa, chúng ta cũng không muốn tạo phản, đều là Sở vương phản tặc này dùng thân nhân bức bách chúng ta, Trưởng Công chúa tha mạng a ! ”
Chỉ cần có người mở đầu, tướng sĩ còn lại liền không khó lựa chọn, một đám quỳ xuống đất đầu hàng. Nguyên Thương vung tay về phía trước, khí thế ngất trời:
” Mở cửa Nam ! ”
Thị vệ phủ Phò mã một đám kích động không thôi, may mắn có mặt nạ đen che, nhìn không ra biểu tình, nếu không, nói không chừng đám binh sĩ đã đầu hàng này sẽ lập tức cầm vũ khí lên phản kháng.
Tất cả mọi người rất ngạc nhiên: Nguyên tiểu thư – sư tỷ của Phò mã gia, thật sự giống như thần tiên, phẫn thành Trưởng Công chúa, không mất một người mà có thể giành lại quyền khống chế cửa Nam !
Ngoài cửa Nam, Cố Duệ đã sớm chờ lâu, cười ha ha, nói: ” Tốt tốt tốt ! Mau, vào thành ! ”
Hai ngàn Thành vệ binh lập tức vọt vào hoàng thành, tiếp nhận cửa thành.
” Trong biệt viện của ta ở Bạch Mã trấn cất chứa khôi giáp này nọ đều là của phụ hoàng tặng ! ” Cố Duệ nhìn một trăm kỵ binh này, nói, ” Nguyên Thập Tam đâu ? Sao không thấy nàng ? ”
” Nguyên tiểu thư đã rời khỏi ! ” Cổ Nghiên nhìn thoáng qua trăm tên kỵ binh bên cạnh, nói, ” Nguyên tiểu thư đi tìm Thần Cơ Tử tiền bối, Phò mã gia cũng trước một bước đi hoàng cung. Điện hạ, Sở vương là hoàng thất chính thống, chi bằng người mang theo binh mã tiến đến uy hiếp, ngăn chặn Sở vương, chúng ta cùng Phò mã lặng lẽ tiến vào hoàng cung, nghĩ cách cứu viện Công chúa ! ”
” Được ! ” Cố Duệ lập tức dặn dò thống lĩnh đóng quân đại doanh thành Nam, nói, ” Các ngươi ổn thủ cửa thành, không thể sơ suất ! ” Lại đối với Long Võ Quân tả thống lĩnh nói: ” Điểm binh, xuất phát ! ” Vị Hoàng tử này luôn lăn lộn trong giang hồ, ở thời điểm nguy cấp, cũng không thể không gánh trách nhiệm, lãnh binh cứu giá. Thái tử huynh trưởng của hắn, đồng bào muội muội của hắn, đều đang ở trong hoàng thành tràn ngập nguy cơ kia.
Bốn vị thống lĩnh bốn cửa thành đại doanh, do chính phụ hoàng tự mình tuyển chọn, người người trung dũng có thừa. Kinh thành Đại Yến có hai bộ quân đội, một bộ phân là Cấm quân: chia làm Vũ Lâm quân, Long Võ Quân, cùng với Phi Hoàng ; Một bộ khác chính là Tứ vệ quân ngoài cửa thành, có hai ngàn binh. Hoàng đế thân chinh, mang đi Vũ Lâm quân cùng Phi Hoàng, và một nửa Long Võ Quân. Còn lại một nửa Long Võ Quân ở ngoài cửa Bắc. Thân cận nhất với Minh Huy Công chúa, Long võ tướng quân – Mục Thắng đã bị Hoàng đế sung quân đến Tây Bắc đại doanh, Long Võ Quân còn lại Cố Nguyệt Mẫn không thể chi phối, cho nên chậm chạp không có tới. Hiện tại cửa Nam được mở, Long Võ Quân liền lập tức vào thành ; Thành vệ quân – Tây môn, Bắc môn đi theo sau Long Võ Quân, dũng mãnh vào hoàng thành. Sáu ngàn binh mã, hướng về phía hoàng cung đi tới.
————————
✤ Trên tường thành hoàng cung. ✤
Cố Nguyệt Mẫn đứng trên tường thành, trường kiếm theo nàng huy động, tóc dài tung bay. Phía dưới hỏa nỏ gào thét, lại không người nào dám hướng về phía nàng bắn.
Chúng Sở quân trong tiềm thức đều thầm nghĩ: Lúc trước vị Hoàng tôn kia nhục mạ Minh Huy Công chúa liền bị Trưởng công chúa treo ở trên cây đánh, nếu mình làm bị thương Minh Huy Công chúa, Trưởng Công chúa chẳng phải đem mình thiên đao vạn quả ? Dù sao cửa cung này sớm muộn cũng sẽ bị công phá, hà tất gì phải bắn tên trúng Công chúa ?
Cho nên, Minh Huy Công chúa và bọn thị vệ cùng nhau chiến đấu, bên người đao như rừng, tên như mưa, lại lông tóc vô thương. Nhưng bọn thị vệ bên cạnh nàng, những binh sĩ đại doanh ở thành Đông, lại một đám ngã xuống.
Tường thành hoàng cung không thể so sánh với tường thành hoàng thành, Sở tướng quân bắt thang đánh vào tường cung đơn giản hơn nhiều. Đám Sở binh cuồn cuộn không dứt tiến lên tường cung, máu tươi nhiễm trên tường thành, trên cả võ phục viền kim sắc của Minh Huy Công chúa, đỏ tươi chói mắt.
Mắt thấy tường cung từng bước bị chiếm đóng, càng ngày càng nhiều Sở binh chiếm cứ tường cung, nhưng bởi vì Minh Huy Công chúa, nhóm cao thủ Trúc Ngữ trấn giữ, chậm chạp không thể đánh hạ hoàng cung.
Sở vương ở dưới nhìn, mắng: ” Xú nha đầu Minh Huy này từ khi nào thì thân thủ tốt như vậy ? ” Chỉ vào Minh Huy nói với đám hắc y nhân phía sau: ” Bắt giữ nàng ! ”
Vài tên hắc y nhân lập tức bay vọt lên từ lưng ngựa, điểm một chút lên thang gỗ ngoài tường cung, phi thân lên tường thành. Giờ phút này thủ vệ hoàng cung cùng binh sĩ đã không còn đủ tên, chỉ có linh tinh vài mũi bắn tới, đều bị bọn họ chặn lại.
Nhóm hắc y nhân vừa đáp xuống tường thành, liền vây công Minh Huy Công chúa. Minh Huy quát một tiếng, cùng mấy người chiến thành một đoàn. Bên cạnh thị nữ Công chúa phủ thấy thế, lập tức tiến đến cứu viện. Nhưng vài tên hắc y nhân tựa hồ luyện một loại võ công hợp kích, xếp thành một vòng, công phòng vững chắc, đám người Trúc Ngữ tuy rằng sốt ruột, thế nhưng cũng khó đến gần Công chúa.
Minh Huy vốn bị thương, kiên cường chống ở đầu tường, hiệp trợ thủ thành từ lâu đã mệt, lúc này bị vây công, lập tức hiện ra mệt mỏi, bên hông ẩn ẩn chảy ra máu tươi. Hắc y nhân nhìn thấy sơ hở, lập tức gia tăng công kích. Cao thủ bắn tên bảo hộ bên cạnh Sở vương giương cung lên bắn, tên sắt mang theo khí thế sắc bén bay vụt tới, thẳng hướng Minh Huy.
Minh Huy bị vây công, không thể thoát thân, Trúc Ngữ bên cạnh thấy thế, mặc kệ trường đao bên cạnh, phi thân ngăn trở tên dài. Tên sắt bắn trúng ngực của nàng, xuyên thủng qua ngực, đính tại bên sườn Minh Huy.
Minh Huy thân mình lung lay, hai thanh trường đao lập tức đặt ở trên cổ của nàng.
Minh Huy Công chúa che bên hông, một gối quỳ xuống, nhìn Trúc Ngữ không biết còn sống hay đã chết, cắn chặt răng, không nói được một lời.
Sở vương cười ha ha, nói: ” Minh Huy ! Ngươi cũng có hôm nay ? ”
Lời còn chưa dứt, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng vó ngựa nặng nề, như động đất rung chuyển, giống như tiếng sấm cuồn cuộn, từ xa đến gần, mỗi một thanh âm đều giống như đạp trong lồng ngực. Không thấy thân ảnh, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa, nhưng tất cả mọi người đều cảm giác được, đó là kỵ binh.
Trên tường cung Hạ Tử Hàm hô: ” Thanh Lang kỵ của Trưởng Công chúa đến đây ! Giết phản tặc, cứu Công chúa ! ”
Chúng binh sĩ nhất thời giống như ăn thuốc kích thích, không để ý thương thế phấn khích giết địch. Mà Sở binh lại tương phản, trở nên thất kinh, trong lúc nhất thời ở trên tường cung từng bước thất thế.
Sở vương trong lòng lo lắng, đang muốn la lên, bỗng nhiên cung thủ hắc y bên cạnh tiến lên quát khẽ nói: ” Vương gia cẩn thận ! ” Đang nói chuyện lập tức bay vọt lên. Sở vương nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy từ trên không ở phía sau một bóng người hướng mình bay xuống, cung thủ hắc y lao mạnh lên, hai người ở không trung đập một chưởng, cung thủ rơi xuống mặt đất, lui nhanh hai bước. Đối diện thích khách, vững vàng rơi xuống mặt đất. Người này râu tóc bạc trắng, đúng là Thần Cơ Tử.
Thần Cơ Tử nhìn khăn che mặt của cung thủ hắc y rơi xuống, lộ ra gương mặt khoảng năm mươi tuổi, giậm chân kêu lên: ” Hoàng cá chạch ! Là ngươi ! Ngươi chạy tới Trung Nguyên làm gì ? ”
” Lão độc y ! Chính là ta ! Năm lão già các ngươi làm được quốc y, danh thủ quốc gia, ta lại không thể làm Quốc sư tân triều sao ? ” Cung thủ hắc y lau máu trên miệng, nói, ” Năm đó ngươi không phải cùng Thái tổ Hoàng đế lập hạ lời thề, sẽ không xuống tay với Cố thị hoàng tộc sao, Sở vương Điện hạ cũng là người Cố gia, chẳng lẽ ngươi muốn phá lời thề ? ”
Thần Cơ Tử hắc hắc cười nói: ” Ai nói là ta động thủ ? ”
Cung thủ hắc y mắt phải khẽ giật, trong lòng không rõ cảm giác gì tuôn trào, chợt quay đầu lại, nhìn thấy Sở vương ngồi thẳng, cúi đầu, nhìn một thanh trường kiếm từ bụng trái đâm vào xuyên qua bên phải, sững sờ, giống như khó có thể tin.
Hắc y nhân quát to một tiếng, muốn tiến lên cứu, Thần Cơ Tử lại ngăn trước người không cho hắn tiến lên. Hắc y nhân mắng: ” Ngươi đây là già mồm át lẽ phải ! Hiệp trợ người bên ngoài ám sát, đều là đối nghịch với Cố thị ! ”
Thần Cơ Tử hì hì cười nói: ” Sư mệnh không thể trái ! Huống chi, nàng không phải ngoại nhân, mà là Phò mã của Minh Huy Công chúa ! ”
Trường kiếm này chiều rộng chỉ có một ngón tay, mũi kiếm cực mỏng, dùng để giao thủ không được, ám sát lại là thánh khí.
Sở vương nhìn xuống thiếu niên cầm kiếm bên người, thấy hắn bộ mặt thanh tú, thần sắc lạnh nhạt, chính là trong ánh mắt lạnh lùng không nói rõ.
Sở vương gặp qua hắn một lần, ở hôn lễ của Công chúa.
Sở vương chỉ vào hắn, nói: ” Ngươi… Phò mã của Minh Huy… ”
Nguyên Thương ” Roẹt ” một tiếng rút ra trường kiếm, Sở vương hướng về phía nàng ngã xuống ngựa, bên hông miệng vết thương thật nhỏ máu tươi chảy róc rách. Nguyên Thương tay phải cầm kiếm, tay trái giữ lấy hắn, trường kiếm đặt trên cổ hắn, quát: ” Tất cả dừng tay cho ta ! Nếu không Sở vương của các ngươi muốn sống không thể, muốn chết cũng không xong ! ”
Trên tường cung Minh Huy Công chúa nhìn bóng người kia lặng lẽ tiếp cận, nhìn nàng lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai lăn đến bên cạnh con ngựa của Sở vương, nhìn trường kiếm của nàng đâm vào bụng dưới của Sở vương, nhìn nàng dẫn theo Sở vương, ánh mắt lại nhìn về phía mình.
Nước mắt mơ hồ bên trong, vốn không thấy rõ bóng người, vì sao lại có thể thấy được quan tâm cùng lo lắng ẩn giấu trong ánh mắt lạnh lùng của nàng ?
Nửa năm không gặp, Cố Nguyệt Mẫn cảm thấy so với mười mấy năm sống của mình còn dài hơn. Trong nửa năm, Nguyên Thập Tam cùng Tô Kì hai cái tên này không ngừng tra tấn nàng, giống như mộng yểm.
Dần dần, nàng bỗng nhiên phát hiện, Phò mã cùng Nguyên Thập Tam có rất nhiều trùng hợp, bọn họ có rất nhiều điểm tương tự.
Thời gian nửa năm, rất dài, dài dằng dặc đủ để nàng có thể đem mọi chuyện lúc trước, từng chuyện nghĩ rõ ràng, nghĩ cẩn thận, nghĩ thông suốt.
Cố Nguyệt Mẫn nghĩ đến từng chỗ tương tự của Nguyên Thập Tam và Phò mã, nghĩ đến một người nhìn như lạnh nhạt, kì thực mỗi cử động đều bận lòng, nghĩ đến mỗi một lần gặp nạn, nàng đều dũng cảm quên mình như vậy. Rõ ràng muốn từ bên người mình chạy trốn, rõ ràng muốn thoát khỏi thân phận Phò mã, nhưng mỗi một lần đều không chút do dự trở về.
Giống như hiện tại, ở dưới tường thành, nàng lại trở về.
————————————-
P/S: Không edit được nhanh đâu mọi người !
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện