[Dịch]Cõng Boss Đến Hạn Cuối - Sưu tầm
Chương 57 : Anh không sao là tốt rồi
                                            .
                                    
             Vì...... Sao...... 
Cô gái bỗng trợn to mắt, cảnh vật xung quanh  dường như biến thành một màn kịch câm quay chậm gấp trăm lần, không khí  cũng trở nên nặng nề, cho dù chỉ nhúc nhích một ngón tay cũng đều tốn  sức.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn, trong tiếng thét vang vọng trời đất  kia, nhóm zombie vốn không hề có trí tuệ và lý trí, giống như con rối  bị khống chế, đồng loạt làm ra những hành động nhân tính hóa.
Zombie  loại phòng ngự tiến lên, lấy người ngăn cản viên đạn, phía sau chúng nó  là trăm nghìn con zombie loại sức mạnh bỗng cong người nhanh chóng va  mạnh vào cầu.
Vết rạn mà mắt thường có thể thấy được nhanh chóng lan trên cầu, gần như có thể nghe được tiếng động mạnh mà nó phát ra.
Một nửa đoạn cầu phía sau sụp xuống!
Vô  số chiếc xe rơi xuống, rơi vào dòng sông chảy xiết trong tiếng kêu thê  lương của mọi người, làm bắn lên bọt nước rồi biến mất trong giây lát.
Cho dù là xe, hay là sinh mệnh, đều giống như chưa từng tồn tại.
Ngồi  trên chiếc xe việt dã chạy cuối cùng, nhóm người Hứa An Dương khá may  mắn, bởi vì bọn họ không rơi vào trong sông; bọn họ cũng rất xui xẻo, do  địa thế thay đổi, thân xe lật về một bên, lăn vài vòng liên tục mới  ngừng lại.
Một bàn tay đầy máu tươi vươn ra ngoài cửa sổ, lại yếu ớt buông xuống.
Một giọt, hai giọt, ba giọt...
Sau đó tích thành một bãi máu đỏ tươi, phản chiếu cánh tay tái nhợt mà yếu ớt ấy.
Không...
Không thể...
"Không thể!!!!!!!!"
Bầu trời bỗng nhiễm màu máu!
Mặt đất đang rung chuyển!
Loài chim không biết tên kêu thảm thiết trong sắc trời bị nhuộm hồng!
Không còn biết đến cái gì nữa!
Cái gì cũng không muốn biết!
Giết!
Giết chúng nó!
Giết sạch toàn bộ!!!
"Chết! Toàn bộ đều phải chết!!!"
Tất  cả hi vọng vỡ tan trong nháy mắt, trong đầu cô gái dường như có thứ gì  đứt đoạn, điên cuồng mà vung trường đao trong tay, giống như máy móc  giết hại không còn lý trí, chém giết tất cả những sinh vật còn đứng  thẳng ở trước mắt.
Cho nên cô không thấy được thanh niên đang cố gắng thoát ra ở khoang xe sau.
Lật  xe nằm ngoài dự đoán của Thương Bích Lạc, nhưng khi chiếc xe rốt cuộc  ngừng lăn, hắn phát hiện mình may mắn không chết, giật giật ngón tay,  hắn bỗng nghe thấy tiếng kêu thê lương của cô gái.
Tiếng kêu giống như tuyệt vọng vì mất đi hết thảy.
Là... Bởi vì hắn?
Cho dù biết chân tướng có thể không như hắn nghĩ, trái tim vẫn đập mạnh.
Nghỉ  ngơi một lát, hắn rụt tay lại, kiểm tra vết thương trên người —— tay  trái gãy, cổ tay cũng bị rách da, máu tươi giàn giụa, đầu gối trái phải  không sao cả, cẳng chân trái và mắt cá chân phải gãy xương nhưng không  nghiêm trọng, phiền toái nhất là xương sườn gãy ba cái, may mà không đâm  vào nội tạng, nhưng tạm thời không thể trèo ra khỏi xe, nếu không vết  thương sẽ nặng thêm.
Sau khi tự mình kiểm tra xong, hắn bắt đầu  quan sát những người còn lại trong xe, Ngôn Tất Hành hôn mê, may mắn đến  mức khiến người may mắn còn sống như hắn cũng phải ghen tị, toàn thân  ngoại trừ mấy chỗ bầm tím và trầy da thì không bị sao cả.
Hứa An Dương và tài xế lại không may mắn như vậy.
Đầu tài xế đầy máu tươi, gương mặt đã hơi biến dạng, không còn thở nữa.
Mà  Hứa An Dương, bởi vì chỗ ngồi ở trước hắn, không quan sát được tình  hình cụ thể, nghe kỹ còn có tiếng hít thở mỏng manh, tình huống rất tệ.
Thương  Bích Lạc dùng tay phải còn lành lặn xé vạt áo sơ mi trắng, cẩn thận che  lại miệng vết thương đổ máu, trong tình huống xung quanh đều là zombie,  vết thương kiểu này thật dễ dàng lây nhiễm virus, không thể không cẩn  thận.
Vừa làm xong, tay hắn bỗng cứng lại, đột nhiên nghe thấy  tiếng động bất thường, nhìn qua cửa xe vỡ nát, phát hiện một đôi chân  trần màu xanh đen đứng cách đó không xa.
Zombie......
Nhìn dáng người, đó là zombie có lực lượng mạnh nhất.
Lần theo mùi máu tươi mà đến sao?
Nếu là nó, vậy có thể lợi dụng.
Thanh  niên kéo cánh tay rơi ra ngoài xe của tài xế về, sau đó gõ vào xe, phát  ra tiếng vang có quy luật, quả nhiên, zombie từng bước đi về phía hắn.
Khi đi đến bên cạnh, nó bỗng dừng lại.
Do  dự một lát, zombie cúi đầu thét lên, rồi sau đó vươn tay, giữ chặt cửa  xe vặn vẹo biến dạng, nhẹ nhàng kéo ra, cửa xe liền rơi xuống!
Cùng  lúc đó, một khẩu súng xuất hiện trong tay Thương Bích Lạc, zombie loại  sức mạnh tuy rất khỏe, nhưng tốc độ lại chậm, lực phòng ngự cũng chỉ  mạnh hơn loại tốc độ một chút, hoàn toàn không thể so sánh cùng loại  phòng ngự, cho nên...
Ngón tay chạm vào cò súng.
Thanh niên đang chờ đợi cơ hội công kích tốt nhất.
Ngay lúc này!
Một đôi chân mảnh khảnh xuất hiện đằng sau zombie.Thương  Bích Lạc bỗng ngẩn ra, một giây sau, cùng với một tiếng kêu thảm thiết,  zombie đứng ngoài cửa xe bỗng ngã xuống, biến thành hai nửa, nghiêng về  hai bên, phát ra một tiếng nổ "Bùm", bụi đất bay mù mịt, máu màu đỏ  tươi bắn ra, nhiều điểm lấm tấm bắn lên người cô gái, cũng có vài giọt  dính vào gò má trắng nõn như gốm sứ của cô.
Hạ Hoàng Tuyền giống  như bước ra từ địa ngục, trên người tràn đầy máu tươi, cô lại vô tri vô  giác, bỏ trường đao xuống, cúi người về hướng bị zombie cạy ra, ra sức  kéo rách vỏ ngoài cứng rắn của chiếc xe.
Cho đến khi một bàn tay ấm áp thuộc về người sống nắm lấy tay cô.
"Đủ! Còn tiếp tục cô sẽ bị thương!"
"...... Thương Bích Lạc?" Giọng nói của cô gái hoảng hốt mà không chắc chắn, giống như đến từ một thế giới khác.
"Là tôi."
"... Anh không chết?"
"Đúng, tôi không chết."
"......"  Cô gái bỗng rụt tay lại, sau đó nhặt đao trên đất, một lần nữa chém vào  xe, chỉ một lát, chiếc xe vốn chắc chắn bị cô cắt ra.
—— Giống như đứa trẻ dùng búa gõ vào quả hạch để lấy nhân.
Thương Bích Lạc bị suy nghĩ của mình làm bật cười, chẳng lẽ hắn là nhân sao? Đây không phải là một kiểu so sánh tốt đẹp gì.
Một giây sau, hắn thấy được trời xanh mây trắng vốn cho rằng sẽ không gặp lại nữa.
Cùng với... Cô gái đầy người là máu và cả đống thi thể zombie đằng sau lưng cô.
Giống  như sứ giả gieo rắc sự chết chóc đến từ thế giới khác, lại không làm  người ta thấy sợ hãi, không, thay vì nói là không sợ hãi, mà phải nói  rằng cô gái khiến thanh niên bỗng dâng lên cảm giác sung sướng một cách  vặn vẹo, giống như kéo con chim đang tự do bay lượn vào lồng giam màu  vàng, dường như lĩnh ngộ được điều gì đó, muốn khống chế gì đó, cướp lấy  gì đó...
Ý nghĩa này giống như một đốm lửa cháy lan ra đồng cỏ,  nhen nhóm trong lòng Thương Bích Lạc, nhưng sau một giây, lại bị nước  mắt của cô gái dập tắt.
Cô... khóc?
"Hu...... Hu......" Cô  gái bị hắn nhìn chăm chú vào dường như đang cố không khóc, nhưng cuối  cùng lại bại bởi cảm xúc đang dâng trào, ngồi quỳ xuống đất khóc to, "Hu  hu!!!"
Cô vừa khóc vừa ra sức dùng cánh tay lau nước mắt, chỉ chốc lát, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lau đầy máu.
Càng lau lại càng bẩn hơn.
Hắn chưa từng thấy cô khóc.
Nhưng hiện tại cô đang khóc.
Vẫn là vì hắn mà khóc.
Hẳn  là vui mừng, hẳn là sung sướng, chẳng lẽ không hẳn là vậy sao? Không,  hẳn là vậy, nhưng... Thanh niên bất đắc dĩ nhận ra, so với sung sướng,  một loại cảm xúc khác chiếm thượng phong. 
Hắn thở dài, vươn tay vỗ vỗ đầu gối cô: "Đừng khóc nữa."
Cô  gái ngừng khóc một lát, sau đó lại khóc càng to hơn: "Hu hu......  Híc...... Hu hu......" Dường như muốn trút hết nỗi sợ hãi và kích động  vừa nãy.
"......" Thương Bích Lạc bỗng thấy đau đầu, lúc không  giống phụ nữ thì hắn cảm thấy quẫn bách, đột nhiên giống phụ nữ lại càng  khiến hắn thấy quẫn bách, đây là tình huống gì?
Sự thật chứng  minh, yêu đương và chỉ số thông minh cao bao nhiêu, lý luận chặt chẽ bao  nhiêu hoàn toàn không có liên quan, lần đầu đi vào thực tế luôn sẽ xuất  hiện đủ vấn đề.
Thanh niên lại suy nghĩ một lát, sau đó thử gọi một tiếng: "A......"
Quả nhiên, cô bỗng ngừng khóc: "Đúng, đúng rồi, anh có bị thương hay không?"
"Tất  nhiên." Có hiệu quả! Thương Bích Lạc tiếp tục hỏi để rời đi sự chú ý  của cô, "Xảy ra chuyện nguy hiểm như thế, bị thương không phải rất bình  thường sao?"
"......" Trên người không có vết máu, chẳng lẽ  thương đến nội tạng? Hạ Hoàng Tuyền vươn tay, rồi sau đó mới chú ý rằng  tay mình đầy máu, máu này hiển nhiên là của zombie, cô vội rụt tay về,  ra sức lau trên người, lại càng lau càng bẩn...... Mũi cô chua chua, mắt  còn đang rơm rớm, lại tiếp tục rơi nước mắt.
Thương Bích Lạc lại  thở dài, che chỗ xương sườn bị gãy, chống tay lên vỏ xe, ngồi dậy. Hắn  thấy cô gái lúng túng muốn dìu hắn lại sợ làm hắn lây bệnh, không kìm  được thấp giọng cười khẽ, sau đó vươn tay phải, nắm lấy cổ tay cô.
"Không được! Anh......"
"Tay này không bị thương."
"Ừm...  Vậy sao..." Hạ Hoàng Tuyền thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy đối  phương nắm chặt hơn, lo lắng làm vết thương của đối phương nặng hơn, cô  hoàn toàn không dám phản kháng.
Cứ như vậy, trong tình huống không dám phản kháng gì, cô gái bị thanh niên kéo vào trong lòng.
"Không được đánh tôi, tôi bị gãy xương sườn."
"......"
"Tay cũng gãy."
"......"
"Chân cũng gãy."
"......"
Hạ Hoàng Tuyền hóa đá, thậm chí hô hấp cũng không dám... Chỗ gãy cũng quá nhiều, sẽ không phải vừa chạm liền tan khung chứ?!
Thanh  niên cảm giác được cô gái trong lòng bỗng cứng người lại, đột nhiên cảm  thấy toàn bộ đau đớn trên người không cánh mà bay, ngón tay trái khẽ  nhúc nhích, rồi sau đó, tay phải vốn nắm lấy cổ tay cô xoa nhẹ lưng cô:  "Được rồi, hiện tại cô có thể khóc."
"... Ai, ai sẽ khóc chứ! Tôi..."
"Tôi bị thương."
"......"
Bị thương thì là ông lớn sao?! Tên, tên khốn!!! 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện