[Dịch]Con Yêu Nghiệt Này Ta Nhận - Sưu tầm

Chương 8 :  bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác!

Người đăng: 

.
Trong một khắc kia lúc anh chàng nhìn thấy nàng dắt tay của mình, thì trong mắt xẹt qua một tia sáng loáng, hai tay ôm ngực từ từ để xuống, ánh mắt cũng bị đôi mắt tỏa sáng lấp lánh của cô ấy hấp dẫn, trong lúc vô tình, khóe miệng nâng lên một nụ cười hiểu ý. “OK, đã định!” Tần Hoài Hoài buông tay hắn ra, sau đó dùng miệng thổi thổi dấu ấn, trong mắt là ánh mắt hài lòng. Một khắc kia, ánh mắt nàng mang theo nụ cười thanh linh, thì trong nháy mắt lại hấp dẫn ánh mắt của hắn. Ý cười bên khóe miệng muốn nồng, thì ra là thời điểm nàng lưu tâm, ánh mắt lại mê người như thế, so với ánh mặt trời ấm áp trong ngày mùa đông thì càng ấm áp lòng người hơn. Nhìn ánh mắt của nàng chớp một cái, trong lúc bất chợt hắn có chút hâm mộ tờ giấy kia, có thể nhận được ưu ái của nàng như thế. Thú vị, thật là thú vị! Thật là một nha đầu thú vị! Trong lúc lơ đãng, hắn đem ánh mắt liếc về đầu phía màn gấm kia. “Vậy bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết, đến tột cùng là ngươi thích loại con trai nào?” Hắn nhìn ngón tay cái của mình bị nhuộm đỏ, lần đầu, có người dám nói chuyện với hắn như vậy. “Đây mới là ta thích . . . . . .” Tần Hoài Hoài dừng lại một chút, quơ quơ cuồn giấy trong tay, cười gian nói, “Giấy thỏa thuận li hôn!” “Cái gì? !” Đỉnh đầu của anh chàng tà mị nhảy ra rất nhiều nòng nọc nhỏ, “Giấy thỏa thuận li hôn là ai?” Tên thật dài! Cái danh xưng này hiển nhiên đối với hắn mà nói, hình như rất xa lạ, hắn không hiểu, tại sao từ trong miệng của nàng luôn có thể nhảy ra rất nhiều từ quái lạ. “Khụ khụ!” Tần Hoài Hoài lấy tay che khóe miệng, ho khan vài tiếng tay run lên rồi giũ mở cuồn giấy, “Nói đơn giản, chính là phân chia một phần gia sản!” “Phân chia gia sản?” Người con trai vẫn trầm tĩnh vào lúc này cũng hơi nhíu mày. “Ừ, dựa phần thư thoả thuận này, nếu như mà chúng ta vì giải trừ quan hệ vợ chồng, thì ta có quyền đạt được một nửa gia sản của ngươi.” Tần Hoài Hoài đã trực tiếp giảm bớt đi cái gì là quyền lợi của phụ nữ, nam nữ ngang hàng, luật pháp quy định, nói đơn giản rõ ràng tóm tắt nói ra kết luận cuối cùng! Địa vị xã hội của phụ nữ ở cái thời đại này như thế nào, nàng không biết, nhưng có một đạo lý ngàn đời không đổi, nàng vẫn hiểu, đó chính là —— mặc kệ là lúc nào thì người phụ nữ cũng phải vì mình mà tranh thủ, nhất là đối với chuyện tiền bạc! Nhưng tuyệt đối không lấy nhân từ nương tay! Ngay cả người chồng trước mặt cũng còn chưa gặp qua đã bị bỏ, thì tốt xấu gì nàng cũng phải vì mình mà đòi lại chút gì đó chứ! Phụ nữ nên yêu mình đầu tiên, mới có thể được người yêu! “Cái gì!” “Cái gì?” Lúc này nhảy lên tiếng kêu chính là hai người. Tiếng thứ nhất chính là đến từ người con trai mới vừa còn vẻ mặt trầm tĩnh. Chỉ thấy hắn bước đi qua, nhấc màn gấm lên, cặp mắt giận trừng về phía Tần Hoài Hoài. A, tại sao lại là hắn? Tần Hoài Hoài vạn phần không hiểu, mới vừa rồi hắn ném về phía mình ánh sáng lạnh. Nhìn hắn vào lúc này, một đôi mắt thâm thúy như nhuộm mực, trong lúc bất chợt tập trung lại hàn khí thật mỏng, loại cảm giác đó giống như là mặt hồ bị đóng băng được gió thổi qua, mang theo băng lãnh không gì sánh được, làm cho lòng người rét lạnh. Hắn tức giận, cảm giác đầu tiên của Tần Hoài Hoài chính là, người con trai này rất tức giận. Nhưng vấn đề là, vì sao hắn lại tức giận? Nhìn hắn nộ khí đằng đằng mà nhấc màn gấm lên, bộ dáng cất bước đi vào, khiến Tần Hoài Hoài nghĩ đến một màn thường thấy ở trong TV, ‘ bắt kẻ thông dâm ’, không biết vì sao, trong một khắc kia đầu óc của nàng phản ứng đều là hình ảnh như vậy. Nhưng mà một màn hoang đường này lập tức bị nàng bỏ rơi ra sau ót, bởi vì, tên con trai kia hiển nhiên đã cực kỳ nổi giận, mà nàng lại vẫn không biết đến tột cùng là hắn làm cái gì?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang