[Dịch]Con Yêu Nghiệt Này Ta Nhận - Sưu tầm
Chương 7 : ngươi không phải là món ăn của ta!
.
Nam tử rất đắc ý hưởng thụ ca ngợi của nàng.
“Nhưng mà. . . . . .” Tần Hoài Hoài đột nhiên chuyển ngữ điệu một cái, vì thấy hắc có vẻ đang đắc ý.
“Nhưng mà?” Người con trai khẽ cau mày.
“Nhưng mà, ngươi không phải là món ăn của ta!” Tần Hoài Hoài đưa ngón trỏ ra quơ quơ.
“Không phải là, món ăn của cô?” Người con trai cau mày lần nữa, vì sao lời của nàng luôn làm cho hắn không hiểu gì cả, nhưng cũng rất thú vị.
“Nói cho chính xác, thì ngươi không phải là loại ta thích!”
“Vậy cô thích là loại đàn ông nào?” Hắn đột nhiên tò mò, đến tột cùng người mà nàng thích như thế nào?
“Cái này sao. . . . . .” Đột nhiên trong mắt Tần Hoài Hoài phát ra nhiều ánh sáng rồi nhìn hắn, rất nghiêm túc hỏi, “Ngươi rất muốn biết sao?”
Người con trai cảm thấy rất hứng thú nên gật đầu một cái.
“Nói cho ngươi biết cũng được, nhưng, ngươi phải đáp ứng ta một chuyện!” Tần Hoài Hoài lộ ra nụ cười mờ ám của hồ ly.
“Là chuyện gì?” Gương mặt người con trai hiện lên ý cười.
“Cái này sao. . . . . .” Tần Hoài Hoài nhìn khắp nơi một chút, lại gần hắn nói, “Kính xin Vương gia kiếm một chỗ để nói chuyện!”
Anh chàng tà mị nhẹ nhàng cười một tiếng, vươn tay vẫy vẫy, màn che gấm liền từ từ rơi xuống, Tần Hoài Hoài cảm giác tên con trai vốn đang ngồi yên tĩnh trong nháy mắt lúc màn gấm rơi xuống thì đứng dậy, hình như có chút khẩn trương nhìn về phía bên này.
“Bây giờ, có thể nói cho ta biết, đến tột cùng là chuyện gì đi?”
Người con trai đột nhiên đến gần Tần Hoài Hoài, hơi thở mập mờ thổi lất phất lên khuôn mặt, Tần Hoài Hoài chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên, nàng cuống quít xoay mặt, “Kỳ thật thì. . . . . . Chuyện này, cũng rất đơn giản, đối với Vương gia mà nói, chỉ là một đĩa đồ ăn.”
“A?” Đỉnh lông mày của hắn đứng thẳng lên, trong mắt hơi lộ ra một ý cười nhìn thấu người.
Tần Hoài Hoài mi tâm nhảy dựng, lập tức mở miệng cười, “Thế nào, Vương gia không dám?”
Đôi tay của anh chàng tà mị ôm ngực, khóe miệng bật ra một nụ cười đẹp mắt.
“Ai, thôi, nếu Vương gia không dám, như vậy ta cũng không thể làm người khác khó chịu!” Tần Hoài Hoài vừa nói xoay người, chuẩn bị đi, nếu đối phương nổi lên lòng nghi ngờ, thì nàng tính lấy lui để tiến.
“Chờ một chút!” Anh chàng mở miệng nói.
Tần Hoài Hoài dừng bước, đáy lòng hô to vạn tuế, ha ha, cuối cùng con cá cũng mắc câu!
“Được rồi, không phải là chặn một lúc ư, ta lại có gì mà không dám?” Anh chàng nhún vai một cái, lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.
Thấy thời cơ đã chín muồi, lúc này Tần Hoài Hoài mới chậm rãi rút một bao hình vuông màu đỏ đã niêm phong từ trong tay áo ra, đưa tới trước mặt hắn, mở giấy hình vuông ra, lộ ra một góc.
“Đây là cái gì?” Hắn nghi ngờ.
“Một lát ngươi sẽ biết, nhưng trước tiên. . . . . .” Đáy mắt nàng thoáng qua một tia giảo hoạt, “Ngươi bảo đảm, mặc kệ ta làm chuyện gì, ngươi cũng không được hỏi, cũng không thể phản đối!”
“Được!” Hắn trả lời vô cùng dứt khoát!
Tần Hoài Hoài kéo ngón tay cái của hắn qua, nặng nề mà đặt lên phía trên.
“Cô làm cái gì đó?” Hắn hết sức tò mò, đối với cử chỉ kỳ quái của nàng không có tức giận, tay cứ như vậy bị giữ ở trong tay của nàng, cảm giác mặc dù không phải là rất thích, nhưng cũng không hẳn là bài xích.
“Không phải người muốn biết loại đàn ông ta thích sao?” Tần Hoài Hoài cười, cười vô cùng đắc ý, rất quỷ dị, giống như là một con Tiểu Hồ Ly gian trá , đắc chí !
Tốt xấu gì cũng là một Vương gia, gia sản cũng sẽ không ít đâu! Lập tức nàng sẽ trở thành phú bà rồi !
Hai con mắt của nàng tỏa sáng lấp lánh, tựa như đang nghĩ đến bản thân nằm ở trong một đống vàng toả sáng, hưởng thụ thứ ‘ tiền ’ độc nhất vô nhị kia.
Tia sáng giảo hoạt làm cho hai con ngươi của cô vốn đang sáng ngời thì giờ phút này thoạt nhìn lại linh động như thế, giống như ánh sao sáng rực rỡ nhất trên bầu trời, lóng lánh như sao rơi chói lọi thanh linh, liên quan đến mỗi hợp âm trong lòng hắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện