[Dịch]Con Yêu Nghiệt Này Ta Nhận - Sưu tầm
Chương 64 : ngươi là tên đần độn!
.
“Tư Mã Dật, ông là tên khốn kiếp, ông mà dám đụng đến tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ông! Tôi sẽ hận ông cả đời!” Tần Hoài Hoài vừa khóc, vừa không quên hung hăng mắng hắn, sau đó còn muốn lau nước mũi và nước mắt lên trên người hắn, “Khốn kiếp, tôi sẽ hận ông cả đời đấy!”
Được rồi, không dùng được khổ nhục kế, thì khổ tình kế hẳn là còn dùng được chứ! Không dùng được mưu kế gì, Tần Hoài Hoài nàng tuyệt đối sẽ không để cho hắn thực hiện được!
Cũng may Tư Mã Dật không biết thuật độc tâm, nếu hắn biết cho tới giờ khắc này Tần Hoài Hoài vẫn còn đang diễn trò, đoán chừng sẽ bị nàng chọc tức đến mức lục phủ ngũ tạng cũng tức điên luôn!
“Cả đời à. . . . . .” Nào biết, Tư Mã Dật lại đột nhiên tưởng thật.
Tần Hoài Hoài thấy hắn không còn tức giận nữa, thân thể vừa được thỏai mái, liền bắt đầu di chuyển, muốn tránh thoát vây khốn áp chế của hắn.
Vậy mà nàng vừa khẽ uốn éo, khiến cho hai thân thể vốn là kề nhau chặt chẽ đã ma sát, Tư Mã Dật lập tức cảm thấy một luồng nóng rực từ bụng vọt lên, hạ thân lập tức trở nên căng cứng.
“Ngu ngốc! Đừng nhúc nhích!” Giọng của hắn hơi khàn khàn.
Tần Hoài Hoài cũng lập tức cảm thấy thân thể hắn thay đổi, giống như bị điện giựt, khuôn mặt nhỏ nhắn ngay lập tức đỏ bừng, nàng lập tức dừng lại động tác.
“Ông đi xuống đi!” Nha Nha, hắn đi xuống, thì không có gì rồi!
Thấy bộ dạng nàng quẫn bách, Tư Mã Dật nhếch khóe miệng.
“Mới vừa rồi nàng lừa ta, đây là trừng phạt nàng!” Tư Mã Dật hung hăng cắn vành tai nàng một cái, ở bên tai nàng tà ác thổi hơi, “Phạt nàng cả đời cũng không được quên ta!”
“Có quỷ mới muốn nhớ ông cả đời!” Tần Hoài Hoài vừa khóc, vừa còn không quên quở trách hắn, “Tôi nhớ kỹ ai cũng sẽ không nhớ ông!”
Nhớ hắn cả đời, cả đời nàng phải nhớ kỹ rất nhiều chuyện, khi cô đơn không có phần của hắn mà! Bắt nạt nàng, mà còn muốn nàng nhớ hắn cả đời, hắn đang nằm mơ sao!
Ách ————————
Tư Mã Dật im lặng, vì chuyện gì mà lại phát triển thành bộ dáng bây giờ, vì sao ở trước mặt nàng, hắn luôn cam chịu, hắn hoàn toàn bị ấm ức mà!
Đúng lúc này, cửa bị người dùng lực đá văng ra bịch một tiếng, bình phong cũng bị một nội lực mạnh mẽ đánh ngã xuống đất.
“Buông cô ta ra!” Ngay sau đó vang lên một giọng nói hùng hậu có lực.
Theo tiếng nhìn qua, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở cửa lớn.
Mẹ nó! ——————
Đây là phản ứng đầu tiên của Tần Hoài Hoài sau khi nhìn người tới!
Trước kia nàng xem cảnh thổ phỉ trên TV thì cảm giác mấy cảnh sát kia kết thúc quá kém, Nha Nha, cuộc chiến đánh xong rồi mới đến nhặt xác!
Hôm nay xem ra, người mặt quỷ này cũng không khác lắm, tới đúng thời điểm, cả một tiếng sấm mưa to cũng hơi nhỏ!
Cũng may, do nàng đủ thông minh nên giải quyết được Tư Mã Dật, nếu không, chờ hắn ta tới cứu mình, đoán chừng đã sớm bị người này ăn tươi nuốt sống rồi!
Quả nhiên, đàn ông đáng tin, heo mẹ sẽ lên cây!
Người mặt quỷ quét tia sáng qua người trên giường, khi hắn dời mắt đến trên người Tần Hoài Hoài thì một ánh mắt khác càng mãnh liệt hơn cắt đứt tầm mắt của hắn.
Tia sáng quét qua mặt của người mặt quỷ, Tư Mã Dật lập tức kéo chăn mền qua đắp kín cho Tần Hoài Hoài, sau đó lật người xuống giường, ngạo nghễ đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt người mặt quỷ.
“Ngươi là ai!” Tư Mã Dật vung áo bào lên, chống ở bên hông, bày ra một tư thái phòng ngự, giống như một con Báo sắn cảnh giác nhìn chằm chằm vào kẻ địch bên ngoài đột nhiên xông vào lĩnh địa của mình, đang chuẩn bị tùy thời hành động.
“Cô không sao chớ!” Người mặt quỷ không trả lời, mà ngược lại nhìn về phía Tần Hoài Hoài và hỏi.
“Nói nhảm, có chuyện thì tôi còn có thể bình tĩnh như vậy sao!” Tần Hoài Hoài liếc hắn ta một cái, ánh mắt người này thật đúng là không dùng được!
Không chỉ có ánh mắt không dùng được, mà đầu óc cũng không có tác dụng! Tình hình như bây giờ mà hỏi lời như thế sao! Câu hỏi cũng không nhìn trường hợp đấy! Im lặng. . . . . .
“Éc. . . . . .” Người mặt quỷ cảm thấy hắn thật sự rất ngốc, hỏi ai cũng đừng hỏi nha đầu này, hành động việc làm của cô ta đã vượt ra khỏi phạm vi người thường có thể thừa nhận.
Nhưng mà, lời nói sau đó của hắn ta, lại làm cho Tần Hoài Hoài rất kinh hãi,
“Ta muốn mang cô ấy đi!” Người mặt quỷ chỉ vào Tần Hoài Hoài nằm ở trên giường, chỉ lộ ra hai con mắt, dùng một giọng nói khẳng định nói với Tư Mã Dật.
Tần Hoài Hoài trợn to cặp mắt, nhìn hắn ta, ngay cả nháy mắt cũng không nhớ, mà ngơ ngác nhìn hắn ta, đáy lòng kêu lên, Wase! Mặt quỷ huynh tối nay thật sự là quá đẹp trai nha!
Trong đêm trăng, người mặt quỷ mặc áo đen như mực, thân thể cao ngất dưới ánh trăng càng cảm thấy anh tuấn cao lớn.
“Dật Vương gia, đối đãi một cô gái yếu đuối như vậy, thực không phải là hành vi của quân tử, hơn nữa cô ta đã bị trọng thương, vừa lúc tại hạ cũng hiểu sơ về y thuật, không bằng giao cô ta cho tại hạ chăm sóc, như thế nào?” Giọng nói ôn hòa, hắn bước đi tới phía Tần Hoài Hoài.
“Không nhọc các hạ lo lắng, thê tử của ta, ta tự sẽ chăm sóc thật tốt!” Tư Mã Dật ra vẻ ‘ đây là chuyện nhà của ta, nên đi là ngươi’.
“Thê tử?” Người mặt quỷ dừng lại bước chân, nghi ngờ nhìn về phía bọn họ.
“Thê tử!” Tần Hoài Hoài lại la hoảng lên, “Ngựa chết, ông đừng nói bậy, ông là ai . . . . . . Ông, ông nói bậy!”
Nghe vậy, Tần Hoài Hoài giận ghê gớm, nàng mới vừa vặn ‘ vinh quang ’ trở thành người bị chồng ruồng bỏ, khi nào thì cải giá rồi!
“Ha ha, chẳng lẽ nàng quên, lời thề mới vừa rồi của chúng ta, ta muốn nàng nhớ ta cả đời, mà nàng cũng nói, nàng sẽ nhớ ta cả đời!” Cười tà mị mang theo vài phần vui vẻ, “Chúng ta cũng đã hứa cả đời rồi, chẳng lẽ nương tử còn muốn vứt bỏ vi phu không để ý sao!”
Ách ——————
Tần Hoài Hoà thật sự muốn đập đầu vào tường, mới vừa rồi nàng nói là, nàng sẽ hận hắn cả đời, ai nói sẽ nhớ hắn cả đời chứ! Người này, thật là bừa bãi!
Còn nương tử! Vi phu ! Nói mà nàng nổi da gà rồi đây!
“Đó là tôi nói, tôi sẽ hận ông cả đời!” Tần Hoài Hoài vội vàng giải thích, “Này, mặt quỷ, ông đừng nghe hắn ta nói bậy, mau dẫn tôi đi!” Không chạy lấy người, quỷ biết người này lại làm ra hành động kinh khủng gì!
Giờ phút này, so sánh với tà mị của Tư Mã Dật, lãnh khốc của mặt quỷ thật sự khiến nàng cảm thấy an toàn hơn!
“Nàng dám!” Tư Mã Dật đột nhiên phát ra tiếng rống giận trầm thấp, nàng lại dám ở trước mặt hắn muốn gã đàn ông khác mang nàng đi, nàng coi như lời nói trước đó của hắn như gió bên tai, thổi qua là xong sao!
“Ta ngược lại muốn xem, tối nay ai có thể mang nàng đi khỏi ta!” Lúc nói chuyện, ánh mắt như sấm sét của Tư Mã Dật quét qua người đàn ông trước mắt.
Lạnh lùng, sắc bén, mang theo tức giận quét qua mặt quỷ.
“Nếu như đây là ý nguyện của cô ta, như vậy ta sẽ không tiếc tất cả mà giúp cô ta đạt thành!” Người mặt quỷ vẫn là bộ dáng bình tĩnh ‘ Bất Động Như Núi ’ .
“Vậy thì dựa vào bản lãnh đi!” Trong khi nói chuyện, Tư Mã Dật che dấu lại ánh mắt tà mị, lộ ra cái loại ánh mắt lạnh lùng mới gặp gỡ khiến lưng người cũng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
“Như vậy tại hạ nhất định theo đến cùng!” Trong giọng nói là kiên định không sợ.
“Này. . . . . .” Tần Hoài Hoài vừa định mở miệng, thì đã bị Tư Mã Dật điểm huyệt đạo, không thể động đậy, cũng nói không ra lời.
“Ngoan ngoãn ở chỗ này, chờ ta trở lại!” Tư Mã Dật hôn cái trán của nàng một cái, cười và nói, “Nếu như, nàng ngoan ngoãn chờ ta trở lại, ta sẽ nói cho nàng biết một chuyện!”
Nói xong, hắn liền xoay người rời đi.
Trong bóng đêm, hai thân ảnh trước sau bay ra khỏi khách điếm, ngay sau đó vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt.
Này ——————
Tần Hoài Hoài im lặng và cặp mắt nhìn chằm chằm vào nóc giường, các người đánh nhau thì cứ đánh nhau đi, nhưng mà ai tới giải huyệt giúp ta chứ!
Đang ấm ức thì trước mắt đột nhiên thoáng qua một trận đỏ rực lờ mờ, ngay sau đó, Tần Hoài Hoài chỉ cảm thấy một mùi thơm quanh quẩn ở bên trong hơi thở, ngay sau đó cặp mắt liền không còn nghe theo sai khiến của mình nữa, mà từ từ đóng lại.
Thật thoải mái ————
Ở bên trong mơ hồ, Tần Hoài Hoài cảm giác miệng vết thương thấm lạnh từ bả vai từ từ chảy xuôi ra, cảm giác dịu dàng giống như là có một đôi bàn tay dịu dàng xoa bóp quanh thân cho mình.
Khóe miệng từ từ nhếch lên, nàng hưởng thụ cảm giác kỳ diệu này, lâu sau, nàng mới chậm rãi duỗi lưng một cái.
“Cô đã tỉnh, cảm giác khá hơn chút nào không?” Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói thanh tao như cam lộ sáng sớm nhỏ xuống lá sen.
Giọng nói thật dịu dàng, lần đầu tiên Tần Hoài Hoài cảm giác có người nói chuyện lại có thể dịu dàng như vậy, dịu dàng giống như nước, chậm rãi chảy xuôi vào trong lòng.
Nhưng mà, đây là giọng nói của người nào! ! ! ! ! !
Tần Hoài Hoài chợt một cái giật mình, rồi vụt mở hai mắt ra, lại ngã vào một đôi mắt như sao sáng chói.
“Là cô!” Tần Hoài Hoài kinh ngạc mà hô lên, “Sao lại là cô!”
Một vòng trăng tròn treo cao ở trong bầu trời đêm, gió đêm như điên, tàn sát bừa bãi mà đi.
Trong trăng tròn, một người đứng cao ngạo, một tia sáng lưu chuyển như ngọc lưu ly lạnh lùng sắc bén và trong con ngươi cũng là lửa giận sôi trào.
Tư Mã Dật đứng ở ngoài phòng, lạnh lùng nhìn gian phòng hỗn độn, cặp mắt nhìn chằm chằm vào giường lớn trống trơn không có ai, tay từ từ nắm chặt lại.
Bên trong phòng một mảnh tay áo đỏ rực múa như yêu ma theo gió đêm, xoáy vẫy, gấp khúc, chậm rãi rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.
“Hồ — Thanh — Ca!” Tư Mã Dật nắm mảnh đỏ trong tay thật chặt, cặp mắt bắn tia sấm sét tán loạn và ánh mắt tựa hồ muốn đốt cháy hai góc kia.
Gió tàn sát bừa bãi điên cuồng, làm nổi lên tiếng rống giận của hắn, từ từ hướng lên trời tế.
☆☆ Phẩm Hương Các ☆☆
“Tha thứ cho hắn, không tha thứ cho hắn, tha thứ cho hắn, không. . . . . .”
Tần Hoài Hoài lúc này đang ngồi ở trên đầu thuyền của ‘ Phẩm Hương Các ’, cầm trong tay một cành hoa dài mà cánh hoa đã bị lột sạch, nàng ngẩn người nắm trong tay một cánh hoa cuối cùng đã bị nàng rút ra.
“Không, tha thứ cho hắn à. . . . . .” Tần Hoài Hoài nhìn cánh hoa trong tay, vẻ mặt có chút chán nản.
Mặc dù Tư Mã Dật rất ghê tởm, rất phúc hắc, từ lúc thấy mặt, hắn đã thích trêu cợt mình, luôn thích bắt nạt mình, nhưng mà. . . . . .
Nàng lại phát hiện mình không hận nổi, không chỉ không hận nổi, còn có cảm giác như ưa thích vậy, thích hắn phúc hắc, thích hắn trêu cợt, thích ánh mắt của hắn nhìn mình, hơn nữa thích hắn. . . . . .
Đôi tay xoa đôi môi của mình, nơi đó hình như còn lưu lại hơi thở của hắn, bá đạo của hắn, dịu dàng của hắn. . . . . .
Xong rồi! Tần Hoài Hoài âm thầm than thở, Tần Hoài Hoài, mày xong đời rồi, mày có khuynh hướng yêu thích ngược đãi!
“Tiểu thư, 20 đóa tha thứ, 30 đóa không tha thứ, còn muốn tiếp tục không?” Hạnh nhi đứng ở đầu thuyền, thò đầu ra hướng vào trong nước nhìn, đếm và hỏi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện