[Dịch]Con Yêu Nghiệt Này Ta Nhận - Sưu tầm
Chương 63 : hắn tức giận!
.
“Cách quấn băng vải trên bả vai!” Tần Hoài Hoài chỉ chỉ băng vải màu trắng trên vai phải, “Đây là phương pháp đặc biệt băng bó thương binh trong quân đội, cách quấn đơn giản lại bền chắc chủ yếu là để tiện cho binh lính chiến đấu ở trên chiến trường, tôi nói đúng không, Tư Mã tiên phong đại nhân!”
Tư Mã Dật không chỉ là Tam vương gia của Khưu Hoàng quốc, hắn còn là cánh tay phải của Tư Mã Duệ ở trên chiến trường, một cây giáo bạc vũ động thiên hạ, ngự tiền tiên phong một con ngựa phía trước.
Tin tức của Hắc Tử luôn luôn nhanh, Tần Hoài Hoài chỉ cần hỏi cậu ấy một chút, là biết được tất cả điều nàng muốn biết, khi nàng ở Lục Phiến Môn đã ngửi thấy mùi vị trên người của hắn thì một chủ ý liền này sinh ở trong đầu.
“Thì ra nàng đã sớm biết, như vậy hết thảy tất cả tối nay đều là kiệt tác của nàng rồi !”
“Nếu không phải là dùng cái chiêu khổ nhục kế này, làm sao có thể dụ cho ngài mắc câu!” Đối phó người đàn ông phúc hắc lại thông minh như vậy, nàng chính là hạ đủ ‘ vốn gốc ’ rồi!
“Khổ nhục kế!” Hai tròng mắt ẩn dấu, tia sáng sắc bén lưu chuyển.
Đến đây Tư Mã Dật mới bừng tỉnh hiểu ra, khó trách hôm nay Lục Phiến Môn lại mời hắn qua phủ nói chuyện một chút, khó trách tối nay lại có người thừa dịp hắn đi ra ngoài, thì đánh lén nàng!
“Dật Vương gia, còn có gì muốn nói!” Tần Hoài Hoài vặn lông mày và hỏi.
Đêm đó, rõ ràng hắn ta đang ở Duệ Vương Phủ, vì sao không mang theo nàng đi, làm hại nàng bị Tư Mã Duệ đánh một cái tát, là hắn không muốn, vẫn là hắn căn bản cố ý, cố ý cùng con ngựa chết kia diễn trò này!
Nếu như đây là thật, như vậy mục đích của hắn là gì đây!
“Hay là nói, ngài và Duệ Vương gia còn chưa có diễn trò xong, ngài không thể cứ như vậy mà thả tôi đi!” Trong mắt của Tần Hoài Hoài hơi có chút ẩm ướt.
Vừa nghĩ tới hành động việc làm của hắn đều có mục đích, lòng của nàng giống như có một loại khó chịu bị người kéo lấy, chân mày vặn chặt, Tư Mã Dật, ngay cả ngươi cũng trêu ta sao!
Các người thật sự cho rằng ta rất dễ bị ăn hiếp, dễ bị lừa gạt như thế sao!
“Nàng cho rằng ta có mưu đồ khác!” Tư Mã Dật nghe vậy, thì cặp mắt bắn tán loạn ra tia sáng mũi nhọn giá lạnh, tiến tới gần Tần Hoài Hoài.
“Chẳng lẽ, ngài không có sao!” Tần Hoài Hoài cũng không yếu thế mà nhìn thẳng vào mắt của hắn.
“Vì vậy nàng và Âu Dương Phi hợp diễn ra khổ nhục kế này, không tiếc khiến cho mình bị trọng thương, vì chính là cái mục đích này!” Chỉ cần nghĩ đến, hắn liền hiểu rõ tất cả sự kiện.
Vậy mà, tâm tình giờ khắc này của Tư Mã Dật khi biết rõ sự tình lại là cực lỳ tức giận, nàng vì cái mục đích ngu xuẩn này, mà không tiếc làm mình bị thương lần nữa!
“Ừ!” Không bỏ được bộ dạng trẻ con!
“Như vậy, cái hôn động tình mới vừa rồi kia, nàng cũng đóng kịch!” Giờ phút này trong mắt Tư Mã Dật đã sớm phun ra tức giận, cặp mắt nhìn chằm chằm vào nàng, lồng ngực không ngừng ra sức phập phồng.
“Cái kia. . . . . .” Thân thể Tần Hoài Hoài cứng đờ, cái hôn mới vừa rồi, là nàng không kìm hãm được, dự đóan này là khó kiểm soát, hoàn toàn trái với dự đoán của nàng, nhưng mà, nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận ở trước mặt người đàn ông đùa bỡn mình, tuyệt đối không!
“Thật là giả, giả cũng là thật, chẳng lẽ Vương gia chưa nghe nói qua ư, không có kỹ thuật diễn xuất sắc, làm sao có thể lừa gạt được Vương gia ngài chứ!”
“Yến Phi Tuyết, nàng!” Lửa giận trong hai mắt của Tư Mã Dật rốt cuộc cũng phun ra, hắn nắm hai vai của Tần Hoài Hoài, hung hăng lắc lắc, “Vì làm cho ta mắc lừa, nàng thật sự hạ đủ vốn à!” Từng chữ từng câu, hắn đều là cắn răng mà nói ra .
Cô gái này, quả nhiên là khiến cho hắn mở rộng tầm mắt!
Đau
Chân mày nhướng lên, vết thương mới vừa rồi băng bó kỹ lúc này bị hắn dùng sức bóp như vậy, lại chảy máu ra.
“Buông tay ra, Tư Mã Dật, ngài điên rồi sao!” Tần Hoài Hoài đau đến mức kêu lên.
“Thế nào, bây giờ mới biết đau sao!” Tim của hắn cũng đau , nàng có hay biết không, lúc nàng nói cái hôn mới vừa rồi chẳng qua là diễn trò, mặc dù chỉ là cái hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhưng hắn rất để tâm, nàng biết không!
Người đàn ông ở trước mắt phát tán ra tức giận trên người như cơn gió lốc bao bọc vây quanh chính mình!
Không tốt! Có một dự cảm không may xông lên đầu, Tần Hoài Hoài cảm giác được, hắn tức giận, rất tức giận, vô cùng tức giận!
“Vương gia!” Hạnh nhi thật vất vả mới bình ổn được tinh thần, vòng qua bình phong lại nhìn thấy màn này, thì sắc mặt lại tái nhợt lần nữa, “Vương gia, cái đó, tiểu thư, cô ấy bị thương. . . . . .”
“Đi ra ngoài!” Tư Mã Dật ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô nàng ấy một cái, cặp mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Tần Hoài Hoài, giống như một thú bị vây mà phát ra tiếng gầm nhẹ.
Hạnh nhi vốn là nhát gan, bị hắn hô quát như vậy, thì hai chân lại run lênlần nữa, nhưng vì tiểu thư, nàng vẫn lấy hết dũng khí, dè dặt nói, “Vương, Vương gia, ngài có. . . . . . chuyện. . . . . . gì, hay là trước tiên buông tiểu . . . . .”
Còn chưa nói xong, thì một trận gió lốc cuốn cô nàng bay ra ngoài cửa, ngay sau đó tiếng vang bang bang liên tục vang lên.
Khi Hạnh nhi ổn định thân thể, lấy lại tinh thần nhìn lại thì đã phát hiện chẳng biết lúc nào mình đã đến ngoài cửa, cửa gian phòng không biết sao, toàn bộ đã bị đóng chặt.
“A, tiểu thư! Vương gia, mở cửa . . . . . .” Hạnh nhi cố gắng mở cửa, lại cực kỳ chán nản mà phát hiện ra cửa sổ đã khóa chặt.
“Tư Mã Dật, ngươi, ngươi muốn làm gì!” Tần Hoài Hoài nhìn Tư Mã Dật tức giận giống như con thú bị vây hãm, đáy lòng tăng lên bất an.
Trước đây, nàng từng nghĩ qua sau khi biết rõ sự thật, nghĩ đến tất cả biểu tình của hắn, chỉ là không có nghĩ tới loại này, vẻ mặt này giống như là sự tức giận của con thú hoang bị vây ở trong lồng giam!
Trong lúc vô tình, nàng lui về sau mấy bước, đáy lòng không hiểu vì sao hắn phải tức giận, nên tức giận không phải là nàng sao, vì sao hắn lại còn tức giận hơn mình!
“Làm gì!” Tư Mã Dật lại đột nhiên cười lạnh, “Không phải là nàng vì muốn ta bị lừa, không tiếc hy sinh tất cả sao! Vậy thì hy sinh một lần cho ta xem!”
Rùng mình
Tần Hoài Hoài lui thân thể về phía sau và chống lên cột giường, đã không thể lui được nữa, phía trước có con thú bao vây, phía sau không còn đường lui, nàng lại lọt vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan lần nữa.
Nhưng lần này, hắn là giận thật, thật sự vô cùng tức giận!
“Vậy, vậy cũng chỉ có thể trách ngươi không nên lừa gạt ta trước!” Hắn làm được mùng một, vì sao nàng không được làm 15!
“Yến Phi Tuyết!” Tư Mã Dật đột nhiên phát ra tiếng rống giận trầm thấp như con thú bị vây hãm.
Ngay sau đó Tần Hoài Hoài chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, thân thể liền bay lên không trung, trời đất quay cuồng một lúc, ngay sau đó rơi lên trên giường!
Thân thể hắn cũng nặng nề đè lên.
Hai tay của Tần Hoài Hoài bị hắn bắt lấy, giơ cao lên khỏi đỉnh đầu, đặt ở trên giường.
“Tư Mã Dật!” Tần Hoài Hoài lập tức hô, “Buông tay!”
“Tư Mã. . . . . . ưm. . . . . .” Toàn bộ lời của nàng đã bị hắn nuốt vào trong bụng.
Ưm
Hôn giống như mưa sa, mang theo trừng phạt, xen lẫn sự tức giận, đánh úp nàng.
Tần Hoài Hoài bị hắn hôn đến mức thở không nổi, mê sảng , từng tiếng nức nở nghẹn ngào chảy ra.
Dường như là đang trừng phạt nàng, đầu lưỡi của hắn bá đạo đẩy hàm răng nàng ra, quét ngang vào trong miệng nàng, dây dưa với lưỡi đinh hương của nàng, không vội vã chính là muốn nếm hết vẻ đẹp của nàng.
Trong đầu của hắn không ngừng lập lại câu nói kia của nàng “Thật là giả, giả cũng là thật, chẳng lẽ Vương gia chưa nghe nói qua ư, không có kỹ thuật diễn xuất sắc, làm sao có thể lừa gạt được Vương gia ngài chứ!”
Nàng nói tất cả cái này chỉ là diễn trò, động tình trước đó của nàng chỉ là vì trêu hắn! Nàng làm tất cả chỉ là vì lừa gạt hắn!
Khi trong đầu lóe qua ý này thì tức giận liền giống như nước lũ vỡ đê và trong nháy mắt đã làm tan mất lý trí của hắn.
Tức giận chiếm cứ hết thảy của hắn !
Yến Phi Tuyết! Nàng thật sự là có bản lĩnh khiến cho ta nổi điên!
Hôn càng sâu, càng điên cuồng hơn, Tần Hoài Hoài trực giác được thân thể mình trầm xuống, đầu óc cũng không thể tiếp tục suy nghĩ, tất cả hơi sức đều bị hắn rút đi trong nháy mắt, nóng rang giống như ngọn lửa chạy như bay ở trong người, khi thân thể bị hắn hôn sâu hơn, thì giống như bông mềm, ngay cả hơi sức cựa quậy cũng không có.
Tư Mã Dật đem thân thể đè lên nàng thật chặt, chặt đến mức không có một chút khe hở, hận không thể cứ thế dụi nàng vào trong thân thể.
Rẹt một thanh âm vang lên, xiêm áo của Tần Hoài Hoài liền bị hắn xé nát bấy.
Trước ngực lạnh lẽo một trận, Tần Hoài Hoài hít vào một hơi, một tảng da thịt trắng như tuyết hiện ra trước mắt hắn.
“Tư Mã Dật, ông là tên khốn kiếp!” Thật vất vả mới có chút khe hở, Tần Hoài Hoài giận dữ hét lên, “Đã cứu tôi, rồi lại muốn thương tổn tôi! Đây coi là cái gì!”
“Cứu nàng, nhưng mà nàng quan tâm sao!”
“Tôi. . . . . .”
“Nàng không phải là không quan tâm thân thể của mình bị thương thành cái dạng gì, ngòai ra còn hy sinh thân thể của mình để làm cho ta bị mắc bẫy sao!” Cặp mắt của Tư Mã Dật đỏ bừng, đáy mắt hiện lên dục ~ hỏa, hung hăng nhìn chăm chú vào nàng và nói, “Đã như vậy, thì chúc mừng nàng, nàng đã thành công, hôm nay ta cảm thấy vô cùng hứng thú với thân thể nàng! Ta lại muốn nhìn một chút, đến tột cùng nàng có thể vì muốn ta mắc bẫy, làm đến mức độ nào!”
Nói xong, hắn cúi người hướng về phía cổ của nàng hung hăng hôn xuống, tay xoa da thịt như tuyết của nàng. . . . . .
Run rẩy lập tức như dòng điện lẻn qua khắp người, thân thể hơi run lên, nước mắt dính lên khóe mắt.
“Tư Mã Dật! ! ! ! !” Tần Hoài Hoài kêu lên, liều mạng dùng sức rút tay ra, cầm thuốc bột trong tay vẩy ra.
Pằng bột thuốc bay xuống mặt đất, bột màu trắng rơi lả tả ở trong không khí.
“Nhuyễn kinh tán!” Tư Mã Dật cười lạnh nâng đôi môi lên và nói, “Âu Dương Phi đưa cho nàng, thế nào, coi ta như Hái Hoa Tặc mà trị à!”
“Ừ, ông ngọai trừ bắt nạt tôi, gạt tôi, còn biết cái gì, đã cứu tôi một lần, lại có thể tùy ý bắt nạt tôi như vậy! Ô ô, ô ô. . . . . . Ông là đồ khốn kiếp! Khốn kiếp nhất toàn thế giới!” Nước mắt cứ như vậy không có tiền đồ mà chảy ra.
Thật sao, vũ khí cuối cùng cũng không còn tác dụng!
“Khốn kiếp! Đồ khốn kiếp!” Tần Hoài Hoài nức nở, cũng không ngừng mắng, “Đồ khốn kiếp chỉ biết bắt nạt tôi!”
Ôi chao, ngựa chết, hai con ngựa chết đều không có lương tâm!
“Nàng. . . . . .” Nước mắt của nàng nhỏ xuống gò má hắn, chảy vào trong miệng của hắn, có chút mặn chát.
Vốn là hai tròng mắt che dấu, hắn chợt ngẩng đầu lên, lại thấy bộ dáng nàng không để ý hình tượng, mà khóc bù lu bù loa.
Nàng thu hồi răng nhọn, giống như là một con thỏ nhỏ bị thương, bộ dáng xinh đẹp ra vẻ đáng thương thật là khiến người thương yêu.
Ai
Tư Mã Dật có lửa giận lớn hơn nữa, lại tức giận nàng, vào lúc này chỉ sợ cũng đã không còn dư lại gì cả, nhìn nàng giống như là đứa bé làm nũng ở trong ngực, hắn bất đắc dĩ mà lắc đầu một cái.
Nước mắt của nàng khiến lửa giận của Tư Mã Dật đã thoáng lắng lại, dục vọng ở đáy mắt còn chưa thối lui, nhưng tức giận trước đó cũng đã bị nước mắt một khắc kia của nàng, mà hơi dịu xuống
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện