[Dịch]Con Yêu Nghiệt Này Ta Nhận - Sưu tầm
Chương 61 : nàng quả nhiên vẫn thích tiền nhất!
.
Ai
Tần Hoài Hoài lại thở dài một hơi, trực tiếp lắc đầu, vì tên ngu ngốc này, nàng thật sự là thua thiệt rất nhiều, lúc này là lỗ vốn đến nhà rồi!
“Được rồi, cậu cũng đi ra đi, chúng ta đến đây mỗi người đi mỗi ngả, đây là tiền trả cho cậu, trở về suy nghĩ cho thật kỹ, đừng động một chút là lại làm chuyện điên rồ!” Tần Hoài Hoài quyết định vạch rõ giới hạn với cậu ấy, nếu không, quỷ mới biết nàng lại phải làm bao nhiêu chuyện lỗ vốn vì người này!
“Này, vết thương của chị, ổn chưa?” Hắc Tử nhìn bạc ở trong tay một chút, lại nhìn bả vai của nàng một chút, đau lòng xông lên đầu.
“Không có tốt!” Tần Hoài Hoài tức giận liếc cậu ta một cái, “Trước đó chịu chính là ngoại thương, hôm nay chịu lại là nội thương!”
Đúng vậy, hôm nay nàng bị nội thương nghiêm trọng!
Đầu tiên là bị trọng thương vì cậu ta, hôm nay lại vì cậu ta mà thiếu Tư Mã Dật tên phúc hắc này một ân huệ lớn.
Vừa nghĩ tới vẻ mặt lúc đó của người kia, nàng liền ấm ức, cũng không biết người đó rốt cuộc muốn nàng trả ân huệ này như thế nào! Ngộ nhỡ hắn ta nói lên yêu cầu quá hà khắc, vậy chẳng phải là nàng đưa dê vào miệng cọp sao!
Suy nghĩ một chút liền buồn bực! Đều là do tên nhóc trước mắt làm hại!
“Ặc, vậy, vậy cùng lắm thì tôi trả tiền lại cho chị, coi như tôi sạch bách!” Nói xong, cậu lại đưa bạc mà trước đó Tần Hoài Hoài cho mình tới trước mặt nàng.
“Thật!” Tần Hoài Hoài vừa nhìn thấy bạc lại trở về rồi, thì cặp mắt lập tức phóng điện, vội vàng thu hồi lại, cười gian và nói, “Vậy thì không cho cậu đổi ý nhé!”
“Thật sự nàng vẫn còn ham tiền như mạng. . . . . .” Lời của Tần Hoài Hoài còn chưa xong, thì sau lưng lại vang lên một giọng nói lạnh lùng.
Không cần quay đầu, Tần Hoài Hoài cũng biết là ai đến rồi!
Thử hỏi, trên đời này ai sẽ dùng ngữ điệu lạnh lẽo như vậy chế nhạo nàng, ai sẽ chuyên quyền độc đoán như thế, ngoại trừ hắn ta ra, Tần Hoài Hoài không cần phải nghĩ!
“Ha ha, Duệ Vương gia nhàn nhã như vậy à, làm thế nào lại đi dạo đến Lục Phiến Môn!” Tần Hoài Hoài xoay người, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười mà hỏi người sau lưng.
Choáng nha, đi dạo ở Lục Phiến Môn cũng có thể gặp phải hắn ta, nàng thật đúng là quá xui xẻo mà!
Tư Mã Duệ nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, chuyển mắt nhìn về phía Âu Dương Phi sau lưng Tần Hoài Hoài, “Âu Dương tuần bổ, ngày gần đây Bổn vương nghe nói có người tới đây tự thú, nói hắn ta mới là người phóng hỏa đốt Vương Phủ!”
Nghe vậy, trong đầu của Tần Hoài Hoài và Hắc Tử đều là kinh hãi.
Hỏng bét!
Tần Hoài Hoài âm thầm hô to không ổn, người này là tới tìm Hắc Tử, phúc hắc nam thì dễ nói chuyện, nhưng mà tên khốn này rất khó nói nha, ngộ nhỡ tâm tình đại gia hắn khó chịu, lại vòng lên cho Hắc Tử, thì không hay rồi !
“Vì thế, hôm nay Bổn vương đặc biệt tới xem một chút, đến tột cùng là tên ngông cuồng bực nào, lại dám to gan đến Vương Phủ của Bổn vương làm loạn!” Hắn rõ ràng là nói với Âu Dương Phi, nhưng mắt lại nhìn về phía Tần Hoài Hoài đứng bên cạnh.
Tần Hoài Hoài đối với thái độ kia của hắn hận đến cắn răng, đáng ghét, bộ dáng kia của hắn rõ ràng là đang ngấm ngầm hại người, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe!
“A, tin tức của Duệ Vương gia ngược lại nhanh nhẹn giống như Dật Vương gia.” Âu Dương Phi nghiêng mặt sang bên, nhìn Tư Mã Dật phía sau đang đi ra, cười và nói, “Hôm nay Dật Vương gia cũng là vì chuyện này mà đến.”
“Tam ca, làm sao huynh. . . . . .” Tư Mã Duệ hình như có chút giật mình, nhìn Tư Mã Dật hơi nhíu mày.
“Huynh cũng là vừa nhận được tin tức, nói là chộp được người phóng hỏa đốt Vương Phủ, nên vội vàng mang Phi Tuyết tới nhận mặt.” Tư Mã Dật nhàn nhạt cười một tiếng, đi tới bên người Tần Hoài Hoài, chỉa về phía Hắc Tử bên cạnh nàng và nói, “Nhưng mà, vừa thấy mặt mới phát hiện, căn bản là hiểu lầm, Âu Dương tuần bổ đã thả người rồi.”
Lời vừa nói ra, mọi người, ngoại trừ Tư Mã Duệ, đều nhìn về phía hắn.
“Dật Vương gia. . . . . .” Giờ phút này Tần Hoài Hoài đột nhiên cảm thấy hình tượng của hắn trở nên thật là cao lớn, trong lúc nhất thời lại thành tư thái ngưỡng mộ nhìn Tư Mã Dật.
“Đúng không, Âu Dương tuần bổ!” Tư Mã Dật cười và xoay người hỏi Âu Dương Phi, nụ cười trong mắt kia lại mang theo mấy phần sắc bén.
Lúc này mọi người cũng chuyển ánh mắt chờ đợi về phía Âu Dương Phi, nhất là Tần Hoài Hoài, trong cặp mắt kia linh động gần như có thể nặn ra ánh sao, như vậy trông giống như lấp lánh hy vọng nhìn tới phía nàng ấy.
Ách
Cảm nhận được ánh mắt chờ đợi của mọi người, trán của Âu Dương Phi nhỏ ra một giọt mồ hôi hột.
Nhưng, Âu Dương Phi vốn không cho rằng Hắc Tử lại là cái loại ngu ngốc đó, vì vậy, nàng cũng rất tự nhiên mà đứng ở bên Tư Mã Dật bọn họ.
“Đúng vậy, Duệ Vương gia, trải qua cẩn thận kiểm tra của tôi, chứng thật chỉ là một sự hiểu lầm, còn làm phiền đến Duệ Vương gia phải uổng công một chuyến!” Dù sao Âu Dương Phi cũng đã lăn lộn ở trong quan trường lâu như vậy, có bao nhiêu Thái Cực cũng biết đánh chút trong quan trường.
Wow! Thật tàn khốc!
Tần Hoài Hoài hô to vạn tuế ở đáy lòng, nếu mà có cơ hội, nàng nhất định phải cám ơn vị Âu Dương tuần bổ này thật tốt, nàng ấy thật sự là người rất tốt!
“A? !” Tư Mã Duệ chợt nhíu mày, nhìn bọn họ một chút, lại nhìn sang Tần Hoài Hoài, gương mặt nha đầu kia vui mừng, cặp mắt toát ra ánh sao, vẻ mặt sùng bái ý nhìn Âu Dương Phi, còn thiếu không có ba quỳ chín lạy thôi!
Khóe miệng nâng lên châm biếm, trong lòng hiểu rõ.
“Nhưng, Duệ Vương gia cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đem hết toàn lực truy nã phạm nhân!” Nhìn đến biểu tình của hắn, Âu Dương Phi vội vàng nhận lấy nói.
“Hừ, nếu đúng là như thế, vậy bản vương sẽ chờ tin tức tốt của ngươi rồi!” Tư Mã Duệ cười nhạt, rồi xoay người đi tới bên người Tần Hoài Hoài, “Nhìn dáng dấp, lực ảnh hưởng của ngươi không nhỏ đó, ngay cả Âu Dương tuần bổ đại danh đỉnh đỉnh, ngươi cũng có thể cầu xin được, nhìn dáng dấp, vẫn là Bổn vương coi thường ngươi!”
“A, đa tạ Duệ Vương gia khen, chẳng qua là tiểu nữ tử tự nhận vẫn còn chưa có loại mị lực kia, tôi chiếm được cũng chỉ là một chữ ‘ lý ’!” Tần Hoài Hoài cười và phản kích nói, “Có lý đi khắp thiên hạ, vô lý nửa bước khó đi, không biết tiểu nữ tử nói có đúng không!”
Nghe vậy, hai tròng mắt của Tư Mã Duệ mở lớn, ngay sau đó lại che dấu, nhìn chằm chằm vào Tần Hoài Hoài.
“Duệ Vương gia, nếu như không còn chuyện gì nữa, thứ cho tôi không theo cùng, cáo từ!” Tần Hoài Hoài chẳng thèm nói nhảm với hắn ta, trực tiếp trợn mắt nhìn, sau đó lôi đi Hắc Tử vẫn còn đang sững sờ, nghênh ngang rời đi.
“Vậy huynh cũng đi trước một bước, Lục đệ, cáo từ.” Tư Mã Dật giống như là kẹo mạch nha, Tần Hoài Hoài đi tới chỗ nào sẽ đi theo tới chỗ đó, bỏ cũng không xong.
“Này, bà chị, bà chị với Duệ Vương Phủ là thế nào vậy?” Hắc Tử hỏi.
“Nói đến thì nói dài lắm, ai, tôi nói, cậu rốt cuộc có muốn đi không hả, cũng đã ra khỏi phòng giam rồi, sao còn luôn đi theo tôi vậy!” Tần Hoài Hoài phát hiện, Hắc Tử đi theo bọn họ rất lâu mà cũng không có ý rời đi.
“Tôi, tôi. . . . . .” Mắt của Hắc Tử nhìn chằm chằm vào bạc trong tay nàng, trong mắt lộ ra không nỡ.
“Này, không phải là cậu muốn số tiền này chứ!” Tần Hoài Hoài lập tức cảnh giác, “Tôi có thể nói cho cậu biết, đây chính là phí vất vả của tôi, tiền thuốc thang, cộng thêm phí tổn thất tinh thần !”
“Phí cái gì?” Hắc Tử phát hiện đột nhiên trước mắt xuất hiện rất nhiều sao.
“Vậy tôi tính cho cậu nghe nhé!” Tần Hoài Hoài định tính sổ với cậu ấy, “Một mũi tên bảo vệ, mấy đá của quản gia kia, còn bị một cái tát từ tên Vương gia khốn kiếp đó, mấy điều này coi như lấy bạc vụn của cậu cộng thêm vàng lá không tính là quá đáng đi!”
Nàng cũng còn chưa có tính cả lãi đó!
“Vì sao Vương gia phải đánh chị!” Hắc Tử hỏi.
“Còn không phải là hắn nghe và tin lời nói của quản gia, cứ thế nói lửa kia là tôi phóng, còn nói tôi cố ý phá hỏng bức tranh hắn vẽ, hắn đau lòng cho người trong lòng của hắn, vì vậy liền thưởng cho tôi một cái tát…!” Tần Hoài Hoài vài ba lời đã nói khái quát ủy khuất của mình.
“Nói bậy!” Hắc Tử nghe vậy, thì tức giận nắm chặt quả đấm, “Tại sao hắn có thể không phân biệt trắng đen như vậy!” Hắn ta lại còn là Vương gia !
“Lửa kia rõ ràng chính là người khác phóng, tôi và chị đều không thấy người kia, nếu không phải vì tôi, chị đã sớm bắt hắn lại rồi ! Còn nữa…, bức họa kia lại xảy ra chuyện gì, chị đã từ trong biển lửa mang bức họa của hắn đi ra, cánh tay cũng bị lửa thiêu bị thương, sao hắn còn có thể đánh chị!” Hắc Tử càng nói càng kích động, cặp mắt đều muốn phun ra lửa.
“Không có biện pháp, hắn ta chỉ tin lời nói của quản gia, ngay cả nửa câu tôi nói hắn ta cũng không thèm nghe!” Vừa nghĩ tới biểu tình kia ‘ ngươi chính là đang nói dối ’, trái tim của Tần Hoài Hoài liền không khỏi lạnh lẽo.
Tại sao, hắn thà tin người khác, cũng không chịu tin nàng một lần!
“Hơn nữa rõ ràng khi đó chị bị người bắn trọng thương rồi, làm gì còn có thời gian phá bức họa của hắn ta chứ!” Có thời gian cũng không còn hơi sức kia!
“Ha ha, dường như cậu còn kích động hơn tôi, hình như bị thương, bị đánh là tôi mà!” Tần Hoài Hoài vỗ vỗ bờ vai của cậu ấy, “Cho dù cậu kích động, hắn ta cũng nghe không được! Huống chi chuyện cũng đã xảy ra rồi, cậu nói cũng vô ích!”
Chẳng lẽ, hắn ta có thể để cho mình đánh một cái tát trở lại sao!
“Thật xin lỗi. . . . . .” Hắc Tử cúi đầu, giọng nói có vẻ hơi ảm đạm.
“Được rồi, cũng đã qua rồi, người phải nhìn hướng ‘ tiền ’ mới đúng chứ!” Tần Hoài Hoài biểu tình ra vẻ ‘ tin tưởng tôi ’.
“Éc. . . . . .” Hắc Tử im lặng nhìn nàng, bà chị này, quả nhiên là ham tiền như mạng!
“Được rồi, đừng có dùng cái loại ánh mắt đó nhìn tôi, tôi lại không keo kiệt như vậy, những thứ này là cho cậu, còn lại coi như là phí an ủi cậu đưa cho tôi nhé!” Tần Hoài Hoài nhìn thấy bộ dạng gương mặt cậu ấy khổ sở, liền buồn cười, vẫn không bù được bộ dạng tiểu thụ kia của cậu ấy, cho cậu ấy mấy miếng vàng lá.
“Không cần, tôi nói rồi không cần là không cần!” Hắc Tử vẫn rất có cá tính, nhất định không chịu nhận!
“Là cậu nói không muốn nhé, vậy tôi thu hồi đó. . . . . .”
“Ặc, hay là cần một chút phí vất vả thôi. . . . . .”
“Không phải là cậu nói không cần sao. . . . . .”
Trong trời chiều, hai bóng người đang cò kè mặc cả càng kéo càng dài, ở sau lưng bọn họ cách đó không xa, thì tất cả mọi người đứng yên.
Tư Mã Dật lạnh lùng che dấu hai mắt, lại nhìn về phía sau lưng anh bạn trẻ vẻ mặt suy ngẫm.
Gió lay động, gió ban đêm quỷ dị, lạnh nhạt, tàn phá bừa bãi mà đi.
A
Trong đêm khuya, một tiếng kêu thê thảm phá vỡ yên tĩnh của bầu trời.
Cả người quản gia đều là máu, nằm ở trên mặt đất, hai mắt mở lớn, hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mắt đứng ngạo nghễ trong trăng lạnh.
“Van cầu ngài, bỏ qua cho tôi, van cầu. . . . . .” Bất chấp vết thương chằng chịt trên người, không ngừng hướng về phía hắn dập đầu.
Tư Mã Dật nhếch miệng, trong hai tròng mắt đều là loại lạnh lùng của băng hàn, hắn khinh thường nhìn người bò tới phía mình, chân vừa nhấc lên, quản gia liền bị văng ra thật xa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện