[Dịch]Con Yêu Nghiệt Này Ta Nhận - Sưu tầm
Chương 60 : mặt hắn dùng thật tốt!
.
Ách lần đầu tiên Âu Dương Phi nhìn thấy cô gái như vậy, trong mắt rõ ràng có chút giảo hoạt, thế nhưng loại ánh mắt khẩn cầu lại làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt.
“Được rồi, các người đi theo tôi!” Cuối cùng nàng vẫn gật đầu đáp ứng.
“Bạn rất thân, thân như thế nào?” Đi theo sau lưng Âu Dương Phi, Tư Mã Dật hỏi Tần Hoài Hoài.
Hắn đối với lời nói mới vừa rồi của nàng, hết sức để ý, rất thân, bạn rất thân. . . . . .
Bên tai không ngừng quanh quẩn những lời này, đáy lòng có một thanh âm tự nhủ, đối với lời nàng ấy nói, bạn rất thân đến tột cùng là có nghĩa như thế nào! Hắn nhất định phải biết rõ!
“Ặc, cái đó, bạn rất thân chính là, chính là so với sinh tử chi giao thiếu chút xíu, so với bằng hữu bình thường tốt hơn một chút!” Tần Hoài Hoài chỉ một lòng nghĩ tới sau khi nhìn thấy Hắc Tử sẽ hung hăng đánh cậu ấy một trận như thế nào, đối với sắc mặt cùng dụng ý giờ phút này của Tư Mã Dật lại không có để ý mấy.
“So với sinh tử chi giao thiếu chút xíu, so với bằng hữu bình thường tốt hơn một chút. . . . . .” Tư Mã Dật nhíu chân mày, đây coi như là trả lời cái gì!
“Như vậy, ta đối với nàng mà nói, là loại bằng hữu nào đây?” Mặc dù biết hỏi như thế có chút ngốc, nhưng là, tâm luôn là không bỏ qua.
“Éc. . . . . .” Tần Hoài Hoài vốn là không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như thế, thân thể sửng sốt, cước bộ chậm lại.
Tư Mã Dật không có chú ý tới sự khác lạ của nàng, đụng vào nàng, thân thể của Tần Hoài Hoài liền lảo đảo một cái, rơi vào trong ngực của hắn.
“Đối. . . . . .” Tần Hoài Hoài liền vội vàng xoay người, muốn nói xin lỗi, một mùi vị quen thuộc nhàn nhạt vòng vào trong hơi thở thật sâu.
A
Cái mùi vị này rất quen thuộc, hình như đã ngửi qua ở đâu. . . . . .
Tần Hoài Hoài từ từ nhăn đầu lông mày, đáy lòng lại dâng lên vô số dấu chấm hỏi, đến tột cùng là ngửi qua ở đâu đây?
Hai tròng mắt mở ra, chẳng lẽ là. . . . . .
“Này, các người có đi hay không!” Âu Dương Phi đi tới trước lại phát hiện người phía sau không có động tĩnh, quay đầu nhìn lại thì lại phát hiện bọn họ đang ôm nhau.
“Đi, dĩ nhiên đi!” Tần Hoài Hoài lập tức thoát khỏi hắn, chạy lên.
“Bằng hữu rất thân thiết. . . . . .” Tư Mã Dật lặng lẽ nhớ tới, xem ra, hắn cần phải xem thật kỹ ‘ bạn rất thân ’ này trong miệng nàng .
“Hắc Tử!” Sau khi Tần Hoài Hoài ở một cái cửa lao thấy được Hắc Tử đang nằm nghỉ ngơi, ngay lập tức lửa giận xông lên chạy về phía cửa lao, vẻ mặt có chút kích động.
Kích động của Tần Hoài Hoài là vì thấy được tên ngu ngốc kia ở trong nhà lao, trái tim dâng lên một cơn lửa giận, nàng muốn tát cho tên ngu ngốc này tỉnh lại!
“Bà chị, là chị! Thương thế của chị như thế nào, bọn họ không có làm khó chị chứ” Hắc Tử đang nằm ở trên đống cỏ khô vừa nghe là thanh âm của nàng, lập tức như cá chép lật người nhảy lên, sau khi thấy rõ là nàng, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng, bước nhanh đi tới phía cửa lao.
Kích động của Hắc Tử là vì thấy Tần Hoài Hoài vẫn còn bình yên vô sự mà đứng ở trước mặt của mình, nhìn dáng dấp chị ấy hình như cũng không tệ lắm!
Vậy mà, đối với người ở bên ngoài loại ý nghĩ này của bọn họ xem ra cũng không phải là chuyện như vậy!
“Xem ra, bọn họ thật sự rất thân nhau!” Âu Dương Phi thấy vẻ mặt của hai người đó, trong lòng thở dài, không nghĩ tới tên Hắc Tử này lại có thể gặp được loại bằng hữu can đảm này, bị ăn cơm nhà lao, cũng mong muốn đến thăm cậu ta.
Lời nói này của nàng ta ở Tư Mã Dật nghe tới lại là một ý tứ khác, khi hắn thấy Tần Hoài Hoài chạy về phía tiểu tử đen đó thì hai tròng mắt thu lại, trong lòng dâng lên một loại tư vị khó chịu.
Khi đôi tay của Hắc Tử nắm chặt gỗ cửa lao, vội vàng hỏi thăm thương thế của nàng thì cái loại thần thái ân cần đó, làm cho hắn cảm thấy khá chướng mắt.
Mọi người ở đây cho rằng trường hợp này sẽ là một cuộc gặp lại cực kỳ cảm động lòng người, vậy mà. . . . . .
“Ai nha!” Hắc Tử bị đau mà hô một tiếng, che đầu, nhíu lông mày lại và quát, “Bà chị điên, sao chị lại đánh tôi!”
Tần Hoài Hoài mới vừa rồi không chút khách khí mà cuộn tay áo lên, mạnh mẽ cho vào đầu cậu ấy một quyền lúc vẫn còn đang cao hứng.
Lúc này hành động của nàng khiến Âu Dương Phi cùng Tư Mã Dật cực kỳ kinh hãi, hai người đều là gương mặt có vẻ ‘ cô gái này rất dũng mãnh ’ liếc lẫn nhau một cái, đây là lần đầu tiên từ lúc gặp mặt mà bọn họ ăn ý với nhau.
“Tôi không đánh cậu, chẳng lẽ còn phải cảm tạ cậu sao!” Tần Hoài Hoài thấy thằng nhóc này liền nổi giận.
Hắc Tử đau đến mức nước mắt cũng ép ra ngoài, sờ sờ đầu, uất ức nói, “Tôi là vì chị mới tiến vào nhà lao, chị còn hung dữ với tôi như vậy!”
“Vậy cậu càng bị đánh hơn, uổng phí tôi chịu một mũi tên vô ích cho cậu, cộng thêm mấy chân của quản gia cùng một cái tát của tên khốn kia, cậu đó nha thế mà không nhìn thấy tôi hy sinh lớn như thế, lại đi tự thú, cậu nói xem cậu có ngốc không, nào có ai ngốc giống như cậu vậy, chuyện không làm, cậu tự thú cái rắm!” Tần Hoài Hoài giận dữ giống như đốt pháo, răng rắc, đổ ập xuống mà quở trách cậu ta một trận.
Ách
Sau khi nàng như pháo bắn ra, lời nói liên tục vang dội lại lưu loát này, thì ngoại trừ Hắc Tử và Tư Mã Dật vẫn còn giữ vững bình tĩnh, còn những người khác ở trong nhà lao cơ bản đã chóng mặt, chỉ cảm thấy đỉnh đầu có rất nhiều ánh sao sáng đang vòng quanh.
Gương mặt của Âu Dương Phi càng kinh ngạc hơn, ngơ ngác nhìn cô gái dũng mãnh ở trước mắt, ngay cả vẻ mặt cũng ngốc trệ
“Quá, quá xuất sắc rồi!” Đột nhiên, nàng giống như là từ trong mộng tỉnh lại, kích động mà nắm tay của Tần Hoài Hoài, gương mặt bội phục, “Mới vừa rồi cô thật sự là quá xuất sắc! Nhất là một quyền chính xác đánh Hắc Tử, người không có tập võ qua chắc là sẽ không đánh chuẩn xác như vậy!”
Đổ mồ hôi
Lúc này đổi lại là Tần Hoài Hoài xấu hổ, nàng nhìn cô gái trước mắt so với mình còn kích động hơn, khóe miệng giật giật, đây coi như là cái gì với cái gì a!
“Mới vừa rồi một quyền của cô bay qua, tức thì chính xác, lực đạo lại đủ, có thể nói cho tôi biết, đến tột cùng là cô làm như thế nào mà được như thế không?” Âu Dương Phi đột nhiên biến vẻ mặt ngạc nhiên, thành vẻ mặt hẳn là vô cùng kích động và nắm chặt Tần Hoài Hoài .
Khe hở gỗ cửa lao liền một quả đấm hơi lớn như vậy, trong nháy mắt nàng liền nhìn thấy chính xác, hơn nữa lực đạo ra quyền cùng phương hướng cũng phải nắm chính xác mới có thể phát ra một quyền có lực như mới vừa rồi, vì vậy, chỉ là mới vừa nhìn một quyền kia, Âu Dương Phi liền có thể khẳng định, thân thủ của tiểu nữ tử này tuyệt đối không bình thường!
Éc
Tần Hoài Hoài hết ý kiến, nàng là đến thăm tù, không phải là tới chia sẽ võ nghệ tốt hay không tốt, sao lại biến thành trường hợp này như thế.
Nhưng, nhìn ánh mắt kính nể của Âu Dương Phi như vậy, cặp mắt chuyển một cái, lập tức Tần Hoài Hoài lại tranh luận một phen .
“Ha ha, Âu Dương tuần bổ quá khen, đây cũng chỉ là một chút tài mọn mà thôi, dĩ nhiên, nếu Âu Dương tuần bổ thật sự muốn biết, tôi cũng không ngại chia sẽ cùng với ngài, nhưng. . . . . .”
Ánh mắt lại chuyển qua bên cửa lao một cái, Tần Hoài Hoài nở nụ cười, “Nhưng, tôi còn có một chút chuyện nho nhỏ muốn làm phiền Âu Dương tuần bổ. . . . . .”
Âu Dương Phi liếc mắt nhìn Hắc Tử trong nhà lao, cười thầm nói, “Cô nói là cậu ấy. . . . . .”
“Vâng, đúng vậy, tên ngu ngốc kia căn bản không phải là người phóng hỏa đốt Duệ Vương Phủ, lúc ấy tôi ở cùng với cậu ấy, tôi có thể thề, cậu ấy không có phóng hỏa, phóng hỏa là do người khác!” Tần Hoài Hoài giơ tay nhỏ bé lên, và thề, “Nếu như mà tôi nói có nửa câu là nói dối, bị thiên lôi đánh!”
Cổ nhân rất mê tín, và cũng trọng tình nghĩa, vì vậy đối với lời thề là hết sức coi trọng, sẽ không dễ dàng thề, mà nhất là thề độc, một khi nuốt lời, như vậy chắc chắn là trừng phạt độc nhất tàn nhẫn nhất!
“Được, tạm thời sẽ tin cô, trước tiên cậu ta có thể đi ra ngoài, nhưng. . . . . .” Âu Dương Phi dừng lại một chút, “Nhưng, xét thấy lúc trước cậu ta có nhiều hành vi bất lương, nhất định có người bảo đảm cho cậu ta mới có thể đi ra được, hơn nữa người này còn phải là uy tín cực cao!”
Nàng cũng biết, Hắc Tử này chỉ là một tên trộm vặt móc túi chắc là sẽ không ngốc đến mức đi đến Duệ Vương Phủ phóng hỏa, hơn nữa trên đời này căn bản sẽ không có ai ngốc đến mức nhổ lông trên miệng cọp!
Dĩ nhiên, Âu Dương Phi vạn vạn cũng không nghĩ ra, người to gan lớn mật, dám can đảm đến ngoài miệng Lão Hổ nhổ lông mà nàng đang suy nghĩ ở trong lòng, giờ phút này đang đứng ở trước mặt của nàng!
“Này. . . . . .” Tần Hoài Hoài lúc này lại có chút khó xử, đầu nhìn về phía sau, muốn nói đến người bảo đảm thích hợp nhất. . . . . .
Tư Mã Dật giựt mi mắt một cái, có một dự cảm chẳng lành lập tức xẹt qua trái tim.
“Ha ha, Tam vương gia. . . . . .” Tần Hoài Hoài lập tức cười mờ ám, đi tới phía hắn.
“Làm gì!” Cô gái này, quả thật là vật gì cũng có chỗ dùng!
“Ha ha, Tam vương gia là người rộng rãi, thông tình đạt lý, trạch tâm nhân hậu, trong bụng Tể tướng có thể chống thuyền *, khoan dung như thế, nhất định cũng không để ý mà bảo đảm thêm một người đâu nhỉ. . . . . .” Tần Hoài Hoài chớp chớp mắt với hắn, bộ dạng ra vẻ ‘ ngài chính là lão đại ’! (ý nói làm người phải có lòng dạ rộng lượng, phải biết tha thứ đối với những sự việc)
Tư Mã Dật dở khóc dở cười, khi nàng muốn cầu cạnh hắn, thì nàng chính là nha đầu đáng yêu như thế, khi nàng không nhìn người, thì nàng chính là cô gái cực kỳ đáng ghét, mà đối với hắn, vô luận nàng là nha đầu, hay là cô gái, đều có thể làm cho hắn yêu hận đan xen như thế. . . . . .
“Ha ha, nói như vậy, nàng là muốn cầu cạnh ta rồi…!” Hắn cũng có thời điểm hòa nhau một ván rồi.
“Éc. . . . . .” Tần Hoài Hoài vừa nhìn thấy sắc mặt kia, đáy lòng liền than thở, ai, cam chịu số phận đi, ai bảo hắn là đại gia, mà mày thật sự là đang cầu hắn!
“Như vậy là Vương gia đáp ứng rồi…!” Tần Hoài Hoài tự nhiên nhìn hiểu nụ cười ở đáy mắt hắn, cũng nghe lời bên ngoài của hắn.
“Được, lần này coi như nàng thiếu của ta trước, ngày sau ta sẽ đòi lại!” Chiết phiến vừa thu lại, hắn ranh mãnh cười một tiếng.
Éc
Cái gì gọi là thiếu trước, ngày sau lại đòi lại!
Tần Hoài Hoài bi ai mà phát hiện, người này đã đem một quả bom hẹn giờ trực tiếp đưa cho mình, nói như vậy, không phải là ngày đêm nàng đều đề phòng hắn sao…!
Tư Mã Dật cười tà mị, vòng qua Tần Hoài Hoài còn đang ngẩn người, đi tới trước mặt Âu Dương Phi, “Âu Dương tuần bổ, Bổn vương nguyện ý bảo đảm cho người này, ngươi xem có thể hay không!”
“Ha ha, Dật Vương gia làm người bảo đảm, tôi sao dám không đồng ý chứ!” Âu Dương Phi gật đầu một cái, quay đầu nói với Hắc Tử vẻ mặt mờ mịt ở sau lưng, “Tiểu tử cậu có phúc phần, có thể gặp được bằng hữu dũng cảm này!”
“Cái gì, cứ như vậy mà thả tôi ra ngoài!” Ở trên đường trở về, Hắc Tử còn chưa dám tin tưởng, Âu Dương Phi dễ dàng thả mình như vậy, trong lúc nhất thời đầu óc không biết biến chuyển .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện