[Dịch]Con Yêu Nghiệt Này Ta Nhận - Sưu tầm
Chương 59 : đây là vì muốn ở gần để giám sát nàng!
.
Tần Hoài Hoài ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một con khỉ phúc hắc đang nhàn nhã tựa ở khúc quanh của hành lang, cặp mắt lộ ra lười biếng, nhàn nhạt mà liếc nhìn nàng, khóe miệng nổi lên một nụ cười.
Ách! Không phải chứ!
Tần Hoài Hoài gào khóc ở đáy lòng, người bảo đảm nào cũng giống như hắn trông chừng người chặt đến như vậy sao! Nàng chân trước mới ra cửa, thì chân sau hắn đã đứng ở nơi này.
Thậm chí nàng cũng hoài nghi, có phải hắn cũng đặt gian phòng ở kế bên hay không, xuất hiện đúng lúc như vậy!
“Đừng nhìn ta kinh ngạc như vậy, ta ở ngay bên cạnh nàng!” Dường như thật sự có thể nhìn thấu tâm tư của nàng, Tư Mã Dật trực tiếp trả lời của nghi ngờ của Tần Hoài Hoài.
Ách
Lúc này Tần Hoài Hoài thật sự muốn khóc rồi, thật sự là tên này sợ mình chạy, còn chạy đến chỗ này đặt phòng , Vương Phủ tốt đẹp không ở, lại chen đến chỗ này chỉ vì coi chừng nàng!
Nhìn dáng dấp hắn đúng là đã hạ quyết tâm muốn dây đến với mình đến cùng rồi!
“Ha ha, khó có được Dật Vương gia tận hết trách nhiệm như vậy!” Tần Hoài Hoài nặn ra một nụ cười, đi tới phía hắn, “Như vậy đi Dật Vương gia, hôm nay tiểu nữ tử muốn đi Lục Phiến Môn, không biết Vương gia có thể cùng đi hay không?”
Nha nha, nếu hắn cần phải trông chừng mình, như vậy nàng cũng không thể phụ ‘ tâm ý ’ của hắn được, vật gì cũng luôn nên có chỗ dùng một chút, đúng không!
“Được! Hôm nay ta và nàng là hai con châu chấu được trói chặt trên sợi dây, nàng đến đâu, dĩ nhiên là ta sẽ cùng đi đến đó!” Khóe miệng nâng lên thoải mái, lúm đồng tiền ở khóe miệng chứa đựng nụ cười mê hoặc.
Tư Mã Dật nhìn bằng nửa con mắt, ánh sáng trong mắt xoay chuyển, một nụ cười của hắn cũng làm cho người khác si mê.
Lúc này Tần Hoài Hoài sửng sốt, trái tim khó hiểu mà thình thịch thậm chí nhảy hai cái, nhìn nụ cười mê hoặc kia của hắn, trên mặt của nàng lại hơi nóng lên.
“A, tiểu thư, mặt của cô vẫn còn đau sao?” Hạnh nhi đi tới bên người nàng, thấy gương mặt của Tần Hoài Hoài đỏ ửng, nên có chút lo lắng mà hỏi.
“A, mặt còn chưa tốt sao? Còn đau không?” Nghe vậy, ngược lại vào lúc này Tư Mã Dật có chút nghiêm túc mà đến gần mặt của Tần Hoài Hoài, vươn tay nhẹ nhàng mà vuốt ve, thần thái hơi căng thẳng.
Run rẩy ——————
Tay của hắn vừa mới xoa mặt của nàng, thì thân thể giống như là bị một dòng điện đánh trúng, sắc mặt càng phát ra đỏ hồng, và bên tai lại biến thành một mảng đỏ tươi.
Tần Hoài Hoài theo phản xạ mà lui về phía sau mấy bước, tránh né tay của hắn, vẻ mặt mất tự nhiên, ánh mắt lưu chuyển chung quanh, nhưng không dám nhìn hắn.
Tay của Tư Mã Dật cứ như vậy dừng ở giữa không trung, lúc nàng tránh né ra, thì đáy mắt của hắn xẹt qua một tia không vui, nhanh đến nỗi ngay cả chính hắn cũng không cảm thấy được.
Không khí quái dị lạ thường, có vẻ hơi cứng. . . . . .
“Tôi, không sao, chúng ta vẫn là đi trước thôi!” Tần Hoài Hoài vội vàng xoa dịu.
Tạm thời đem cảm giác kỳ quái mới vừa rồi vứt sang một bên đi, quan trọng hơn vẫn lên đi trước bảo lãnh tên ngu ngốc Hắc Tử kia!
“Cũng được. . . . . .” Tư Mã Dật thu tay lại, lần nữa khôi phục lại lười biếng tà mị trước đó, căn bản không nhìn ra cảm xúc gì.
Còn nhiều thời gian, không phải sao. . . . . .
Tần Hoài Hoài vội vã đi đến bên ngoài Lục Phiến Môn.
“Này, xin hỏi, Âu Dương tuần bổ của các người có ở đây không?” Tần Hoài Hoài đứng ở ngoài cửa lớn, mặt mang nụ cười lấy lòng.
Ha ha, đều nói đánh người không đánh người có khuôn mặt tươi cười, nàng hạ thấp giọng nhờ vả người như vậy, vị Âu Dương tuần bổ này chắc cũng không cự tuyệt người đi!
Kết quả. . . . . .
“Ngươi là ai, Âu Dương tuần bổ chúng ta sẽ không dễ dàng gặp người tùy tiện!” Kết quả đối phương một câu nói cự tuyệt nàng.
“Cái gì gọi là người tùy tiện!” Vào lúc này sắc mặt của Tần Hoài Hoài có chút khó coi, đều nói không đánh người có khuôn mặt tươi cười, vì sao hắn ta còn ra vẻ ‘ ngươi là lão Đại sao ’!
“Vị huynh đài này, làm phiền ngươi đi vào thông báo một tiếng, nói rằng Dật Vương gia đến.” Tay của Tư Mã Dật vẫy chiết phiến, bộ dạng ra vẻ ‘ ta chính là lão Đại ’.
Nếu như nói cái gì của cổ đại có thể để cho ngươi bước đi qua mà không trở ngại, như vậy, có một danh hiệu tuyệt đối vang dội thì nó chính là tờ ‘ giấy thông hành vạn năng’ này!
Không ngoài sở liệu, khi đối phương nghe được ba chữ ‘ Dật Vương gia ’ này, thì trên mặt lập tức nổi lên nụ cười ân cần.
“Dật Vương gia mời vào!” Ngay sau đó hắn hành một kiểu cúi người chào 90 độ theo tiêu chuẩn ‘ kiểu Nhật Bản’, cung kính ý bảo bọn họ tiến vào.
Nha nha, đây chính là sự đãi ngộ khác biệt nha, nhưng mà cũng hơi quá lộ liễu rồi! Ở đáy lòng Tần Hoài Hoài cực kỳ khinh bỉ nhìn ‘ Lục Phiến Môn ’ một lần!
“Chờ một chút!” Đúng lúc này, trước mặt bọn họ đột nhiên xuất hiện một cô gái mặc quan bào!
Sắc mặt hoa sen, dung mạo thanh tú, đôi môi trái tim, tóc đen được vấn lên đặt ở bên trong mũ quan, thắt quan thao màu lam, mặc quan bào cùng màu bó sát người, chân mang giày đáy mềm cùng màu.
Tại sao Tần Hoài Hoài lại sững sờ trong chớp mắt, bởi vì rõ ràng là đối phương mặc nam trang, nhưng mà giữa hai lông mày lại tản mát ra anh khí hiên ngang của cô gái.
Nhìn cô gái trước mắt một thân nam trang bộc phát anh khí, Tần Hoài Hoài cảm thấy có câu châm ngôn nói rất xác đáng, thỏ đực chân phác sóc, thỏ cái mắt mê ly, hai thỏ cùng bước đi, yên tĩnh có thể phân biệt ta là nam hay nữ!
“Âu Dương tuần bổ!” Người mới vừa dẫn bọn họ tiến vào lập tức lại cung kính hướng về phía nàng ta thi lễ một cái.
“Cô ấy là Âu Dương tuần bổ, Âu Dương Phi!” Tần Hoài Hoài kinh ngạc không thôi, nhìn rồi lại nhìn Âu Dương Phi.
Tần Hoài Hoài từng nghe Hắc Tử đề cập tới người này, khi đó Hắc Tử nói cậu ấy bản lĩnh cao cường, nói nếu không phải là cậu ấy đủ thông minh, đã sớm bị vị tuần bổ đệ nhất kinh thành này bắt được rồi.
Nhưng mà, ngựa có mất vó, người có lỡ chân, Hắc Tử luôn luôn linh hoạt như cá chạch không nghĩ tới chính là cậu ấy lại có thể thua bởi tay của mình.
Vì vậy Hắc Tử cho ra một cái kết luận như vậy —— nói mình so với mèo còn linh hoạt hơn, so hồ ly và ‘ cọp mẹ ’ còn giảo hoạt hơn! Một người đối phó ba loại động vật này, thật sự là lực bất tòng tâm, cho nên cậu ấy thua tâm phục khẩu phục!
Nha nha, sau khi nghe xong lời của cậu ấy, Tần Hoài Hoài tức giận tới mức cắn răng! Nào có người ca ngợi người như vậy!
Vì thế, Tần Hoài Hoài còn hung hăng đánh cậu ấy một trận.
Sau đó Hắc Tử còn kêu oan uổng, cậu ấy nói đây là đang khen mình, nào có người được khen, lại đi đánh người chứ!
Tần Hoài Hoài khi đó cực kỳ im lặng, nhìn thằng nhãi này nói lung tung, dù sao nàng đều là động vật, có chỗ nào là ca ngợi chứ!
Khi đó ở trong tưởng tượng của Tần Hoài Hoài, vị Âu Dương tuần bổ này hẳn là chàng trai chức cao uy mãnh, nhưng mà, sự thật luôn là ngoài dự đoán của người ta.
Nhìn lại một chút vị nữ tuần bổ này hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng, Tần Hoài Hoài cảm thấy, câu ‘ bậc cân quắc không thua đấng mày râu ’ này dùng để hình dung nàng ta là chuẩn xác nhất đấy! (Bậc đàn bà có khí phách không kém gì đàn ông)
“Bọn họ là ai?” Âu Dương Phi đến gần bọn họ, cặp mắt lại nhìn chằm chằm vào Tư Mã Dật, trong ánh mắt dò xét mang theo vài phần cảnh giác.
Có lẽ là do cảm giác nhạy cảm đối với cao thủ võ công, Âu Dương Phi trực giác người đàn ông trước mắt không đơn giản, cặp mắt lười biếng kia che dấu tia sáng sắc bén ở trong hai mắt, ánh mắt dường như có thể nhìn thấu hết thảy để cho nàng rất ghét, nàng không thích đàn ông quá mức thông minh như vậy.
Giống vậy, Tư Mã Dật thật sự có chút hứng thú đối với cô gái nữ giả nam trang ở trước mắt, một cô gái giả trang thành con trai hành tẩu ở giữa phủ nha đã là cử chỉ kinh thiên rồi, cô ta không chỉ là con gái, còn là đệ nhất bộ khoái tiếng tăm lừng lẫy ở kinh thành, ngay cả đàn ông cũng thở dài không bằng.
Nhưng, hắn không thích con gái mạnh mẽ như thế, hắn vẫn tương đối thích. . . . . . chuyển con mắt nhìn về phía nha đầu cũng đang kinh ngạc ở bên cạnh, nụ cười ở khóe miệng trong lúc vô tình từ từ hiện lên. . . . . .
“Éc. . . . . .” Tần Hoài Hoài phát hiện, từ lúc gặp mặt, hai người ở bên cạnh vẫn đang thăm dò đối phương, một loại thái độ căng thẳng giương cung bạt kiếm.
Từ từ, trong không khí có một mùi thuốc súng lan tràn. . . . . .
Chẳng lẽ đây chính là trời sanh đối địch trong truyền thuyết!
“Vị này là Dật Vương gia, Vương gia, vị này chính là Âu Dương tuần bổ của chúng tôi.” Người ta trực tiếp bỏ quên sự tồn tại của Tần Hoài Hoài, giới thiệu hai người với nhau.
Tần Hoài Hoài bất đắc dĩ mà thở dài, ai kêu nàng là tiểu bối vô danh chi, lại không thể dùng danh hiệu Yến Phi Tuyết, như vậy quá huênh hoang rồi, cho nên, trước mắt nàng chỉ là một tên lính quèn!
“A, thì ra là Dật Vương gia, thất kính thất kính! Không biết lần này Vương gia tới có gì muốn làm?” Trên mặt của Âu Dương Phi từ đầu đến cuối đều không có xuất hiện một vẻ nịnh bợ, ngược lại, sau khi nàng nghe danh hiệu của đối phương, đáy mắt lại xẹt qua một tia khinh thường.
Tần Hoài Hoài ở đáy lòng trộm vui mừng, xem ra hoa danh ở bên ngoài của Tư Mã Dật này, mà nghe nói là vị đệ nhất tuần bổ kinh thành này ghét ác như thù, càng xì mũi coi thường đối với hoàng thân quốc thích này.
“Âu Dương tuần bổ. . . . . .” Người bên cạnh thấy nàng ta coi thường Vương gia như thế, có chút nóng nảy, nên len lén kéo vạt áo của nàng ta, lại nhận lấy một cái ném mắt của nàng ta.
Lúc này Tần Hoài Hoài lại đối với vị phụ nữ hào kiệt này vạn phần bội phục, có thể không nhìn người này như vậy trừ nàng ra, hiện tại lại thêm một người!
Tư Mã Dật không vì nàng ta lãnh đạm mà tức giận, nhếch miệng mỉm cười nói, “Hôm nay Bổn vương mang bằng hữu tới đây thăm hỏi.”
“Vương gia muốn thăm hỏi chính là người phương nào?” Âu Dương Phi vừa nghe là hắn tới làm việc, vì vậy tức thì lấy ra sắc mặt giải quyết công việc đối với hắn.
Tư Mã Dật vẫn cười nhạt như cũ, “Chính là vị tiểu huynh đệ ngày hôm trước tới đây tự thú, tuyên bố phóng hỏa đốt phủ Thụy vương gia!”
Nghe vậy, Tần Hoài Hoài giật mình nhìn hắn, nghi ngờ ở đáy lòng nhảy lên cao, vì sao hắn lại biết cặn kẽ như thế, cặn kẽ đến mức ngay cả ngày cụ thể cũng biết!
Nhìn nụ cười tự phụ kia, mắt của Tần Hoài Hoài đã từ từ che dấu, xem ra nàng cần phải điều tra một phen. . . . . .
“A, ngài nói chính là tiểu tử đen đó!” Trong giọng nói là khẳng định.
“Đúng vậy, chính là cậu ấy!” Tần Hoài Hoài lập tức tiến lên, “Còn xin phiền Âu Dương tuần bổ có thể dàn xếp một chút, cho chúng ta đi vào thăm cậu ấy.”
Lúc này Âu Dương Phi mới chuyển mắt nhìn Tần Hoài Hoài, cô gái trước mắt xinh đẹp, mi thanh mục tú, giữa lông mày có một vài tia sáng giảo hoạt giống như ánh sao sáng chói, làm cho hai mắt người ta tỏa sáng.
“Cô là gì của cậu ta?” Âu Dương Phi hỏi.
“A, tôi là bằng hữu của cậu ấy, rất thân bạn rất thân! Cậu ấy ngoại trừ tôi ra thì cũng không có bằng hữu nào khác!” Tần Hoài Hoài vội vàng nói, “Cho nên, xin cho chúng tôi gặp mặt một lần đi!”
Vì có thể thuyết phục Âu Dương Phi, Tần Hoài Hoài lần nữa phát huy kỹ năng diễn xuất của mình, cặp mắt hơi ửng hồng, ánh mắt thành khẩn, nói đến chỗ sinh động, nàng thu lại hai quả đấm, cặp mắt mang theo ý cầu xin mà nhìn nàng ta.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện