[Dịch]Con Yêu Nghiệt Này Ta Nhận - Sưu tầm

Chương 57 : phỏng tay ném không xong!

Người đăng: 

.
“Hừ, tôi thấy chưa chắc, nhìn ngang nhìn dọc cũng chỉ là một viên Ngọc Thạch mà thôi.” Tần Hoài Hoài chợt nhíu mày, trong mắt lộ ra khinh thường. Khinh thường của nàng lần nữa lại chọc giận hắn, người mặt quỷ nghiêm mặt nói, “Ngọc Linh Lung chính là bảo vật của thiên hạ, lại không nói đến nó là chế tác tuyệt thế của Phù Nhất Thiên thợ khéo đệ nhất thiên hạ, ngoài ra tiến trình cao đã là thạch trân bảo hiếm hoi khó thấy được, hơn nữa bản thân nó ẩn giấu một bí mật lớn, cũng đủ để cho nó trở thành trân phẩm hiếm thấy mà hào kiệt trong thiên hạ đua tranh tranh đoạt!” “À. . . . . .” Tần Hoài Hoài giờ mới hiểu được, vì sao hắn phí tâm tư để đoạt món bảo vật này, thì ra là nơi này còn có huyền cơ như vậy, “Như vậy nó đến tột cùng có những bí mật lớn gì đây?” Người mặt quỷ lúc này lại không có trả lời ngay, chỉ là nhàn nhạt nhìn nàng một cái, nhưng cái nhìn kia lại có hàm chứa thâm ý. “Cái này phải do cô khám phá, Ngọc Linh Lung vốn là đồ gia bảo của Yến gia các người, đương nhiên phải do cô mở ra.” Người mặt quỷ chỉ chỉ nàng. “Lại là tôi!” Tần Hoài Hoài đột nhiên cảm thấy tình huống không ổn, sau đó nàng cảnh giác mà nhìn người mặt quỷ một chút, thân thể dời đến giữa giường, “Chẳng lẽ ông lại muốn hạ độc tôi nữa!” Nha nha, tên này cũng chỉ biết có một chiêu này! “Ha ha, vào lúc này sao lại nhát gan thế, tôi không cần phải hạ độc!” “. . . . . .” Chợt phát run một cái, trong đầu của Tần Hoài Hoài lập tức thoáng qua một tia dự cảm không may. Quả nhiên. . . . . . “Ngọc Linh Lung không chỉ có là đồ gia bảo của Yến gia các người, càng là bảo vật trong thiên hạ, người mơ ước có nó rất nhiều, hôm nay nó lại trở về trong tay của cô, trừ phi cô có thể tìm được bí mật của Ngọc Linh Lung, nếu không người mơ ước Ngọc Linh Lung sẽ không bỏ qua cho cô!” Lúc này Tần Hoài Hoài thật muốn một quyền đánh chết tên này, nha nha, thì ra phỏng tay này đời này nàng ném không được rồi ! “Cô yên tâm, tôi sẽ trợ giúp cô tìm được bí mật của Ngọc Linh Lung, cũng sẽ bảo vệ an toàn cho cô, cho đến khi cô tìm được bí mật của nó mới thôi.” Giờ phút này trong mắt của người mặt quỷ là vẻ mặt trịnh trọng. “Như vậy tôi phải đi nơi nào thì mới có thể mở ra bí mật của Ngọc Linh Lung đây?” Tần Hoài Hoài cảm thấy mục đích hôm nay hắn tới đây không tầm thường. “Yến môn quan!” “Ha ha, ông nói như vậy, thì tôi không thể không đi Yến môn quan!” Nha nha, vòng tới vòng lui, hắn lại vòng mình vào trong rồi! “Ừ! Không đi không thể!” Trong giọng nói có ý kiên định. “. . . . . .” Tần Hoài Hoài im lặng, cái này so với hạ độc nàng còn lợi hại hơn, đây là cho nàng mang theo một vòng kim cô (gông xiềng:Đường Tăng dùng để khống chế Tôn Ngộ Không trong truyện Tây du kí, ví với việc trói buộc người khác), vô luận nàng đi tới chỗ nào, hắn chỉ cần vừa đọc câu thần chú, nàng sẽ phải đau đầu không dứt, có chút đồng tình với Tiểu Tôn Tôn! “Nhưng mà. . . . . .” Hắn đột nhiên chuyển lời nói, “Nhưng mà, cô lại đem đồ phụ thân cô để lại cho cô giao cho người khác, cô tự tiện như vậy, thật sự sẽ làm Yến tướng quân đau lòng!” Trong giọng của người mặt quỷ mang theo chút không vui. Lúc này Tần Hoài Hoài mới nhớ lại, Ngọc Linh Lung là tìm được ở trên người của Tư Mã Duệ, đoán chừng là trước đó Yến Phi Tuyết đã giao cho hắn ta, chẳng lẽ là Yến Phi Tuyết lấy nó làm tín vật đính ước mà đưa cho hắn ! ? Nếu như vậy, Yên Phi Tuyết thật sự rất yêu thương hắn ta! Nàng ấy đem đồ quan trọng như vậy giao cho một người đàn ông, chẳng khác gì là đem lấy tánh mạng của nàng ấy giao phó cho hắn ta! Đáng tiếc, cuối cùng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình! Tư Mã Duệ cuối cùng cũng không thể hiểu thâm tình của Yên Phi Tuyết, cũng phụ lòng tình cảm của nàng ấy. “A, nếu như ông còn trẻ, cũng sẽ hiểu, từng trải qua biển xanh khó muốn làm sông nhỏ, tình thâm ý nồng của không qua núi không phải là mây. . . . . .” Tần Hoài Hoài than nhẹ một tiếng, hoa rơi lại không biết quay về hướng nào, sao mà đau buồn vậy. “Ý của cô nói là, tôi quá già rồi hả?” Người mặt quỷ cảm thấy lông mày bắt đầu nhảy. “Không phải là quá già, là căn bản không nhìn ra ông già đến mức nào!” Tần Hoài Hoài cũng dùng sức trợn trắng cả mắt, “Cả ngày đều mang mặt nạ, quỷ mới biết ông bao lớn, nếu ông đã bảy mươi tám mươi rồi, chỉ cần mang theo mặt nạ, lại nắm cổ họng rồi nói chuyện, giả bộ người hai ba mươi tuổi cũng không phải là không được!” Tần Hoài Hoài cuối cùng cũng không nhịn được mà trêu cợt hắn một phen. “Cô!” Người mặt quỷ lại tức giận lần nữa. Nhưng lúc này hắn không có lập tức xoay người rời đi, mà nhìn vẻ mặt ‘ ông có thể làm gì tôi’ của nha đầu phách lối ở trước mắt, hắn cảm thấy lần tới có cần thiết cho nha đầu chanh chua này một viên ‘thuốc câm ’ không. Mỗi lần nàng đều không quan tâm quở trách của hắn, chọc hắn nghiến răng oán hận! “Tôi đi, Ngọc Linh Lung tôi sẽ giữ gìn kỹ trước cho cô, tôi cũng sẽ giúp cô, cho đến khi cô tìm được bí mật của nó mới thôi. . . . . .” “Đến tột cùng ông là ai!” Trực giác tự nói với mình, người này, nàng chắc chắn biết! “Ha ha, cô muốn xem diện mạo thật của tôi?” Đáy mắt của người mặt quỷ xẹt qua một tia giảo hoạt, vào lúc này cuối cùng hắn cũng có cơ hội trêu nàng. Tần Hoài Hoài lập tức nhìn rõ tia giảo hoạt kia ở đáy mắt hắn, cười mờ ám, nheo lại cặp mắt nhìn hắn, chờ đoạn sau của hắn. “Nhưng. . . . . .” Người mặt quỷ đến gần nàng, “Có thể nhìn thấy diện mạo thật của tôi, chỉ có hai loại người!” “Hai loại người nào?” Vì phối hợp với hắn, Tần Hoài Hoài cố ý giả bộ vẻ mặt tò mò.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang