[Dịch]Con Yêu Nghiệt Này Ta Nhận - Sưu tầm

Chương 55 : khoai lang phỏng tay

Người đăng: 

.
“Mạng cũng mất rồi, ông cần gì phải chứng minh cốt khí của ông!” Nếu không, nàng cần gì phải mạo hiểm đến Vương Phủ tìm Ngọc Linh Lung! “. . . . . .” Hắn im lặng, rất im lặng, nhưng đối với lời ngụy biện nhảy ra từ trong miệng nàng, hắn cũng đã tập mãi thành quen, bình tĩnh, bình tĩnh là tốt. . . . . . “Nhưng. . . . . .” Tần Hoài Hoài đột nhiên chuyển mũi nhọn, cặp mắt nhìn chằm chằm vào hắn. “Làm gì nhìn tôi như vậy?” Người mặt quỷ bị ánh mắt quái dị của nàng nhìn khiến cả người không được tự nhiên, có chút không được tự nhiên mà hỏi. “A, không có gì, tôi đang suy nghĩ, tại sao ông nhất định phải lấy được Ngọc Linh Lung, đến cùng là nó có chỗ nào hấp dẫn ông?” Nói xong, Tần Hoài Hoài vuốt vuốt Ngọc Linh Lung trong tay. Viên đá bạch ngọc tinh xảo đặc sắc, bên trong là một trái tim linh lung đỏ tươi như máu, nhẹ nhàng lay động, sẽ mang đến tiếng trong veo tựa như gió mát. “Hình như nó đang hát!” Tần Hoài Hoài dường như chợt phát hiện ra cái gì đó, hai mắt sáng lên, chỉ vào Ngọc Linh Lung và nói với người mặt quỷ, “Ông nghe chưa, hình như nó thật sự đang hát!” Đột nhiên đáy mắt của người mặt quỷ xẹt qua vẻ kinh ngạc, hắn sững sờ nhìn vẻ mặt vui mừng của Tần Hoài Hoài, hồi lâu sau cũng không thể nói được ra lời nào! “Cô, cô mới vừa nói nó đang. . . . . .” Sau cùng, hắn cũng từ trong khiếp sợ mà phục hồi tinh thần lại, và hỏi. “Mới vừa rồi nó hát!” Tần Hoài Hoài với vẻ mặt lạ lẫm. “Thật?” Dường như hắn cảm thấy rất hứng thú. “Ha ha, giả!” Tần Hoài Hoài đột nhiên thu hồi vẻ mặt vui mừng, lạnh nhạt trả lời, “Tôi lừa gạt ông! Cái này vốn là vật chết, làm gì biết hát chứ, tôi thuận miệng bịa chuyện như vậy, ông cũng tin à!” Ha ha, quả nhiên là con chuột ngốc, so với con khỉ thông minh kém hơn nhiều! “Cô!” Người mặt quỷ tức giận, “Cô, đúng là không có thuốc nào cứu được!” Dứt lời, hắn đoạt lấy Ngọc Linh Lung trong tay nàng, “Vật này đặt ở trong tay của cô, đó chính là phí của trời!” Tần Hoài Hoài nhìn thấy hắn tức giận, thì nụ cười bên khóe miệng càng đậm hơn, lại nằm trở về, khoát tay áo nói với hắn, “Ông muốn đi, cũng tốt, tôi bị thương, cũng không thể tiễn, ông đi thong thả nhé!” Cũng biết đó là một khoai lang phỏng tay, đưa rắc rối đi sớm! “Cô!” Người mặt quỷ lúc này mới phát hiện ra, hắn, lại một lần nữa trúng mưu của nha đầu này! Hắn im lặng mà lộn trở lại, lần nữa ngồi ở bên giường nhỏ. Thấy hắn lại lộn trở về, Tần Hoài Hoài vốn định lật người giả bộ ngủ, kết quả nàng lại bi ai mà phát hiện, má trái của mình bị thương, vai phải lại bị thương, lúc này tốt rồi, bên trái nằm cũng không được, nằm phía bên phải cũng không xong, cuối cùng nàng chỉ có thể nằm ngửa, hai mắt nhìn nóc giường. Người mặt quỷ thấy bộ dạng có vẻ khó khăn này của nàng, cũng không đả kích nàng nữa. “Yến Phi Tuyết, rời khỏi nơi này đi. . . . . .” Ngắm nghía Ngọc Linh Lung trong tay, hắn đột nhiên nhỏ giọng nói ra này câu. “Ông cho rằng tôi không muốn à, nhưng trước tiên giải quyết phiền phức trước mắt rồi hãy nói!” Nàng bây giờ là tìm người bảo lãnh chờ thẩm vấn, người bảo đảm còn ở đằng kia mà nhìn đấy, nàng có thể đi đâu được! “Cô đây không cần lo lắng, sẽ có người giúp cô giải quyết. . . . . .” “Người nào?” “Cô không cần biết là ai, tóm lại, phiền phức của cô sẽ rất nhanh được giải quyết.” Người mặt quỷ ngước mắt nhìn nàng, “Chờ chuyện ở đây giải quyết xong, cô phải đi đến Yến Môn Quan!” “Yến môn quan?” “Ừ. . . . . .” “Tại sao là nơi đó!” Nàng nghĩ tới rất nhiều địa phương, nhưng lại không nghĩ tới nơi đó. “Cô biết tại sao nơi đó được xưng là Yến môn quan không?” Giờ phút này giọng nói của người mặt quỷ cũng cực kỳ ôn hòa, Tần Hoài Hoài nghe ra, trong giọng nói của hắn còn mang theo một tia tự hào. “Không biết. . . . . .” Tần Hoài Hoài rất to gan mà trở mặt, nhìn thấy muốn không ói không được rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang