[Dịch]Con Yêu Nghiệt Này Ta Nhận - Sưu tầm
Chương 47 : gài tang vật hãm hại
.
Tần Hoài Hoài cảm thấy mặc dù Tư Mã Duệ ngoan cố, nhưng cũng không đến mức là loại người không thể nói lý, trước khi kết tội ít nhất cũng nghe nàng giải thích một chút!
Vậy mà. . . . . .
“Yến Phi Tuyết!” Tư Mã Duệ nghe xong lời của nàng, chẳng những không có bớt giận, ngược lại càng phát ra tức giận hơn, hắn níu cổ áo của nàng lên, hung hăng nói, “Thế nào! Dám làm không dám chịu sao! Không ngờ tới ngươi mang thù như thế, vì trả thù Bổn vương mà dùng cái thủ đoạn hạ lưu này, ngươi quả thật là một vũng bùn, không đỡ nổi tường, không có thuốc nào cứu được!”
“Buông tay!” Tần Hoài Hoài nghe vậy, thì nâng tay phải lên hung hăng kéo tay hắn xuống, bởi vì dùng quá lực, vết thương vai phải lại nứt ra lần nữa, đau đớn như kim đâm vào ở bên trong xương, trong lúc nhất thời, trán toát ra rất nhiều mồ hôi hột.
Tần Hoài Hoài cắn răng chịu đựng, cứ thế không có lộ ra một chút vẻ thống khổ ở trước mặt của hắn, nàng lạnh lùng nói, “Đủ rồi, Tư Mã Duệ, tại sao ngươi vũ nhục nhân cách của ta! Ta cho ngươi biết, cho tới bây giờ ta đều là nói một không hai, ta nói đây không phải là ta làm, không phải ta làm, đừng có cái gì cũng trừ lên trên đầu ta!”
Muốn vu oan giá hoạ sao!
Tần Hoài Hoài đối với tính tình bảo thủ của hắn thì thật sự ghét hết sức, tự mình nghĩ cái gì thì chính là cái đó, nàng giải thích thì trong mắt hắn đều là nguỵ biện!
“Không phải là ngươi, vậy tại sao ngươi lại ở chỗ này!” Tư Mã Duệ thu con mắt lại, lạnh lùng nói, “Đừng nói là, Yến đại tiểu thư ngươi lúc mộng du đã tự mình đi vào Vương Phủ của Bổn vương! Sau đó phóng một cây đuốc! Rồi tự mình đi vào phòng chứa củi này! Yến Phi Tuyết, ngươi cho rằng Bổn vương là kẻ ngốc sao!”
Nghe vậy, Tần Hoài Hoài ngây ngẩn cả người, nha nha, vòng tới vòng lui, hắn vẫn không tin mình, mặc kệ là tinh thần mình thanh tĩnh hay không, hắn cũng nhận định là mình phóng hoả!
“Tư Mã Duệ, ta cho ngươi biết, chuột và mèo còn có khói hậu viện là ta đặt , nhưng mà hỏa trong thư phòng ta không có phóng, cho dù là muốn phạt, ta cũng muốn cam tâm tình nguyện phạt, nhưng hỏa ta không có phóng, ta cũng tuyệt đối sẽ không chịu tiếng xấu thay cho người khác! Bắt trộm bắt tang, có chứng cớ gì nói hỏa là ta phóng chứ!”
“Ngươi! Được, rất tốt, ngươi muốn chứng cớ đúng không! Hôm nay Bổn vương sẽ để cho ngươi tâm phục khẩu phục!” Tư Mã Duệ đem tranh cuộn cầm trong tay mở ra, “Đây chính là chứng cớ!”
“Này, bức tranh này làm sao lại biến thành như vậy!” Tần Hoài Hoài nhìn bức vẽ trong tay hắn một chút, mắt chợt trợn to.
Đúng là bức họa kia, sao lại hư thành bộ dáng như vậy, nàng nhớ trước khi mình hôn mê, bức tranh này còn nằm ở trên đất rất tốt mà, sao mới chỉ trong chớp mắt đã biến bộ dạng tàn phá không chịu nổi này!
Một tia sáng lạnh lẽo lóe qua, Tần Hoài Hoài thấy đáy mắt quản gia chợt lóe lên lạnh lẽo.
Phiền toái tới rồi!
Tần Hoài Hoài lập tức ý thức được mình bị người gài tang vật rồi !
“Ngươi quả nhiên nhận biết bức tranh này!” Trong mắt của Tư Mã Duệ lộ ra ánh mắt như sấm sét, “Ngươi nói cho Bổn vương biết, bức tranh vốn phải là ở trong thư phòng của Bổn vương, làm sao lại tới trong tay ngươi! Vì sao đến tay của ngươi, nó lại thành bộ dáng như vậy!”
A ——————
Khi cuộn tranh mở ra thì Tần Hoài Hoài giật mình trong lòng!
Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái trong bức vẽ bị người dùng dao vạch đến mức dịên mạo thay đổi, đao Đao Phong lợi, từng vết đao đi qua khiến cho cảm thấy người huỷ bức tranh này nhất định đối với người trong bức họa hận thấu xương.
Như vậy chuyện cũng rất đơn giản, trên đời này người đối với cô gái trong bức tranh hận thấu xương, ở trong mắt người đời, trừ nàng —— Yến Phi Tuyết, còn có thể là ai!
Nhìn lại vẻ mặt của hắn một chút, bộ dáng ra vẻ ‘ chính là ngươi làm ’!
Lúc này ngay cả than thở cũng không cần rồi, không ngờ hắn đã sớm xử tử hình mình như thế! Vậy nàng còn có cái gì để nói!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện