[Dịch]Con Yêu Nghiệt Này Ta Nhận - Sưu tầm

Chương 43 : phóng khoáng mà buông tay!

Người đăng: 

.
Tần Hoài Hoài nở một nụ cười, tối nay có lẽ sẽ có chút sầu não, nhưng mà nàng lại cực kỳ thoải mái, bởi vì mảnh vướng mắc cuối cùng ở đáy lòng của Yến Phi Tuyết đã cởi ra! Ở đáy lòng Tần Hoài Hoài nói với ‘ Yến Phi Tuyết ’, cô cũng thấy rồi đó, nên buông tay thì nên buông tay đừng cố chấp, thành toàn cũng là một cách bày tỏ tình yêu! Đúng lúc ấy thì, đột nhiên ngoài cửa thoáng hiện lên ánh lửa, ngay sau đó tràn vào một trận khói dầy đặc. “Đây là. . . . . .” Tần Hoài Hoài vội vàng lao ra ngoài phòng, lại kinh ngạc mà phát hiện, ở ngoài thư phòng có ánh lửa ngất trời, “Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì!” Khói dầy đặc cuồn cuộn, sặc đến độ người lệ rơi đầy mặt, Tần Hoài Hoài che mặt, nhìn ra phía ngoài. Một thân ảnh từ chỗ cháy thoáng qua. “Đứng lại!” Tần Hoài Hoài xoắn tay áo, phóng tới phía người nọ. Phi thân vọt tới trước mặt của bóng người, người nọ đột nhiên ngây ngẩn cả người một chút, dường như là không nghĩ tới lại có người ở chỗ này. Ngẩng đầu liếc nhìn, liền phát hiện đối phương chỉ là tên tiểu tử đen nhỏ gầy, cặp mắt lập tức lộ ra khinh thường cùng sát khí. Không nói hai lời, giơ đao bổ tới phía nàng. Tần Hoài Hoài nhanh nhẹn lắc mình tránh thoát, sau đó xoay chân, đá bay đao trong tay hắn, sau khi hạ xuống lập tức một cước phi qua tiêu diệt, đánh hạ hắn. Tất cả động tác làm liền một mạch, lưu loát nhanh chóng. Người tới còn chưa phản ứng kịp, liền bị một cước của Tần Hoài Hoài quật ngã rồi. Tần Hoài Hoài lập tức ấn hắn ở trên mặt đất, đôi tay bắt chéo hai tay ra ở sau lưng, sau đó lột xuống mặt nạ của hắn. Một khuôn mặt xa lạ! “Ngươi là ai!” Tần Hoài Hoài dùng sức ngắt một cái, cáu kỉnh hỏi, “Nói, tại sao muốn phóng hỏa!” Ai ———— Người đến nhăn chân mày một cái, hắn không nghĩ tới thân thủ của đối phương lại nhanh nhẹn như vậy, lúc này thật là gặp hạn! “Nói, nếu không ta bẻ gảy cánh tay của ngươi!” Trong khi nói chuyện, Tần Hoài Hoài lại dùng lực thêm một chút. “A! ! !” Người đến rốt cuộc không nhịn được, mà hô lên. “Bà chị, là chị sao!” Đúng lúc này, ở chỗ tối đột nhiên truyền đến thanh âm của Hắc Tử. Tần Hoài Hoài quay đầu đi, lại thấy Hắc Tử đang từ chỗ tối lộ ra nửa cái đầu, nhìn về phía bên này. “Sao cậu lại tới đây!” Vẻ mặt của Tần Hoài Hoài trong lúc nhất thời loé lên, người tới thừa dịp trong nháy mắt nàng phân tâm, lặng lẽ chuồn mất, thoát thân chạy đi. “Đứng lại!” Tần Hoài Hoài bị hắn đẩy ngã xuống đất, nàng đứng dậy muốn đuổi theo thì tay lại bị Hắc Tử kéo. “Đừng đuổi theo, chúng ta đi nhanh lên đi!” Hắc Tử kéo tay của nàng chạy ra ngoài. “Cậu tới làm gì!” Tần Hoài Hoài có chút tức giận, không phải đã nói cậu ta và Hạnh nhi chờ ở bên ngoài sao! “Tôi tới cứu chị nha!” Vốn là cậu ở bên ngoài chờ, kết quả trong vương phủ bất ngờ xảy ra hỏa hoạn, cậu nhất thời nóng lòng, cũng không suy nghĩ nhiều liền vọt vào. “Cậu, cậu thật hồ đồ!” Tần Hoài Hoài vào lúc này thật sự giận vô cùng, nếu không phải là hắn lỗ mãng xông vào , nàng sớm bắt được thủ phạm rồi, lúc này thì tốt rồi, người đã chạy! “Đừng quan tâm nữa, đi trước rồi nói!” Hắc Tử nhìn thư phòng phía sau, hỏa hoạn mượn gió thổi như lửa xà lè lưỡi, cuồn cuộn nổi lên thật cao, đánh tới nơi đó. “Không được, tôi phải đi vào!” Tần Hoài Hoài đột nhiên nhớ tới bức họa trong thư phòng. Bức hoạ kia là hắn dùng tâm để vẽ, chẳng biết tại sao, nàng lại không muốn tác phẩm dụng tâm như thế cứ như vậy bị đốt cháy. “Này, chị điên ư!” Thấy bà chị thoát khỏi tay của mình, lại phóng tới phía thư phòng, Hắc Tử thấp giọng kinh hô lên. Thư phòng được xây dựng từ trúc xanh, nên rất dễ cháy, mới vừa rồi chỉ là mồi lửa nhỏ, nhưng bây giờ đột nhiên bạt lên, thế lửa hung mãnh. Không thể bị đốt cháy! Tần Hoài Hoài xoắn tay áo lên, che lỗ mũi, cúi đầu vọt vào một hơi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang