[Dịch]Con Yêu Nghiệt Này Ta Nhận - Sưu tầm

Chương 28 : đi thong thả nhé, cẩn thận đường tối!

Người đăng: 

.
Trước đó rõ ràng là nàng rất sợ mình, sao mà vào lúc này thì thái quá với gã như thế. “Vì sao phải sợ ông?” Tần Hoài Hoài ngay cả xem thường cũng lười phải trả lại cho gã, “Không phải là ông muốn khống chế tôi, giúp ông tìm được Ngọc Linh Lung ư, tôi cũng đã ăn độc dược của ông rồi, chẳng lẽ ông lại còn sợ tôi chạy, hoặc là thả ông chim bồ câu phải không!” Lòng người một khi đã nắm giữ, thì còn có chỗ nào sợ hãi! Nhìn nàng nhẹ nhõm như thế, giống như cô gái mới vừa rồi hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, căn bản là ảo giác, còn nói, nàng căn bản là đang diễn trò, từ đầu đến cuối nàng đều không có sợ gã! “Còn không đi, đêm đã khuya rồi, không đi thì cẩn thận ánh trăng cũng bị mất, tôi xem chừng ông sẽ không thấy rõ đường đi!” Vẻ mặt của Tần Hoài Hoài là ‘ tôi thuần túy là chỉ suy nghĩ vì lão đại ông thôi ’, khiến cho gã thật sự muốn phát điên. Nhưng mà nàng nói rất đúng, mục đích của gã vốn là vì khống chế nàng, hôm nay mục đích đã đạt thành, thì nàng nghe lời là được rồi, gã sẽ không gây khó khăn cho nàng! Giờ phút này người mặt quỷ cảm thấy có phần đảo ngược, rõ ràng gã mới ấy là người nắm giữ sinh tử của nàng, vì sao bây giờ nhìn thấy nàng lại còn lớn hơn hắn! Xoay người đi về phía con đường lúc nãy tới, từ sau lưng truyền đến thanh âm kinh ngạc của nàng. “Thì ra ông đi cửa ra vào à!” Tần Hoài Hoài nhìn thấy gã không lo lắng mà đi về phía cửa thì kinh ngạc vạn phần. “Tại sao tôi phải có cửa mà không đi?” Gương mặt của gã đây là chuyện rất tự nhiên. Éc. . . . . . Tần Hoài Hoài tặc tặc mà cười, “Không có gì, đúng vậy, ngài từ từ đi, cẩn thận bậc cửa nhé!” Không biết nguyên nhân có phải là vì ‘ miệng quạ ’ của nàng hay không, khi người mặt quỷ bước chân thì vừa đúng lúc, đụng phải bậc cửa. “Hí. . . . . .” Người mặt quỷ ở đáy lòng kêu một tiếng —— đau ! “Ha ha. . . . . .” Tần Hoài Hoài vội vàng che miệng lại cười trộm, không dám quá phách lối, miễn cho thật sự chọc giận gã, đến lúc đó lại thật sự phiền phức! “Này, lúc nào thì Hạnh nhi có thể tỉnh?” Lúc gần đi, nàng mới chợt nhớ, mới vừa rồi động tĩnh lớn như vậy mà Hạnh nhi cũng không tỉnh, đoán chừng là người này giở trò quỷ. “Tôi đã điểm huyệt ngủ của cô nương ấy, sáng mai sẽ tỉnh, nhớ, vật của tôi muốn, cô nên để tâm mà tìm!” Nói xong, gã liền biến mất ở trong ánh hoàng hôn. O o ———————— Tần Hoài Hoài thở phào một hơi nhẹ nhõm, lảo đảo đi tới trước bàn tròn, giữ lấy mặt bàn mà ngồi xuống. Cám ơn trời đất, cuối cùng là lừa đại gia gã đi. (Dĩ nhiên, có lẽ người nào đó đang đi đến nửa đường thì sẽ nhớ tới tình hình đặc biệt lúc ấy, mới vừa rồi gã giống như là bị người ta lừa! ) Tần Hoài Hoài rót cho mình một chén trà, uống một hớp đè nén sợ hãi. Phải nói mới vừa rồi nàng không sợ hãi, đó là giả, nhưng với kinh nghiệm tập võ nhiều năm đã tự nói với mình, nàng không được sợ, nhất là ở trước mặt đối thủ mạnh thì càng nên ứng đối tự nhiên. Sư phụ đã nói qua với nàng, sợ cũng không thay đổi được gì, chỉ có làm cho mình càng trở nên kiên cường hơn mới là cách giải quyết duy nhất. “Sư phụ. . . . . .” Nghĩ tới đây, Tần Hoài Hoài đột nhiên rất nhớ sư phụ, không biết ông ấy ở bên kia sống như thế nào, còn có Tiểu Đào Khí, tiểu Phi Thử, bọn họ sống có tốt không. Tần Hoài Hoài cũng như bọn họ đều là trẻ con được sư phụ thu dưỡng, mặc dù không có sự thương yêu của cha mẹ, nhưng mà sự quan tâm cẩn thận của sư phụ đối với bọn họ, làm cho bọn họ cũng cảm thấy rất hạnh phúc, bù đắp toàn bộ phần thiếu sót này. Ai ———— Kế hoạch vĩnh viễn so ra biến hóa không nhanh! Tần Hoài Hoài than nhẹ một tiếng, vốn kế hoạch của nàng là đêm mai đến nhà con ngựa chết, ‘ cướp sạch ’ một trận. Sau đó thì tìm một chỗ tránh mấy ngày, đợi tin đồn đi qua, rồi đến ‘ Phẩm Hương Các ’ mượn chở lên phía Bắc, từ đó nói tạm biệt với tất cả nơi này. Nhưng mà bị người mặt quỷ quấy rối như vậy, nàng chỉ có thể thay đổi kế hoạch. Bây giờ mục tiêu đã rất rõ ràng, chính là ‘ Ngọc Linh Lung ’ trên bức họa này. Nhưng mà, nàng lật khắp bọc đồ của mình, sửng sốt không tìm được, nghe Hạnh nhi nói, tất cả mọi thứ của nàng, trừ mang trên người ra, còn lại đều ở Duệ Vương Phủ, đoán chừng vật kia cũng ở chỗ đó. Xem ra, ngày mai nàng phải đi đến Duệ Vương Phủ tìm rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang