[Dịch]Con Yêu Nghiệt Này Ta Nhận - Sưu tầm
Chương 26 : tám lạng nửa cân
.
Tần Hoài Hoài nhíu mày, nhìn chằm chằm bức họa một hồi. . . . . .
“Cô còn nhớ rõ không?” Người mặt quỷ cẩn thận nhìn từng cái vẻ mặt ở trên mặt nàng, tựa hồ muốn từ nơi đó nhìn ra chút gì.
Tần Hoài Hoài lắc đầu một cái, “Không có, đây là cái gì?”
“Ngọc Linh Lung.”
“Ngọc Linh Lung. . . . . .” Tần Hoài Hoài đọc rồi cười cười, “Trái lại tên rất thích hợp, của ông?”
“Không, là của cô.” Người mặt quỷ nói, “Nhưng tôi muốn cô tìm nó, sau đó giao cho tôi!”
“Của tôi?” Tần Hoài Hoài chỉ chỉ chính mình, “Sau đó ông muốn tôi tìm được nó, sau đó giao cho ông!”
Người mặt quỷ gật đầu một cái.
“Ha ha. . . . . .”
“Cô cười cái gì?”
“Không ngờ ông chỉnh người như thế, đồ của tôi, ông lại muốn tôi đi tìm, sau đó sẽ giao cho ông!” Tần Hoài Hoài im lặng, vào lúc này nàng dám khẳng định, chỉ số thông minh của người này có vấn đề!
Người mặt quỷ đột nhiên im lặng, cặp mắt lưu chuyển tia sáng sắc bén, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Hoài Hoài.
Tần Hoài Hoài cảm giác da đầu tê rần lên, âm thầm hô to không ổn, vị đại gia này lại muốn nổi giận!
Cặp mắt vội vàng nhìn chung quanh một lần, nhắm ngay đường chạy trốn, nhưng hình như đều là đường chết. . . . . .
“Này, có lời gì thì nói cho rõ, không phải là giúp ông tìm cái tảng đá này ư, ông nói cho tôi biết đi tìm ở đâu!” Được rồi, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, trước đáp ứng, sau lại tìm đường của mình.
“Nuốt xuống!” Đột nhiên, gã lấy ra một bình thuốc ở trong ngực, sau đó đổ ra một viên thuốc, một tay nắm càm dưới của Tần Hoài Hoài, sau đó nhét viên thuốc vào.
Gã vừa dùng lực, đã đưa viên thuốc vào trong bụng của nàng.
Khụ khụ. . . . . .
Tần Hoài Hoài dựa vào tường gỗ, không ngừng ho khan.
“Ông, cái tên điên này, đến tột cùng ông cho tôi ăn cái gì!”
Rốt cuộc nàng cũng nếm được tư vị bị người trêu, thật là đau khổ, có chút đồng tình với Hắc Tử!
“Là độc dược, mỗi lần trăng tròn thì sẽ phát tác, nếu mà không có giải dược, sẽ đau đến không muốn sống!”
“Ông là tên khốn kiếp!” Tần Hoài Hoài đánh tới một quyền, kết quả lại rơi vào khoảng không.
“Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời của tôi, giải dược tôi sẽ đúng giờ cho cô một viên giải dược, cho đến khi cô tìm được Ngọc Linh Lung mới thôi!” Gã dễ dàng tránh được quả đấm của nàng, cười lạnh nói.
“Hèn hạ!” Tần Hoài Hoài thấp giọng mắng một câu, “Ông cho rằng tùy tiện cầm thứ gì đó nói là độc dược thì tôi tin sao!”
A, cái lời kịch này sao lại quen thuộc như vậy? !
“Cũng vậy thôi, tôi đây không phải là học từ cô đấy sao! Nhưng, độc dược của tôi nhưng là thật! Không tin, cô có thể thử một chút!” Người mặt quỷ cười lạnh.
Lúc Tần Hoài Hoài trêu Hắc Tử, thì người mặt quỷ đang ở gần đó, vừa nghĩ tới gương mặt bất đắc dĩ khi đó của tên tiểu tử kia, thì hết sức bội phục cô gái này, vì đạt được mục đích mà dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Éc. . . . . .
Tần Hoài Hoài nghĩ tới đó muốn té xỉu, náo loạn nửa ngày, đại gia gã đạo văn sáng ý của nàng, khó trách lời kịch lại quen thuộc như vậy!
Chờ một chút, đột nhiên trong đầu Tần Hoài Hoài xẹt qua một ý niệm không tốt, vì sao gã biết rõ ràng như thế, chẳng lẽ!
Tần Hoài Hoài nhìn về phía người mặt quỷ, tâm cả kinh, choáng nha, gã đàn ông này, gã lại theo dõi mình!
“Ông quá hèn hạ mà, lại âm thầm theo dõi tôi!” Tần Hoài Hoài vừa nghĩ tới nhất cử nhất động của mình đều bị gã này nhìn chằm chằm, loại cảm giác đó khiến cho nàng hết sức tức giận!
So với bị gã đút độc dược càng khiến cho nàng tức giận hơn!
“Muốn biết nhất cử nhất động của cô, cần gì phải âm thầm theo dõi, mỗi lần cô xuất hiện không phải là kinh thiên động địa đấy sao!”
Vậy mà người mặt quỷ lại lạnh lùng trào phúng, “Người không bước chân ra khỏi nhà, cũng biết chuyện Yến đại tiểu thư cô đại náo ‘ phẩm Hương Các ’ để hưu phu!”
Cần gì gã theo dõi cô ta, Đại Tiểu Thư cô ta đi tới chỗ nào mà không có sấm to mưa nhỏ!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện