[Dịch]Con Yêu Nghiệt Này Ta Nhận - Sưu tầm
Chương 25 : bịa đặt lung tung
.
Gã ép đến rất gần, gần đến mức hô hấp cũng đều đánh thốc tới trên mặt của nàng.
Ánh mắt sắc bén kia hình như muốn giải phẫu nàng.
“Khụ khụ. . . . . . Khụ. . . . . . Ông. . . . . . Cái đó. . . . . . buông tay trước đi!” Tần Hoài Hoài nghẹn đỏ mặt, bàn tay dùng sức nắm lấy tay gã, “Nếu ông không buông tay. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi sao. . . . . . Nói. . . . . . Rõ ràng!”
Sắc mặt của Tần Hoài Hoài biến thành loại cà màu xanh tím.
Ya ya, có từng thấy ai hỏi như thế không!
“Hừ!” Người mặt quỷ hừ lạnh, rồi nới lỏng tay ra, Tần Hoài Hoài giống như là quả bóng bị xì hơi, chảy xuống mặt đất.
Hô ————
Tần Hoài Hoài thở ra một hơi rất lớn, sắc mặt dần dần khôi phục lại như bình thường.
Tần Hoài Hoài ngước mắt nhìn gã, rồi đỡ tường gỗ đứng dậy, một tay chống tường, một tay đưa ra.
“Làm gì!” Người mặt quỷ hai tay vòng ngực hỏi.
“Giữ vững khoảng cách nhất định.”
“Tại sao?” Tối nay cô ta nói nhảm quá nhiều, thế mà gã lại cực kỳ có kiên nhẫn.
“Tôi không muốn lời còn chưa nói xong thì đã bị ông bóp chết, vậy không phải là cái chết của tôi rất oan uổng sao!”
Tần Hoài Hoài âm thầm oán, ai không biết lão đại nhà ngươi có khuynh hướng bạo lực, ngộ nhỡ một khi gã không hài lòng, thì trực tiếp bấm tới, chẳng phải là mình xuất quân không nhanh, nên bản thân mình chết trước sao!
Vậy cái gọi là tương lai hạnh phúc của mình kia, liền toàn bộ bị hớ á!
Éc. . . . . .
Nghe ra ngụ ý trong lời nói của cô ta, gã đột nhiên cảm thấy có chút bất lực, muốn tức lại tức không được.
Lui về sau một bước. . . . . .
Gã tự nhủ, chỉ một bước thôi!
“Lui về sau một bước nữa!” Tần Hoài Hoài khoát tay áo.
Nhịn!
Lại lui về sau một bước!
“Được rồi, có thể!” Tần Hoài Hoài rốt cuộc cũng hài lòng mà gật đầu một cái.
Người mặt quỷ cảm thấy thái dương lại căng.
“Có thể nói chưa!” Đôi tay vòng lên, gã lạnh lùng nhướng lông mày.
Tại sao, gã lại yêu cầu cô ta? ! Mặc dù có chút không rõ, nhưng mà gã vẫn nhịn được bực bội mà đợi cô ta trả lời.
“Hô. . . . . .” Nhìn thấy bộ dáng gã có vẻ muốn nổi giận mà lại không được, Tần Hoài Hoài âm thầm cười trộm, ha ha, cuối cùng cũng để cho nàng hòa một ván.
“Ai, thật ra thì vốn là tôi không muốn nói, xem ra hôm nay tôi không thể không nói rồi.” Tần Hoài Hoài thở dài nặng nề, sau đó lại lắc lắc đầu như có chuyện khó nói.
“. . . . . .”
“Tôi là Yến Phi Tuyết, chỉ là trước lúc tôi ở Duệ Vương Phủ thì đầu đã bị thương, có máu bầm ở trong đầu, đại phu nói máu bầm trong đầu này ngoại trừ làm cho tôi mất trí nhớ, còn có thể làm cho tính tình của người ta thay đổi.”
Nói xong, nàng còn vén trán của mình lên, đem cái vết sẹo đó cho gã nhìn, “Ừ, chính ông xem đi, nơi này còn để lại vết sẹo !”
Sau đó cẩn thận nhìn người mặt quỷ một chút, phát hiện, gã đang che dấu con ngươi nhìn chằm chằm vào mình.
Căn cứ biểu hiện tối nay của gã, Tần Hoài Hoài có thể khẳng định, người này biết Yến Phi Tuyết, ít nhất gã hiểu Yến Phi Tuyết, mà mình từ trong miệng của Hạnh nhi biết được ‘ mình ’ trước kia và mình hiện tại hiển nhiên là tính cách của hai người, vì vậy gã hoài nghi cũng rất bình thường.
Người mặt quỷ nhìn Tần Hoài Hoài thật lâu, thật lâu, lâu đến mức Tần Hoài Hoài cho rằng mình gần giống hoá thạch, thì cuối cùng gã mở miệng.
“Cô bị thương thế nào?”
Éc. . . . . .
Tần Hoài Hoài đảo lại cực kỳ xem thường, “Đã nói tôi từng mất trí nhớ, còn nhớ thế nào chứ!” Chỉ số thông minh của tên này rốt cuộc là bao nhiêu!
Người mặt quỷ đến gần nàng, gã ở trong tay áo lấy ra một tờ giấy, giũ mở ra rồi hỏi, “Vậy cô còn nhớ rõ cái này chứ?”
Tần Hoài Hoài lại gần nhìn một chút, trên giấy vẽ chính là một miếng ngọc tinh tế xinh đẹp, thú vị nhất là chính giữa của miếng ngọc có một trái tim hồng cỡ như đậu đỏ, đỏ xinh đẹp, tinh xảo.
Quan trọng nhất là cái đậu đỏ kiểu hình trái tim đó, hình như nàng đã từng thấy qua, đến tột cùng là thấy ở chỗ nào đây?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện