[Dịch]Con Yêu Nghiệt Này Ta Nhận - Sưu tầm
Chương 24 : kỳ lạ quá!
.
Tần Hoài Hoài trả lại cho gã một ánh mắt rất nhàm chán, rồi sau đó nói, “Tôi không nhéo mặt của mình, chẳng lẽ nhéo ông sao? Hơn nữa, ông có để cho tôi nhéo sao?”
Người này sao đều hỏi câu hỏi kỳ quái vậy?
Đầu tiên là nói ra một tràng lời nói kỳ kỳ quái quái, sau đó lại hỏi một câu hỏi rất ngu ngốc!
Người mặt quỷ ngẩn người một chút, rồi gã đột nhiên phát hiện, mình và cô gái trước mắt có chút không am hiểu rồi.
“Đúng rồi, ông còn chưa nói ông là ai, tại sao lại tới nơi này, có biết đêm hôm khuya khoắt mà tới khuê phòng của con gái, là hành vi không quân tử không?” Tần Hoài Hoài tan mất cảm giác lo lắng, mà còn hỏi ngược lại gã.
Người mặt quỷ hoàn toàn im lặng, suy nghĩ cả nửa ngày, những lời nói lúc trước gã nói trắng ra, thì cô gái này nửa câu cũng không nghe lọt!
“Cô cho rằng mình là một cô gái sao?” Gã quan sát từ trên xuống dưới của Tần Hoài Hoài một phen, và trong ánh mắt lộ ra khinh miệt, “Cô nói ra một chút coi, trên người cô có chỗ nào giống như con gái?”
“Ông!” Tần Hoài Hoài phát hiện gã có một loại bản năng thiên tài, chính là bỏ đá xuống giếng.
“Tôi cảm thấy ông nên đi điều trị mắt!”
“Hử?”
“Cận thị nặng, đứng gần như vậy mà lại không thấy rõ!” Tần Hoài Hoài cũng không cam chịu yếu thế mà phản bác.
“Cận thị?” Gã nhíu lông mày, từ thật là lạ.
“Nói đúng là con mắt của ông không dùng được, mắt rõ ràng không dùng được, mà còn ban đêm đi ra ngoài dạo chơi! Thuần túy là tới quấy rối!” Tần Hoài Hoài liếc gã một cái.
“Cô!”
Thái dương có chút căng, gã hít sâu một hơi, cô gái này, cô ta chính là có bản lãnh bức người đến điên!
“Có chuyện gì sao?”
“. . . . . .”
“Không có gì thì mời về đi, tôi không tiễn, ông tới thế nào thì đi ra ngoài thế đó!” Tần Hoài Hoài vung tay lên, làm tư thế xin mời.
“Cô thật sự là Yến Phi Tuyết sao?” Đột nhiên, gã che dấu hai tròng mắt, tới gần nàng.
“Ông, ông nói cái gì!”
Tần Hoài Hoài nhìn ánh mắt đột nhiên thay đổi của gã, thì trong lòng giật mình, hỏng bét, không phải là gã biết Yến Phi Tuyết chứ!
Nhìn trong mắt của gã lộ ra cảnh giác cùng hoài nghi, chẳng lẽ, gã hoài nghi? Hoài nghi mình vốn không phải là Yến Phi Tuyết!
Nghĩ lại, không đúng, mình dầu gì cũng là quỷ nhập vào người, dù nói thế nào thì thân thể này cũng là bổn tôn, chắc gã chỉ hoài nghi mà thôi!
Đúng, không cần tự loạn trận cước, bình tĩnh lại, Tần Hoài Hoài, mày nhất định phải bình tĩnh!
Hạ quyết tâm xong thì lại ngẩng đầu, ánh mắt lại đụng với gã.
Trong lúc nhất thời, Tần Hoài Hoài ngây ngẩn cả người.
Ánh mắt, nhìn rất quen mắt, cũng rất xa lạ, đến tột cùng là vô tình gặp được ở đâu đây?
“Nói, đến tột cùng cô là ai?” Tay của gã chợt nắm lấy cổ của nàng.
Tốc độ như tia chớp, Tần Hoài Hoài còn chưa kịp phản ứng, thì cổ đã bị gã bóp rồi, thân thể bị áp lên tường gỗ thật mạnh, đau đớn như tê liệt từ sau ót truyền đến.
Tần Hoài Hoài nhíu chặt chân mày, sắc mặt có chút khó coi.
“Ông, ông nói cái gì?”
Bỗng chốc, ánh mắt gã thay đổi, mang theo sắc bén khắc nghiệt, khiến người kinh hãi run lên.
“Thành thật trả lời!” Gã lạnh lùng mà uy hiếp nói, “Nếu không, cẩn thận cái mạng nhỏ của cô cũng khó giữ được!”
Cần cổ bị siết chặt, gã lại tăng lên lực đạo.
“Ông. . . . . .” Hốt hoảng , Tần Hoài Hoài chỉ có thể nắm lấy hai tay mà gã đang siết chặt cổ của mình, dùng đến cái này để chiếm được một chút trì hoãn.
Không phải chứ!
Tần Hoài Hoài gào khóc, lúc này ở trong mộng nàng cũng bị người bóp ở cổ, vào lúc này lại đổi thành thật, tại sao trước kia nàng nằm mơ trúng vé số cào, nhưng luôn mở mắt ra là không có!
Chẳng lẽ thật là tốt không linh, mà xấu thì linh!
“Nói!” Trong mắt của người mặt quỷ sát ý dần dần đậm, Tần Hoài Hoài hoảng sợ liên tục đổ mồ hôi lạnh.
Chẳng lẽ nàng vẫn là chạy không khỏi?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện