[Dịch]Con Yêu Nghiệt Này Ta Nhận - Sưu tầm

Chương 17 : tiểu tử nhà ngươi hãy cam chịu số phận đi!

Người đăng: 

.
“Không có, không có gì!” Có gì cũng không thể nói cho chị ta biết! Tia sáng chợt lóe lên, nàng nheo cặp mắt lại, đến gần sát mặt của cậu ta, “Cậu nói là cậu có biện pháp vào trộm của Vương Phủ? Hử!” “Không có, cô nghe lầm!” Tiểu Hắc tử lập tức phản bác. “Tiểu tử thúi, tôi không có nghễnh ngãng, đừng nghĩ cười ha hả với tôi!” Tần Hoài Hoài lại dùng ngón trỏ điểm đầu của cậu ta một chút, “Thẳng thắn thì được khoan hồng, kháng cự thì bị nghiêm trị!” “Gì? Nghe không hiểu!” Tiểu Hắc tử nghiêng đầu, vẫn còn đang cố gắng hiểu những từ kỳ kỳ quái quái kia của nàng. “Chính là hoặc cùng tôi hợp tác giúp tôi lén vào Vương Phủ, hoặc là tôi tiễn cậu đến nha môn cải tạo!” Tần Hoài Hoài kiên nhẫn giải thích cho cậu ta, đang lo không có cách nào vào Vương Phủ, kết quả người này liền đụng vào mình, thật là trời cũng giúp nàng! Trên trán người nào đó lập tức thêm N điểm đen cộng thêm một số giọt mồ hôi cực lớn. Những lời này quả thật đủ sáng tỏ rồi, nhưng, cậu thà rằng nghe không hiểu! “Trộm vật đây không phải là hành vi của quân tử! Xúi giục người khác đi trộm lại càng là tội ác tày trời!” Mới vừa rồi chị ta còn gương mặt chánh nghĩa giảng dạy cậu, vừa mới đảo mắt, thì chị ta lại xúi giục mình đi trộm! Chị gái này không phải là kẻ điên, mà chính là ngu ngốc! “Ngốc, trộm vật của hắn ta cũng không tính là trộm!” Tần Hoài Hoài vỗ nhẹ đầu của cậu ta một cái. “Gì?” Cậu ta che đầu, nhíu lông mày hỏi, “Trộm của người khác cũng không phải là trộm sao!” Chị gái này, đen có thể nói thành trắng, mà trắng đến chỗ chị ta không thay đổi đen thì thật không bình thường! “Đó là cướp của người giàu giúp người nghèo khó!” Tần Hoài Hoài lẽ thẳng khí hùng (đúng lý hợp tình), thầm nghĩ trong lòng, không sai, cướp tài sản của hắn, tế bần cho ta! Choáng nha, vừa nghĩ tới cái bộ dáng phách lối kia, còn có hắn dám ‘ Lệnh Truy Nã ’ với mình, Tần Hoài Hoài liền hận đến mức cắn răng nghiến lợi! Nếu mà không ăn miếng trả miếng, vậy thì quá không phải là phong cách của Tần Hoài Hoài nàng rồi ! Két? Lần đầu tiên, nghe người ta giải thích trộm cắp chính nghĩa như vậy! Nghe xong, khóe miệng của Tiểu Hắc giật giật, lắc đầu một cái, lúc này là Lý Quỷ gặp phải Lý Quỳ, cậu hoàn toàn gặp hạn rồi! “Tôi có thể phản đối không?” Cậu giơ bàn tay nhỏ lên, lộ ra một nụ cười lấy lòng. “Không thể!” “Tôi trước có già dưới có nhỏ, không muốn tuổi còn trẻ mà cứ dâng mạng như vậy! Tôi còn chưa có thú vợ mà!” “Cậu chưa cưới vợ, thì từ đâu tới dưới có nhỏ!” Muốn lừa gạt nàng, dầu gì cũng phải tìm một lý do khá hơn chứ! “Ai nói tôi không có lấy vợ thì không thể có tiểu muội chứ!” Éc. . . . . . Tiểu tử này, thật sự là quá giảo hoạt! Tần Hoài Hoài tức giận cười, vỗ nhẹ đầu của cậu ta một cái, “Tiểu tử cậu tên gì?” Tiểu tử này rất thú vị! “. . . . . .” “Vậy tôi gọi cậu là Hắc Tử nhé!” Dù sao cậu cũng rất đen! “. . . . . .” Tiếp tục là trầm mặc. “Cậu bao nhiêu tuổi rồi hả ?” “. . . . . .” Người nào đó rất có cốt khí, vẫn không nói. “Nhìn dáng vẻ của cậu cũng chỉ 8, 9 tuổi đi!” Nhưng, trong mắt của cậu ta tính tình có vẻ bất khuất lại làm cho cậu ta thành thục hơn so với những đứa trẻ cùng lứa, đây gọi là trưởng thành sớm! “. . . . . .” Cậu vẫn giữ vững trầm mặc, nhưng ánh mắt của cậu nhìn Tần Hoài Hoài lại thêm mấy phần kính nể. Cậu bôi đen như vậy, mà chị ta cũng nhìn ra được số tuổi, bội phục! Bội phục a! “Ở chỗ nào?” “Làm sao, tra hộ tịch à!” Chị gái này sao phiền như vậy! “Không nói cho tôi cũng được, cậu chỉ cần giúp tôi làm vài chuyện là được!” “Làm gì?” Đôi mắt ti hí của cậu ta đảo một cái, “Trước nói rõ nhé, giết người phóng hỏa, chuyện phạm pháp tôi không làm!” Chị gái này tám phần là điên rồi, cậu không muốn điên khùng cùng với chị ta, nhưng dường như chị ấy cũng không dễ chọc, hay là trước đáp ứng, sau tìm cơ hội chạy trốn!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang