[Dịch]Con Yêu Nghiệt Này Ta Nhận - Sưu tầm
Chương 14 : đều là hàng hoá!
.
Tư Mã Duệ đi lên một bước, rồi hơi khom người, khóe miệng khẽ nâng lên, “Chỉ cần cô có thể từ trong vương phủ của ta lấy ra một vật, coi như cô thắng, đến lúc đó, thứ cô muốn, tự nhiên Bổn vương cũng sẽ đồng ý!”
“Thật?” Tần Hoài Hoài nhíu mày nhìn về phía hắn, người này sao lại có lòng tốt như vậy?
“Đúng vậy!” Tư Mã Duệ cười lạnh, “Bổn vương luôn luôn giữ lời nói!”
“Vậy là loại vật phẩm nào, thì mới xem là ở trong phủ Vương Gia, ta nghĩ chúng ta phải nói trước cho rõ ràng, cũng không thể để ta cực khổ hơn nửa ngày, rồi Vương gia nói một câu liền phủ nhận nó!” Tần Hoài Hoài hai tay ôm ngực, trả lại cho hắn một nụ cười lạnh, ngươi đó nha tốt nhất đừng có giở trò với bản tiểu thư!
“Thật ra cô không ngu ngốc!” Giờ phút này vẻ mặt của Tư Mã Duệ ngược lại có chút ý bội phục, xem ra nha đầu này lại để tâm rất nhiều đấy!
“Hãy bớt sàm ngôn đi, nói rõ là cái gì đi, để còn dễ xử lý!”
“Ừ, như vậy cô hãy lấy cái ấn có con dấu Bổn vương đến đây đi!” Tư Mã Duệ thuận miệng nói.
“Cái gì!” Tần Hoài Hoài nhíu mày hô, “Vương gia, cái này là ngài đang đùa ta sao!” Cái ấn có con dấu của hắn, nhất định là rất quan trọng, đồ quan trọng như vậy, hắn sẽ dễ dàng để cho mình bắt được sao, choáng nha, tuyệt đối là đang đùa giỡn mình!
“Thế nào, cô sợ?” Mỗ ngựa chết rất khiêu khích nhìn nàng một cái.
Tần Hoài Hoài hận nhất người ta dùng cái loại ánh mắt khinh thường đó nhìn mình, nàng cũng không chịu yếu thế mà trả về cho hắn một ánh mắt mười phần khiêu khích, “Đánh cuộc thì đánh cuộc, ai sợ ai chứ!” Thuyền tới cầu tự nhiên thẳng!
“Rất tốt, như vậy Bổn vương mở mắt chờ thôi!” Tư Mã Duệ cười nhạo.
“Vậy thì ngươi rửa sạch sẽ con mắt để chờ coi đi!” Tần Hoài Hoài cũng không cam chịu yếu thế mà đáp lại.
Không khí quỷ dị, trong không khí tràn ngập một mùi thuốc súng nồng nặc, giương cung bạt kiếm căng thẳng làm cho mỗi người ở đây cũng căng thẳng thần kinh theo, ánh mắt cũng khóa trên lên cơn giận đang tranh phong giữa hai người.
“Rất tốt, như vậy ta thật sự phải mỏi mắt mong chờ rồi !” Hai tay hắn ôm ngực, lông mày cao gầy lạnh lùng nhìn nàng.
Hừ, một con nhóc, lại dám khiêu chiến uy tín của hắn, không biết trời cao đất rộng!
“Hừ hừ!” Tần Hoài Hoài cũng học hắn cười lạnh mấy tiếng, rồi giận đùng đùng dẫn Hạnh Nhi ra khỏi ‘ phẩm Hương Các ’.
“Ngựa chết đáng chết! Đáng chết!”
Tần Hoài Hoài dọc trên đường đi đem Tư Mã Duệ mắng 801 lần.
“Tiểu thư. . . . . .” Hạnh Nhi bĩu môi, cúi đầu, khúm núm giống như nàng dâu nhỏ nói, “Thật xin lỗi, nếu mới vừa rồi em nói với tiểu thư là nhận lầm người, thì tiểu thư cũng sẽ không. . . . . .”
Phía sau thanh âm của cô nàng càng ngày càng nhỏ, vốn là muốn nói với tiểu thư, tiếc rằng hai mắt của tiểu thư chỉ thấy ‘ vàng ’, căn bản cũng không nghe lọt lời của cô nàng!
“Không sao, Hạnh Nhi, chuyện này không liên quan đến em.” Tần Hoài Hoài nói an ủi với cô nàng.
Khi đó hắn cũng nghe nàng nói rõ ràng rồi, cũng không thấy hắn nhảy ra thừa nhận, con ngựa chết kia là cố ý muốn xem nàng xấu mặt!
Còn có con ngựa xấu xa kia, giả bộ cũng giống thật, hợp cùng với con ngựa chết kia lừa gạt nàng, đợi nàng có cơ hội thì nhất định sẽ cho hắn đẹp mắt!
“Con rùa đen rút đầu, ngươi đừng để rơi vào trong tay ta, bằng không . . . . . .” Tần Hoài Hoài ở đáy lòng thề, cái nhục ngày hôm nay của nàng, ngày khác nhất định sẽ hoàn trả gấp đôi!
Nhưng ‘đại kế báo thù ’ của nàng còn chưa kịp áp dụng, thì phiền toái lại theo nhau mà đến.
Tần Hoài Hoài mới vừa bước chân vào khách sạn, thì lập tức phát hiện, không khí bốn phía có chút gì đó không thích hợp.
Tất cả mọi người vây lại bốn phía, châu đầu ghé tai lẫn nhau, còn ánh mắt thì thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn hướng cạnh mình.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện