[Dịch]Con Yêu Nghiệt Này Ta Nhận - Sưu tầm

Chương 13 : ngươi đó nha, chính là cái tên khốn kiếp!

Người đăng: 

.
Tần Hoài Hoài ‘ phổi ’ tận hơi sức để nói cho hết ‘ lời tâm huyết ’ này! Nhưng đến cuối cùng, nàng lại phát hiện, phòng to như vậy, lại đầy ấp người, mà tất cả mọi người lại không dám thở mạnh, còn có mười mấy cặp mắt đồng loạt nhìn hướng tay của nàng. Cúi đầu xem xét. . . . . . Két, két, két. . . . . . Trước mắt lại bay qua từng nhóm quạ đen một lần nữa! Bởi vì quá mức kích động, nên nàng đã kéo y phục của hắn rộng ra, lộ ra tảng lớn tính ~ cảm, vân da cơ ngực rõ ràng. . . . . . Ặc, làm da của hắn rất tốt a, bắp thịt của hắn phát triển tốt nha. . . . . . Mà giờ phút này tư thế của nàng thật là mập mờ, một bàn tay vừa đúng lúc đâm lên cái trên làn da dụ ~ người kia, dường như còn đâm mấy cái, nhiệt độ từ làn da của hắn xuyên thấu qua đầu ngón tay truyền tới, giống như có vô số dòng điện nhỏ lập tức làm tê dại chuỗi xương cốt. Tim đập mạnh, Tần Hoài Hoài giống như bị điện giật lập tức thu tay lại, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nóng lên. Ha ha, dường như mới vừa rồi nàng lại làm một chuyện kinh thiên địa khiếp quỷ thần, lại YY ‘ đẹp trai ’ một lần nữa! Đang lúc Tần Hoài Hoài còn đắm chìm trong YY của mình thì bên tai cũng rung động mà bộc phát ra một tiếng gầm nhẹ. “Yến —— Phi —— Tuyết” Vẻ mặt trầm tĩnh, mặt nạ lạnh như băng rốt cuộc cũng vì hành động bừa bãi liên tục mấy lần của nàng mà có một đường nứt ra, lửa giận đè nén đã lâu bây giờ dọc theo đường nứt hẹp dài kia mà phun trào ra. Ừ? Tần Hoài Hoài vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, thân thể đã bị người nhấc tới, sau đó cả người bay rơi xuống đất. Vừa —— phanh —— một tiếng, cái mông đáng thương của nàng tiếp xúc thân mật với mặt đất. “Ngươi làm gì thế!” Tần Hoài Hoài cau mày, một tay che cái mông, một tay chống người lên. A, đau chết nàng! Làm gì như máy bay vậy! Người này một chút tinh thần thân sĩ thương hương tiếc ngọc cũng không có sao! “Không biết liêm sỉ!” Tư Mã Duệ kéo lại y phục xong, rồi lạnh lùng nhìn nàng nói, “Yến Phi Tuyết, ta khoan dung với cô có hạn thôi, đây là một lần cuối cùng, nếu còn có lần sau nữa, đừng trách ta thủ hạ vô tình!” Gì? Không biết liêm sỉ! A A! Nàng còn chưa kịp mở miệng mắng chửi người, thì ngược lại hắn tỏ ra trước! “Tiểu thư. . . . . .” Hạnh Nhi vội vàng đi tới đỡ nàng dậy, “Cô không sao chớ?” “Em tránh ra!” Tần Hoài Hoài kéo nàng ấy ra, chỉ vào Tư Mã Duệ nói, “Ngựa chết, xem như ngươi lợi hại, khoản nợ hôm nay bản tiểu thư đây nhớ kỹ, ngươi chờ đó! Nếu như ngươi rơi vào trong tay bản tiểu thư, thì bản tiểu thư cũng sẽ giống như vậy không hạ thủ lưu tình!” “Cô!” Tư Mã Duệ nhìn Tần Hoài Hoài ở trước mắt giương nanh múa vuốt, hơi cau mày, ánh mắt kinh ngạc ở trong đáy mắt chợt lóe lên, cô gái trước mắt không giống với lúc trước, cái loại khí thế hùng hổ dọa người đó, cảm giác linh động cực hạn kia cũng khiến cho hắn không khỏi kinh ngạc, tựa hồ cả người nàng đều sống đống, không có không khí trầm lặng nữa. “Làm sao, chưa từng thấy qua mỹ nữ sao!” Tần Hoài Hoài không thích hắn đột nhiên trầm mặc, ánh mắt kia nhìn cẩn thận tựa hồ muốn xé rách da mặt của nàng. Tư Mã Duệ lập tức thu lại con mắt, vặn lông mày nhìn chằm chằm vào nàng! “Không biết mức độ!” Tần Hoài Hoài cũng giống vậy không yếu thế mà đối phó lại! “Không biết điều!” Tư Mã Duệ lạnh lùng cười, “Xem ra, hình như cô rất có lòng tin đối với mình!” “Nói nhảm!” Tần Hoài Hoài lập tức nói lại. “Được, đã như vậy, thì Bổn vương đánh cuộc với cô!” “Ta sao phải đánh cuộc với ngươi!” Tần Hoài Hoài liếc hắn một cái. “Không phải là cô muốn một nửa gia sản của Bổn vương sao?” Khóe miệng của Tư Mã Duệ nâng lên một nụ cười giễu cợt. A? Tần Hoài Hoài quay đầu nhìn về phía hắn, chẳng lẽ tên này đã thông suốt, cư nhiên nói những lời này với nàng, dĩ nhiên nàng không trông mong vào hắn có thể lương tâm trỗi dậy mà lấy ra một nửa gia sản để đền bù tổn thất tinh thần của nàng, nhưng, tại sao hắn lại nói như vậy? Hắn có chủ ý gì đây?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang