[Dịch]Con Mèo Của Hoàng Đế - Sưu tầm

Chương 3 : CHƯƠNG 3

Người đăng: 

.
Sau những ngày tĩnh dưỡng chữa bệnh, theo yêu cầu của Mai Lâm, cha dạy cô học. Ông bắt đầu bằng những nét chữ cơ bản, những nét chữ vụng về đều được ông sửa đổi. Nhận biết Mai Lâm học hỏi rất nhanh, ông phấn khởi dạy tất cả các mặt chữ, ôn tồn giảng giải những câu thơ cổ, cách viết thơ... Ngày tháng dần trôi qua, không phụ sự công sức của Cao Tần, tất cả những cuốn sách mà ông có cô đều đã đọc được. Nhìn những nét chữ thanh thoát của Mai Lâm, ông vuốt râu suy nghĩ. Chữ cũng đã dạy, lễ nghi cũng đã chỉ, tam tòng tứ đức đều đủ cả nhưng vẫn còn thiêu thiếu. Phải chăng nhân cơ hội này ông truyền lại y thuật của mình cho cô, vừa để cô phòng trừ bệnh tật vừa khiến ông có truyền nhân, không sợ bị thất truyền. Ông liền quay sang nói: - Lâm Nhi, con có muốn học nghề y không? Mai Lâm ngơ ngác nhìn cha, câu hỏi đường đột cô không dám trả lời bừa. Cao Tần cười xòa, vuốt tóc cô: - Đừng nghĩ nhiều, cha quyết định rồi. Cha chỉ có một mình con, cha tuổi cũng đã già y thuật không thể bỏ phí, truyền lại cho con coi như cha có truyền nhân, cũng không sợ người ngoài học lỏm. - Cha đừng nói thế, người mới ngoài ngũ tuần, vẫn còn khỏe. Cha có thể tìm đồ đệ tốt hơn con mà. Mai Lâm buông bút xuống đứng dậy nhường ghế cho cha, ôn nhu đấm bóp vai. Cao Tần vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô: - Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Trời sinh cho con bản chất thông minh, vừa khiêm tốn thật thà lại có lòng thương người. Con lại chịu khó tìm tòi nghiên cứu. Nhìn xem những thứ con phát minh giúp ích bao nhiêu. Mai Lâm cười nhẹ, những lúc rảnh rỗi cô thường làm một số thí nghiệm, làm ra như xà phòng, thuốc nhuộm, đường dẫn nước... Từ bé cô đã thích hóa học, không ngờ ở đây lại có thể thực nghiệm và áp dụng vào cuộc sống thường ngày. Mai Lâm ôm lấy cổ cha nói đùa: - Cha không sợ, con sẽ vượt qua cha sao? - Con hơn cha là nhà có phúc, quyết định vậy đi, ngày mai cùng cha lên núi, đầu tiên cha dạy cho con nhận biết một vài cây thuốc hữu ích thường dùng để trị bệnh. - Được rồi, cha. Việc ngày mai để ngày mai làm, cha hứng khởi quá rồi. Con ra ngoài đây. - Lại đến hang đá làm mấy thứ linh tinh hả? Cẩn thận không lại để phát nổ như lần trước, cha không tha đâu. Khẽ lè lưỡi, thực ra hôm ấy cô thí nghiệm làm pháo sáng, ai ngờ tỉ lệ không đúng nên mới gây ra một vụ nổ nhỏ, hôn nhẹ lên má cha, Mai Lâm chạy ra ngoài. Nhìn nữ tử của mình đã hoạt bát hơn xưa, trong lòng ông cảm thấy vui mừng. Ban ngày cùng cha lên núi học cách nhận biết và công dụng của cây thuốc, Mai Lâm học được không ít, cha cũng tận tình chỉ bảo. Ban đêm ông dạy cô điều chế và sắc thuốc, thêm cả thuật châm cứu. Những bài thuốc, kinh nghiệm quý báu cả đời hành y của Cao Tần truyền hết cho Mai Lâm, ngay cả quyển sách những vị thuốc quý ông nghiên cứu nhiều năm ông cũng đem cho cô. Nhiều lúc Mai Lâm còn cách tân bài thuốc của ông, khiến việc chữa trị nhanh chóng hơn, cô còn chịu khó tìm tòi những bài thuốc mới. Thấm thoát đã ba năm, Mai Lâm học nhanh lại nhớ lâu, cha hầu như chẳng còn gì dạy cô cả. Cao Tần yên tâm xách hộp thuốc và đeo gùi lên lưng ra ngoài, trước khi đi còn dặn dò: - Lâm Nhi, cha xuống núi thăm bệnh cho mọi người, con ở nhà nhớ để ý mấy luống hoàng liên chân gà, sâm vũ điệp. À đúng rồi, con phơi chỗ hoa thiên lý giúp cha. - Con nhớ rồi, lần này cha đi bao lâu. - Cha còn chưa biết được, chuyến này đi chắc cũng mất nhiều ngày, dân tình dưới chân núi mắc bệnh dịch, cha phải xuống dạy họ cách đề phòng. Bệnh dịch mà lan rộng thì khó lòng kiểm soát. Mai Lâm đưa tay nải trong đó có ít màn thầu, cơm nắm và nước mà cô đã chuẩn bị cho cha. Có chút không yên bèn hỏi lại: - Có cần con đi giúp không? Thêm một người có thể rút ngắn thời gian chữa trị. - Không cần đâu, một mình cha là đủ rồi, hơn nữa... Cao Tần ngừng lại nhìn cô, khẽ thở dài. Giờ cô đã 18 là tuổi hoa nhường nguyệt thẹn, mới chỉ ba năm mà Mai Lâm trở thành một mỹ nhân, nhất là đôi mắt to tròn đầy quyến rũ. Ông sợ dẫn cô xuống núi thì những năm tháng về sau căn nhà hẻo lánh này sẽ nhiều người đến làm phiền. Nói ông ích kỉ cũng được, nhưng ông vẫn chưa muốn gả con gái đi. Câu nói còn bỏ dở, Mai Lâm thắc mắc hỏi: - Sao cha không nói tiếp? - Thì...thì hơn nữa, con phải giúp cha trông coi chỗ cây thuốc kia chứ, khu vườn này là tất cả với cha, con cũng biết mà. - Vâng, thôi cha đi đi, không đến tối vẫn chưa xuống núi. Cha lên đường cẩn thận, nếu thiếu thuốc thì cho người lên lấy, con sẽ chuẩn bị. - Được rồi, con mau vào nhà đi. Mai Lâm mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt cha, chờ ông đi khuất cô liền chạy vào đóng cửa cẩn thận khoác túi thuốc nhỏ của mình lên vai đi đến hang đá. Lần trước đi lên núi hái thuốc cô vô tình phát hiện được một ít nhôm trong quặng bauxite phải khó khăn lắm mới làm ra tách ra được, chỉ cần làm thêm vài thao tác thì sẽ có được bột nhôm. Lần này cô định làm thuốc nổ, lưu huỳnh và than củi đã có sẵn vì sợ gây ra vụ nổ lớn nên cô đành chờ dịp cha xuống núi cô mới dám tiến hành. Cao Tần xuống núi vừa lúc trời chuyển tối, ông dừng chân ở một quán nhỏ. Giở ít lương khô mà con gái chuẩn bị, ông ngồi ăn lại nghe ngóng tình hình. Một tiểu nhị chạy tới tay cầm ấm trà vui vẻ tiếp đãi: - Cao tiên sinh người xuống núi khám bệnh à? Vì xung quanh đây chẳng có ai là thầy thuốc muốn khám bệnh thì phải đi quãng đường dài vào trong thị trấn, không biết Cao tiên sinh này từ đâu xuất hiện sống ẩn dật trên núi thỉnh thoảng xuống chữa bệnh cho mọi người. Tiểu nhị này có gặp ông vài lần nên cũng quen biết. Cao Tần nhấp ngụm trà lên nhìn xung quanh hỏi: - Nghe nói dân tình mắc bệnh dịch nên ta xuống xem thế nào, nhưng đi quanh trong thôn thì chẳng thấy biểu hiện gì của dịch bệnh, không biết đã xảy ra chuyện gì? - Cao tiên sinh không biết đấy thôi, mấy hôm trước có người xưng là thương gia, họ Lãnh đến đây du ngoạn, thấy bệnh dịch hoành hành, thương gia họ Lãnh ấy đem tiền của mình đi mua thuốc và mời lang y đến đây chữa trị. Cho nên mới yên bình như ngài thấy. Cao Tần gật gù, xem ra người họ Lãnh kia là người lương thiện nên mới dám bỏ tiền túi của mình ra đi cấp phát. Đưa chiếc mà thầu lên định cắn nhưng ông chợt dừng lại, thiên hạ này họ Lãnh không phải không ít nhưng cái đáng lưu tâm là chỉ có người trong hoàng thất mới họ này. Chẳng lẽ....coi như ông đoán nhầm đi, chắc là vị vương tôn công tử nào đấy đi thưởng ngoạn dừng chân ở đây. Nếu bệnh dịch đã được đẩy lùi việc của ông ở đây cũng không còn, chi bằng đi mua ít vật dụng, mua thêm ít y phục cho Lâm Nhi nữa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang