[Dịch]Con Mèo Của Hoàng Đế - Sưu tầm
Chương 19 : CHƯƠNG 19
.
Sau nửa tháng đi theo Đại tổng quản, cô dần dần nắm được đường đi lối lại trong cung và học không ít kinh nghiệm từ ông.
Mọi thứ Đại tổng quản dạy cô đều ghi chép lại cẩn thận trong một cuốn sổ, ông cũng khá hài lòng với nha đầu này.
Đang chỉ dạy cho Mai Lâm cách nhận biết các loại trà thì một thái giám hớt hải chạy đến:
- Đại tổng quản, Bát vương gia trở bệnh, mời ngài qua đó.
Bát Vương gia là hoàng đệ cùng cha cùng mẹ với Lưỡng Hoàng Thượng, từ nhỏ đã bệnh tật ốm yếu, đến giờ đã 20 tuổi vẫn chưa ra khỏi hoàng cung.
Đại tổng quản liền đi tới Cung Thanh Hoa, Mai Lâm biết y thuật cũng đi theo mong là giúp được gì đó.
Bát vương gia nằm giường chân tay không ngừng múa may, miệng kêu gào, đám nô tài vất vả lắm mới giữ được Vương gia.
Đại tổng quản phân phó:
- Mau gọi Thái y, các ngươi mau trói chặt Vương gia lại.
Mai Lâm đứng bên âm thầm nhìn qua biểu hiện của Bát Vương gia, bèn đánh liều nói:
- Đại tổng quản, hãy để nô tỳ bắt mạch cho Vương gia.
- Ngươi?
Đại tổng quản nghi ngờ nhìn cô, Vương gia thì mỗi lúc một điên loạn, thái y thì chưa đến, trong lúc cấp bách ông đành để cho Mai Lâm bắt mạch.
Mai Lâm lấy trong người bộc kim châm, đầu tiên dùng kim cắm vào ba huyệt trên đầu để Vương gia có thể trở lại như bình thường, sau đó cô mới tiến hành bắt mạch.
Bệnh tình người này tệ đến nỗi không còn gì có thể tệ hơn.
- Là thất trùng thất hoa cao!
Đại tổng quản đứng bên không khỏi kinh ngạc, bệnh của Bát vương gia đã cho mời khắp danh y trong thiên hạ, bọn họ xem tới xem lui chỉ nói là trúng độc, mà không nói ra được tên độc dược.
Vậy mà nha đầu này chỉ bắt mạch một lát đã lại có thể nói ra năm chữ “Thất trung thất hoa cao”. Đại tổng quản nhíu mày hỏi:
- Ngươi biết độc này?
- Thất trùng thất hoa cao vốn dùng bảy loại trùng độc, bảy loài hoa độc vò nát đun sắc mà thành. Trời sinh độc vật cùng dược vật có tương sinh tương khắc theo lý thuyết mà nói không có thuốc giải. Bát vương gia hiện giờ mới trở bệnh là do người hạ độc khôn khéo mỗi ngày cho một lượng rất nhỏ.
Theo những gì trong cuốn sách y học mà cha cô viết lại: Người trúng độc trước tiên sẽ thấy nội tạng tê ngứa như bị bảy loài côn trùng cắn, sau đó trước mắt sẽ xuất hiện những hoa văn màu sắc rực rỡ, kỳ lệ biến ảo như bảy loài hoa đang bay ra.
Nó được phong là một trong ba loại độc vật chí tôn nhất trong giới võ học cổ đại, vô cùng đáng sợ.
Đại công công nghe qua liền đoán, Mai Lâm không phải nữ tử tầm thường, với y thuật cao thâm như thế ắt có cao nhân truyền dạy.
- Thật sự không có thuốc giải?
- Muốn giải được độc dược trừ phi biết được người hạ độc đã dùng bảy loài trùng độc, bảy lại hoa độc nào. Nếu không thì....
Giọng Mai Lâm trùng xuống, lần đầu tiên cô gặp một trong ba loại độc vật chí tôn nhất này quả là quá sức đối với cô.
Trong sách cha cô viết có một cách có thể giải độc nhưng lại không cụ thể, cô không muốn đánh cược tính mạng người bệnh.
Hơn nữa đây lại là Vương gia, nhỡ xảy ra biến cố, tính mạng cô khó mà giữ được.
Vừa lúc đó Thái y được triệu kiến vào, Đại tổng quản liền nói:
- Mau đến xem bệnh cho Bát Vương gia, còn Mai Lâm, ngươi đi theo ta.
- Đại tổng quản, hãy để nô tỳ châm cứu, may ra có thể chữa được phần nào.
- Ta nói là đi theo ta!
Tiếng quát của Đại tổng quản khiến mọi người giật mình, Mai Lâm nhất thời sợ hãi rồi cũng lấy lại bình tĩnh đi theo ông. Đoạn đường từ cung Thanh Hoa tới điện Thanh Lạc, áp lực đè nặng lên cô không nhẹ, Đại tổng quản xem ra rất tức giận, không nói với cô một câu.
- Mau đóng cửa lại.
Âm sắc thâm trầm của Đại tổng quản vang lên, Mai Lâm lẳng lặng làm theo, cố gắng không tại ra tiếng động lớn.
Đại tổng quản nghiêm mặt ngồi xuống ghế, ánh mắt sắc lạnh nhìn Mai Lâm.
Cô không biết là mình đã làm sai chỗ nào nhưng cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Sau một hồi căng thẳng, Đại tổng quản mới lên tiếng:
- Ngươi không có gì để nói cho ta sao?
Mai Lâm khẽ ngẩng lên chưa hiểu rõ ý của Đại tổng quản, ông kiên nhẫn nói tiếp:
- Thực ra ngươi là ai?
- Nô tỳ...nô tỳ....
- Với y thuật của ngươi xem ra ngươi được cao nhân chỉ dạy, chỉ bắt mạch đã khẳng định ngay bệnh của Bát vương gia. Mấy ngày vừa qua ta theo dõi ngươi không ít, ngươi không phải là nữ tử tầm thường. Nói! Thân phận của ngươi là gì.
Hai tay Mai Lâm run lên từng hồi, Đại tổng quản luôn thúc ép cô nói ra sự thật.
Lưỡng quốc và Lãnh quốc hiện đã là đồng minh, Đại tổng quản lại là người hiểu chuyện, thôi thì đành liều vậy.
Mai Lâm vội quỳ xuống thành thật nói:
- Nô tỳ vốn là nữ tử của Cao Tần bên Lãnh quốc, vì gặp phải bọn lưu manh bị bắt cóc đến Lưỡng quốc làm tú nữ. Được Đại tổng quản chiếu cố cho theo hầu, tuyệt đối không phải là phản thần tặc tử hay gián điệp.
Đại tổng quản nhíu mày, ông chưa vội kết luận ngay mà dò hỏi thêm:
- Cao Tần? Là Cao Thần y? Ngươi họ gì?
- Nô tỳ họ Cao.
- Theo như ta biết, Cao thần y không hề có con cái, hiện đang quy ẩn trong nhân gian, ngươi muốn lừa dối ta?
- Nô tỳ tuyệt đối không nói dối ngài, nô tỳ được phụ thân cứu mạng nhận người là cha và được truyền dạy y thuật. Lãnh Hoàng thượng thăm dò được tung tích của cha liền hạ chỉ hồi cung, trong lúc đó, kinh thành nổi lên bệnh dịch, nô tỳ cùng cha đi chữa trị. Cuối cùng là như nô tỳ đã nói khi nãy. Nếu Đại tổng quản không tin cứ đem nhốt nô tỳ lại, cho người đi điều tra khắc sẽ rõ.
Gương mặt quả quyết cùng ánh mắt kiên định của Mai Lâm khiến Đại tổng quản tin phần nào.
Nhưng vì không muốn rước sói vào nhà, phải cần chắc chắn thêm ông liền gọi:
- Người đâu!
Từ bên ngoài hai tiểu thái giám nhanh chóng bước vào hành lễ, Đại tổng quản ra lệnh:
- Giam Mai Lâm vào trong phòng, canh giữ thật kĩ. Người mất thì liệu hồn cái đầu trên cổ của các ngươi.
Mai Lâm bị hai tiểu thái giám áp giải đi, trước khi ra khỏi cửa, Đại tổng quản còn nói với cô:
- Mong rằng những lời nói của ngươi là sự thật.
Không đầy ba ngày sau, Mai Lâm được Đại tổng quản gọi đến.
Đại tổng quản nhấc cốc trà nhấp một ngụm, nhàn nhã khác hẳn với Mai Lâm đang lo lắng không biết tình hình ra sao.
Nhìn nha đầu lo lắng không thôi, ông khẽ cười:
- Ngươi nói tuyệt đối không lừa đối ta vì cớ gì mà run sợ?
- Chỉ là nô tỳ sợ không biết Đại tổng quản sẽ phân phó thế nào.
Đại tổng quản đứng lên xoa xoa nhẫn ngọc trên ngón tay cái tiến lại gần Mai Lâm:
- Ta đã điều tra thân phận của ngươi, đúng như những gì ngươi nói. Cao thần y đang tìm kiếm ngươi khắp nơi.
Nghe Đại tổng quản nhắc đến cha mình, trong lòng Mai Lâm không khỏi phiền lòng, ánh mắt trở nên u ám. Đại tổng quản tiếp tục:
- Tuy rằng ngươi là nữ tử của Cao thần y nhưng ta cũng không thể để ngươi đi dễ dàng như vậy được. Vì biết đâu ngươi nắm rõ chính sự của Lưỡng quốc đem chuyện này truyền ra ngoài, đều không có lợi cho nước ta, thế nên ngươi phải ở lại đây cho đến khi ta tuyệt đối tin tưởng ngươi.
- Lưỡng quốc và Lãnh quốc đã làm liên mình, ngài vẫn không tin sao.
- Đó là chỉ là kế sách nhất thời, chuyện sau này không ai có thể đoán trước được.
- Vậy nếu như nô tỳ nói, Lưỡng vương gia muốn Lãnh quốc ủng hộ mình lên làm Hoàng đế thì ngài có tin tưởng nô tỳ không?
Đại Tổng quản sắc mặt nghiêm lại, những lời đại nghịch bất đạo như vậy mà nha đầu kia thốt ra như không.
Trong phút chốc ông muốn thủ tiêu nữ nhân trước mặt, nhưng vẫn điềm nhiên nói:
- Ngươi cho rằng ta tin ngươi sao?
Nhận ra ánh mắt sắc bén của Đại công công, Mai Lâm cố gắng trấn tĩnh bản thân.
Đã có một lần vô tình cô nhìn thấy Đại tổng quản gửi thư cho Lưỡng vương gia, chính sự ở Lãnh quốc cô đã nghe qua, thầm đoán Đại tổng quản là chân tay thân tín của y.
Phải nhanh chóng lấy được niềm tin từ Đại tổng quản như vậy ngày tháng sau này của cô mới không bị giám sát chặt chẽ và cô cũng nhanh chóng trở về.
Còn nếu như không phải thì cứ xem số cô đen đủi đi.
- Chắc ngài cũng biết việc liên mình đánh Ngụy quốc chỉ là bước đệm để Lưỡng vương gia có thể danh chính ngôn thuận ngồi vào ngôi vị đế vương. Chỉ cần có Lãnh quốc giúp sức việc chắc chắn sẽ thành.
- Tại sao ngươi lại nói những lời này với ta? Ngươi không sợ ta sẽ bẩm tấu lại với Hoàng thượng khiến ngươi đầu lìa khỏi cổ sao?
- Đại tổng quản nếu đã có ý định như vậy thì khi phát hiện được thân phận của nô tỳ, ngài đã bẩm tấu rồi, không phải chờ đến giờ.
Nhìn Mai Lâm một lúc, Đại tổng quản cười lớn, khẽ gật đầu đi về phía ghế ngồi, thưởng thức thêm ngụm trà rồi nói:
- Ngươi rất thông minh. Hẳn ngươi cũng đã biết ta là người của Vương gia, vậy ta cũng không cần phải giấu ngươi nữa.
Rút từ ống tay áo ra một tờ giấy đưa cho Mai Lâm, bên trên có ghi bảy loài trùng độc, bảy loài hoa độc đều là loại cực độc khó kiếm.
Đại tổng quản biết thành phần của Thất trùng thất hoa cao vậy sao giờ mới đưa ra, trừ khi...
- Nhìn sắc mặt ngươi, ta biết ngươi đang nghĩ gì. Nhưng điều này chỉ nên nói trong lòng, ta biết, ngươi biết.
Vậy là cô đoán đúng, người hạ độc chính là Đại tổng quản.
Nếu vậy người đứng đằng chẳng lẽ lại là Lưỡng vương gia?
Nhưng bọn họ đều là huynh đệ cùng cha, hà cớ gì lại ra tay tàn sát lẫn nhau. Mai Lâm thắc mắc:
- Nô tỳ không hiểu, tại sao ngài lại làm như thế.
- Ngươi không biết đó thôi, Hoàng thượng và Bát vương gia đều là do Tiên hậu sinh ra. Nói Bát vương gia ốm yếu nên ở trong cung thực chất là đề phòng khi Hoàng thượng bị soái ngôi, lập tức Bát vương gia sẽ lên kế vị. Tuy Bát vương gia tài trí hơn người nhưng lại nhu nhược không có chứng kiến dễ bị gian thần xúi giục, cho nên Lưỡng vương gia đành phải ra hạ sách này.
Quyền lực hấp dẫn thế sao?
Phải tranh đoạt một cách đẫm máu, đạp lên người thân để có bằng được ngôi vị đứng đầu trong thiên hạ.
Đổi lại chỉ còn lại mình cô độc trên ngai vàng ấy, chi bằng tiêu diêu tự tại có phải hơn không?
Đại tổng quản không quên nhắc nhở cô:
- Mai Lâm, ta nói chuyện này cho ngươi biết không phải là ta hoàn toàn tin tưởng ngươi, vì ngươi là con tin trong tay ta. Nếu như Lãnh quốc không giữ đúng lời hứa thì ta sẽ đem ngươi ra trao đổi. Nên nhớ rằng, ta có thể giết ngươi bất cứ lúc nào chính vì thế cẩn thận với cái miệng của ngươi.
- Nô tỳ hiểu rõ những lời Đại tổng quản dạy bảo.
Mai Lâm nhìn tờ giấy trong tay mình lần nữa, vậy ra lúc trước bắt mạch cho Bát vương gia là Đại tổng quản cố ý thăm dò cô.
Đùa với vua như đùa với hổ còn người bên cạnh vua cũng là những thợ săn tài giỏi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện