[Dịch]Con Mèo Của Hoàng Đế - Sưu tầm

Chương 13 : CHƯƠNG 13

Người đăng: 

.
Không! Cương quyết đáp lại, Lãnh Hoàng thượng gấp bản tấu lại, lấy bản tấu khác ra xem. Cao Tần nhíu mày lặp lại vấn đề: - Thần khẩn cầu Hoàng thượng cho cha con thần rời cung. - Không! Trẫm không muốn nhắc lại. - Tại sao? - Khó khăn lắm mới đưa khanh về đây, sao trẫm có thể cho khanh đi dễ dàng như vậy được. Hơn nữa Hoàng Hậu vẫn ở Trường An tự muốn gặp khanh, nên khanh hãy bỏ ý định rời cung đi. - Hoàng Hậu gần một tháng nữa mới hồi cung, lễ đăng quang của Thái tử cũng lui lại. Cha con thần tiến cung hơn một tháng nhưng lại xảy ra bao nhiêu chuyện khiến Lâm Nhi suýt mất mạng, thần không thể liều lĩnh đem tính mạng con gái thần đặt ở nơi nguy hiểm thế này được. Cả hai người nhất quyết theo ý mình, cuối cùng vẫn là Lãnh Hoàng thượng chịu thua nhưng không có nghĩa là đồng ý. Lãnh Hoàng thượng nói: - Muốn trẫm đồng ý cũng được nhưng khanh hãy đào tạo các thái y nâng cao tay nghề để chuẩn bị cho trận chiến lớn sắp tới. - Các Thái y là những thầy thuốc giỏi nhất trong thiên hạ cần gì thần phải chỉ bảo. - Bọn họ nếu là người giỏi nhất thì năm đó trẫm đâu cần nhờ đến khanh. Nhắc lại chuyện năm đó, sắc mặt Cao Tần trùng xuống, nỗi đau lại dâng trào. Thấy vậy, Lãnh Hoàng thượng biết mình đã lỡ lời, vội sửa lại: - Đúng là các Thái y là những thầy thuốc giỏi nhưng bọn họ vẫn phải cần học hỏi nhiều từ khanh. Sau chuyện này trẫm sẽ phê chuẩn cho khanh và Mai Lâm rời cung. Im lặng một hồi, Cao Tần cúi người nói: - Mong Hoàng thượng giữ lời. Xong, ông quay người rời đi. Lãnh Hoàng thượng tìm lý do để giữ ông ở lại, chỉ là kéo dài thêm thời gian cũng không được lâu, phải tìm cách khác. - Phụ Hoàng! Lãnh Lam Phong hành lễ, thấy sắc mặt Lãnh Hoàng thượng không tốt, lại vừa thấy Cao thần y đi ra, hắn hỏi: - Người có chuyện phiền lòng? - Là chuyện của Cao thần y, ông ấy muốn rời cung. Xoa xoa huyệt thái dương, quá nhiều chuyện khiến Lãnh Hoàng thượng đau đầu. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh “con mèo hư” kia, Lãnh Lam Phong cười khẩy: - Tiếc thật. Biểu hiện này của đứa con làm cho Lãnh Hoàng thượng khó hiểu, Cao Tần và Lam Phong không thân thiết đến nỗi làm hắn tiếc nuối như thế, trừ khi... Nghĩ đến đây, Lãnh Hoàng thượng nghĩ ra một cách hoàn hảo giữ chân Cao Tần ở trong cung lâu dài, thậm chí cả đời. Nhưng cách này lại hơi trắng trợn, chắc chắn là Cao Tần sẽ phản ứng gay gắt. Lãnh Hoàng Thượng dò hỏi: - Phong Nhi, con thấy nữ tử của Cao Thần y thế nào? - Ý người là... - Năm xưa Trẫm và Hoàng Hậu nợ Cao thần y quá nhiều, nay con lại ra tay tàn nhẫn với con gái của ông ấy, trẫm không biết phải trả thế nào. Trẫm có ý này... Lãnh Lam Phong tinh ý nhận ra dụng ý của Hoàng Thượng. Hắn lạnh nhạt đáp lại: - Ngôi vị chủ nhân Thái tử phi chỉ có một hơn nữa đã có người nắm giữ; Lương đệ đã có một là Hà Dương; Lương viên, Thừa huy, Chiêu huấn mỗi bậc đã có ba người, chỉ còn lại Phụng nghi vẫn chưa có ai. Hoàng Thượng muốn nữ tử của Cao thần y làm Phụng nghi sao? Phụng nghi là cấp bậc thứ thiếp thấp nhất, hắn cố ý nói như vậy bởi vì tất cả chính thê, thứ thiếp là do Hoàng thượng và Hoàng Hậu sắp đặt, hắn chẳng có cảm tình với ai. Giờ lại đến con gái của Cao Thần y, hắn chỉ có chút hiếu kỳ nhưng sau tất cả những chuyện xảy ra chỉ là để thu hút sự chú ý của hắn, mục đích cuối cùng là bước chân vào hậu cung thì hắn chẳng muốn quan tâm. Lãnh Hoàng thượng không muốn để Mai Lâm làm Phụng nghi, vì dù gì cũng là con gái yêu của Cao Tần. Thái tử phi chỉ có một, không thể thay đổi, nhưng Lương đệ có thể hai người, chỉ sau Thái tử phi chắc cũng không khiến Cao Tần xấu hổ. Lãnh Hoàng thượng lên tiếng: - Để cho Mai Lâm làm Lương đệ, xét về tài đức cũng không thua kém ai, tuy làm thiếp nhưng cũng không đến nỗi mất mặt. Hắn khẽ cười, quên mất rằng Lương đệ có hai vị trí. Lãnh Lam Phong không nói gì thêm im lặng nghe Hoàng thượng sắp xếp: - Phong Nhi tốt nhất con hãy thăm dò hỏi ý Mai Lâm xem, nếu nó đồng ý chắc chắn Cao Thần y không còn lý do nào rời cung. - Nhi thần hiểu. Lãnh Lam Phong lui xuống không mặn mà lắm với chuyện này, cũng chỉ là nạp thêm thiếp, có thêm người sinh thêm cho Hoàng tộc con cháu mà thôi. Việc thêm một Lương đệ Lãnh Lam Phong tưởng chừng đã quên cho đến hôm nay, thái giám bên cạnh Hoàng thượng mang đến bản lý lịch của Mai Lâm. Trong đó ghi rõ tên tuổi, gốc tích, sở thích...những vấn đề xung quanh cô. Đọc một lúc, Lãnh Lam Phong chán nản đành làm theo lời của Hoàng thượng, cho người sắp sẵn bàn tiệc và gọi Mai Lâm đến. Tiểu quế tử đem lời của Thái tử đến chỗ Mai Lâm, lúc này Cao Tần lại đang giảng giải cho các thái y chỉ có mình cô ở trong phòng. Không đi cũng không được mà đi cũng không xong, Mai Lâm không muốn chạm trán với con người lãnh khốc ấy cố ý kéo dài thời gian: - Quế công công, đợi tôi nói lại với cha tôi một tiếng có được không? - Cao tiểu thư đừng lo, về phía Cao thần y Thái tử tự đã có sắp xếp, mời tiểu thư. Tiểu Quế tử cúi người dang tay về phía cửa ý bảo cô đi. Mai Lâm thật muốn khóc, hết cách cô đành miễn cưỡng đi theo. Tiểu quế tử dẫn Mai Lâm đến vườn sau của Cung Thái tử, vừa đến đã thấy Lãnh Lam Phong ngồi sẵn ở vọng đình bên hồ đợi cô. Mai Lâm cứng nhắc đi đến, hai tay giấu sau lưng vì quá căng thẳng mà run rẩy. - Đã đến. - Tiểu nữ tham kiến Thái tử. Bá khí từ con người băng lạnh kia tỏa ra khiến cô rùng mình, không dám ngẩng đầu lên nhìn trực diện. Hắn không nói gì, đối với Mai Lâm không khí càng căng thẳng nặng nề, còn với hắn thì nhởn nhơ vờn đuổi con mồi. Sau cùng Lãnh Lam Phong cầm cốc rượu ngẩng mặt đối diện với cô, ánh mắt có chút thờ ơ: - Bao nhiêu tuổi? - Mười tám. Cô trả lời gượng gạo vài từ đơn giản nhưng sao cô không nói ra được. Lãnh Lam Phong gật đầu, cũng không hỏi tiếp, giống như nghe hay không nghe thấy câu trả lời cũng như nhau. Hắn cao ngạo nói: - Ngồi xuống. Mai Lâm ngây ngốc sững sờ đứng tại chỗ, cắn môi không biết nam nhân này có ý tứ gì. Lãnh Lam Phong không vui nhíu mày, miễn cưỡng nói: - Ta cho phép cô ngồi xuống. Hai tay nắm chặt dây túi thuốc, im lặng chậm rãi ngồi đối diện với hắn. Cô thầm đoán hẳn là hắn vẫn còn nhớ vụ hôm trước nên mới gọi cô ra để đàn áp. Lãnh Lam Phong nheo mắt lại, thong thả nhưng lạnh lùng ra lệnh: - Ngồi cạnh ta. Hắn quan sát, lần nào lo lắng sợ sệt nữ nhân này đều cắn môi, mỗi lần như thế đôi môi càng thêm đỏ thắm. Mai Lâm cúi đầu do dự mà tiến tới bên cạnh hắn. Hắn lạnh lùng hỏi tiếp: - Vào cung được bao lâu? - Hơn một tháng. - Ăn đi. Mai Lâm vẫn chưa kịp trấn tĩnh, lại nghe được âm thanh lạnh buốt kia tiếp tục ra lệnh. Cô ngước mắt lên nhìn Lãnh Lam Phong, có chút muốn cự tuyệt, nhưng gương mặt anh tuấn kia chẳng có chút biểu hiện nào muốn buông tha. Cầm đũa lên gắp ít thức ăn định bỏ vào bát thì bắt gặp ánh mắt không hài lòng của hắn đành cho lên miệng. Đôi mắt băng lãnh của Lãnh Lam Phong cuối cùng cũng xuất hiện một tia hài lòng: - Cô đã có ý trung nhân? Câu trả lời của mấy vấn đề này, hắn đều đã biết, xuất thân và gia cảnh của cô đều được Hoàng Thượng ghi lại. Thế nhưng hắn thích hưởng thụ cảm giác này, nhìn bóng dáng run rẩy nhỏ nhắn của thiếu nữ cùng đôi mắt trong veo mang sự phản kháng không cam chịu, cuối cùng cũng phải khuất phục. - Không có... Nghĩ thế nào cô cũng không hiểu hắn muốn làm gì, cô chỉ mong bữa ăn miễn cưỡng này nhanh chóng kết thúc. Lãnh Lam Phong nâng cốc rượu lên môi, lộ ra dáng tươi cười cực kì mê hoặc. - Ra thế... vậy hãy làm phi tử của ta. Trong khoảnh khắc đó, Mai Lâm cảm tưởng tim cô ngừng đập. Một lời yêu cầu hết sức táo bạo và còn là yêu cầu cực kì lãnh khốc. Nghĩ đến cảnh chính hắn ra tay tàn nhẫn với đứa con, lại còn giết người không chớp mắt, cả người cô đang nổi đầy da gà. Cô sợ sống với loài dã lang đội lốt người này. Cảm giác sợ hãi này kéo dài đến Lãnh khi Lam Phong vươn ngón tay đến quét nhẹ má cô thì dâng cao đến đỉnh điểm. Mai Lâm tự ép bản thân một cách khó khăn mới loại bỏ ý nghĩa bỏ chạy. - Cô hình như rất sợ ta. Trong lúc nói, khóe môi Lãnh Lam Phong khẽ nhếch lên, vẻ mặt có chút mờ ám, chậm rãi lấy một lọng tóc của đối phương mân mê. Trên người Mai Lâm tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, so với những mùi hương của các phi tử của hắn thì hoàn toàn khác biệt. Mùi vị non nớt như phát ra từ thân thể gầy ốm của cô, làm cho Lãnh Lam Phong có cảm giác bị mê hoặc. Ngay lập tức, ngón tay hắn lại đưa lên, lực đạo không nhẹ cũng không nặng nâng cằm cô. Nữ nhân trước mặt trước mặt bị ép phải ngước mắt nhìn hắn, đôi ngươi to tròn trong suốt không hề có chút bụi trần nổi bật trên làn da trắng nõn, thu hút như hắn đã từng nghĩ. - Cô rất sợ ta? Ngón tay Lãnh Lam Phong nắm chặt cằm cô, lặp lại vấn đề trước đó. Mai Lâm theo bản năng bật ra vài chữ: - Không, thái tử, tiểu nữ không có... Lãnh Lam Phong có chút buồn cười, cảm giác giống như chạm vào con mèo nhỏ đang run rẩy sợ hãi những vẫn nhe răng cùng móng vuốt nhỏ bé lên. Đôi tay tiếp tục mân mê lọng tóc, hắn lại hỏi: - Có muốn làm phi tử của ta? Mai Lâm bất giác hất tay hắn ra khỏi tóc mình, trực tiếp nhìn: - Thứ lỗi, tiểu nữ không có phúc phận làm phi tử của người. Tiểu nữ xin phép cáo lui. Cô không thể tiếp tục ngồi đó bị khí lực của hắn đè áp, cực kì khó chịu, trong lúc hoảng hốt cô cất bước đi nhanh, càng nhanh càng tốt ra khỏi nơi đó, bất kể sau này có xảu ra chuyện gì. Xoay nhìn bàn tay vừa bị nữ nhân kia hất ra, hắn cười thích thú, đây là lần đầu tiên hắn gặp một người như cô, dám hất tay hắn ra đến hai lần. Nên trừng phạt cô như thế nào nhỉ? Để cho cô sớm nhận ra quyền lực của hắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang