[Dịch]Cơn Gió Lạnh- Sưu tầm
Chương 26 : Cứu tôi với
.
- Nói bé thôi lũ kia.
Một tên trọc quay sang phía bàn chúng tôi nói. Nhóm của tên trọc này ngồi kế bên nhóm chúng tôi, có khoảng chục người cả nam lẫn nữ.
- Tại sao phải bé?
Chí Huy không ngại bật lại luôn.
- Ơ, cái đcm mày vừa nói cái gì vậy.
Tên trọc nhăn mặt nói. Trông hắn và lũ bạn chẳng có một chút nào gọi là lương thiện cả.
- Mày thích gì?
Chí Huy lạnh lùng thách thức.
- Cái thằng chó này. Tao cho mày chết.
Tên trọc không còn nể nang gì nữa. Tay vớ cái chai bia trước mặt hắn lao tới bàn chúng tôi.
"BỤP" - Chí Huy cũng lao lên, rất nhanh tặng cho hắn một đấm vào mặt. Tên trọc ngã ngửa ra sàn, máu chảy khắp miệng, vẻ mặt nhăn nhó đau đớn vô cùng.
- A..a…
Đám con gái trong nhóm của hắn kêu loạn lên. Ngược lại mấy tên con trai lại vô cùng sửng sốt và tức giận. Một tên không kiềm chế được nữa hét lớn:
- Thằng chó, hôm nay mày chết chắc rồi.
Lời vừa dứt thì hắn xông lên. Mấy tên còn lại cũng không chịu ngồi im, tất cả cùng lao về phía Chí Huy.
"Bụp"
"Bụp"
"Bụp Bụp"
Những tiếng va chạm giữa tay với mặt lần lượt vang lên, sau đó là tiếng kêu la thảm thiết. Chí Huy đã tặng cho mỗi tên một con mắt của gấu trúc.
Nhìn cái lũ người xăm trổ đầy mình quằn quại thật buồn cười. Chắc chúng chẳng bao giờ nghĩ sẽ có ngày thê thảm như hôm nay.
Trong khi nhóm chúng tôi vẫn vô cùng bình tĩnh thì những người xung quanh đều tỏ vẻ thất kinh hãi. Chuyện va chạm đánh nhau ở quán bar, club xảy ra như cơm bữa, đó là điều bình thường vì nơi này tụ tập đủ mọi thành phần của xã hội. Người tốt có thể đến thì người xấu cũng có thể đến. Nhưng điều làm họ bất ngờ nhất là người thanh niên trẻ tuổi có phần hơi gầy kia đã hạ đo ván năm tên côn đồ to lớn.
- Thế nào, thích giết tao lắm phải không?
Chí Huy ngồi xuống bên tên trọc đang dưới sàn nằm ôm mồm. Một tay xách tai hắn lên.
- Tao sẽ không bỏ qua cho mày.. a…a.. bỏ tai tao ra.
Tên trọc rú lên đau đớn. Đám con gái đi cùng với hắn giờ ngồi co lại vào nhau, nín thở không dám nói câu nào.
- Rồi, tao cũng không muốn đùa với con lợn mày nữa. Mày nghĩ vẽ ba lăng nhăng lên người là mày sẽ mạnh lên sao? Thật là ngây thơ quá đi.
Chí Huy nói xong thì đứng dậy đá cho hắn một phát rồi quay về bàn của chúng tôi.
Mấy cô gái đang co ro ở bàn bên cạnh thấy Chí Huy buông tha cho đám tên trọc thì vội chạy ra kéo chúng trở lại. Những cũng không ngồi được thêm phút nào mà nhanh chóng rời đi.
- Đánh hay lắm.
Minh Nhí giơ ngón cái lên, miệng cười đắc trí.
- Có cần thiết phải bạo lực thế không?
Yến tỷ thở dài nói.
- Tao nghĩ tý nữa mình không về dễ dàng được đâu.
Tôi than thở. Chí Huy là một người vui vẻ, hay đùa nhưng lại rất nóng tính. Hắn học Karate từ năm lớp 6, bây giờ dù không tập nữa nhưng vẫn có thể gọi là hơn người thường trong khoản đánh nhau. Nếu không phải năm lớp 12 hắn bị chấn thương thì có lẽ bây giờ đã đi làm vận động viên rồi. Thời gian sau đó hắn mới đi vào con đường chụp ảnh và quen với chúng tôi.
- Chúng dám ư? Chúng dám động đến bạn tao thì tao cho chúng biết tay.
Chí Huy nói rồi cầm một lon bia lên uống.
- Mày thì ngon rồi, còn mọi người thì sao?
- Không sao đâu, hắc hắc. Có gì anh bảo người đưa mọi người về. Uống tiếp thôi.
Nãy giờ im lặng, bây giờ anh Quân mới lên tiếng. Anh Quân chính là anh họ của chủ bar Heaven này. Chính vì thế khi chuyện xảy ra bảo vệ không có ý kiến gì cả. Nếu là người bình thường gây rối thì sẽ bị tống cổ ra hết, kể cả người đánh hay không đánh. Tuy nhiên đám người bảo vệ này cũng biết nhìn trước khi hành động. Có một số nhân vật không thể đụng vào được. Còn đám côn đồ xăm trổ đầy mình kia ư? Mỗi ngày có hàng tá người như vậy đến đây.
- Đúng rồi. Gặp nhau là chuyện vui, không thể để chuyện gì làm mất hứng được.
Yến tỷ tỏ vẻ ủng hộ anh Quân.
- Ừ, thôi quên chuyện đó đi. Lâu rồi không gặp anh em, em xin tự phạt một ly.
Tôi rót một ly rượu rồi uống cạn. Tửu lượng của tôi cũng khá tốt, nhưng tôi thích uống rượu hơn uống bia. Có lẽ do bụng tôi không chứa được nhiều lắm.
Sau đó mọi người bắt đầu hỏi tôi về chuyến đi Anh, cuộc sống ở bên đó….. Mà tôi nào có đi đâu mà biết, đành phải bịa ra những thứ tôi nhìn thấy trên TV hay đọc qua trên internet. Không thể để lộ việc tôi nằm viện được.
Năm người chúng tôi quen nhau qua một diễn đàn về máy ảnh. Mỗi người một nghề, một tính cách khác nhau nhưng lại rất hợp khi nói về nhiếp ảnh. Thường thì ba bốn tháng chúng tôi lại tổ chức đi xa một lần, còn đi gần gần thì tần suất nhiều hơn. Tất nhiên mục đích chính là đi chụp ảnh nhưng cũng nhờ những chuyến đi đó mà chúng tôi xích lại với nhau gần hơn. Chính xác là như anh chị em trong cùng một nhà. Có chuyện vui thì cùng giải quyết, có chuyện buồn thì cùng chia sẻ, có khúc mắc thì cùng nhau giải quyết.
- Uống đến đây thôi, chị mà uống nữa thì say mất.
Yến tỷ mặt đỏ bừng bừng tuyên bố. Thực ra tôi biết tửu lượng của Yến tỷ còn tốt hơn tôi nhiều, như thế này chưa thấm vào đâu nhưng tôi cũng không muốn ép, dù sao tỷ cũng là con gái. Ép con gái uống rượu thì đúng là lưu manh. Tôi nói:
- Yến tỷ nói đúng đấy, hôm nay uống thế thôi. Mọi người định bao giờ thì tiếp tục lên đường nhỉ?
Tiếp tục lên đường ở đây tôi ám chỉ việc đi chơi xa. Đối với chúng tôi thì việc này đã quá quen thuộc.
- Tầm cuối tháng này đi lên Lào Cai. Thời điểm đó ruộng bậc thang sẽ rất đẹp.
Chúng tôi đã đi lên Sapa, Lào Cai mấy lần rồi. Có lẽ do chúng tôi đi theo kiểu du lịch bụi và mỗi lần lên lại vào một thời điểm khác nhau nên mỗi lần lại có một cảm giác khác nhau.
- Ok, cứ nhất trí như vậy đi.
Cuộc vui nào cũng có lúc tàn. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Bây giờ đã hơn 12 giờ đêm, tôi cũng chẳng muốn về làm phiền bố mẹ nữa nên quyết định về nhà-studio của tôi. Yến tỷ về cùng đường với tôi, nhà chị ở ngay đầu Cát Linh. Chí Huy đèo Minh Nhí về phía Cầu Giấy, nhà hai người ở gần nhau. Còn anh Quân đi ô tô qua cầu Chương Dương sang Long Biên.
Anh Quân có đề nghị để người của bar đi về cùng chúng tôi nhưng chúng tôi từ chối. Việc có người cứ kè kè đi theo mình thật là hơi bất tiện, dù rằng họ cũng chỉ có ý muốn bảo vệ mình. Bây giờ là thời nào rồi chứ, buổi đêm cũng có cảnh sát cơ động đi tuần, đâu phải muốn làm gì xấu là có thể làm được.
……………….
- Yến tỷ, bao giờ định cho bọn em ăn kẹo đây?
Tôi quay sang hỏi Yến tỷ. Chúng tôi đang đi song song trên đường. Giờ này đường vắng tanh.
- Có ai muốn rước chị về đâu. Nếu có thì chị cũng đã cho các nhóc ăn kẹo từ lâu rồi.
Yến tỷ thở dài trả lời. Nhìn tỷ bây giờ thật đẹp. Khuôn mặt lạnh như băng nhưng lại vô cùng thanh tú. Mái tóc dài và thẳng nhẹ tung bay theo chiều gió.
Tôi phải nhấn mạnh một điều là Yến tỷ rất xinh đẹp. Điều kì lạ là tôi lại không biết vì sao tỷ không có người yêu, đúng ra là không yêu ai vì trên thực tế, người theo đuổi Yến tỷ rất nhiều.
Dù chúng tôi chơi với nhau cũng được một thời gian không ngắn, thậm chí coi tôi như em trai nhưng Yến tỷ chưa bao giờ nói rõ về vấn đề này. Lúc nào cũng chỉ nói chung chung vài câu cho có. Tôi là con trai lại ít tuổi hơn nên cũng chẳng dám đả động đến chuyện này nhiều.
- Dạo này chị chụp được nhiều không?
- Cũng không. Gần đây nhất là chụp một bộ về sóng biển.
Chụp ảnh là sở thích của chúng tôi, tuy nhiên ai cũng có công việc riêng của mình nên không phải lúc nào thích cũng có thể bỏ việc đi chụp ảnh được. Tất cả những lần cả nhóm đi chụp đều được lên lịch để mọi người chuẩn bị.
- Sóng biển? Em chưa bao giờ chụp về đề tài này.
- Cũng chẳng có gì đâu. Khi nào rảnh thì qua chị cho xem.
- Nhất trí. Phù, cũng đã lâu rồi em chưa chụp ảnh. Chẳng biết bao giờ cảm hứng mới quay trở lại đây?
Tôi thở dài, đó là sự thật.
Bỗng có tiếng xe máy ầm ầm ở sau lưng chúng tôi.
Ngoảnh đầu lại nhìn, tôi thấy một đoàn 5-6 chiếc xe máy đang phóng như bay đuổi theo chúng tôi. Rất nhanh đoàn xe này đã bắt kịp chúng tôi. Tôi có linh cảm chuyện này không tốt.
- Không phải là nó, tên này chỉ đi cùng với thằng chó đó thôi.
Một xe vượt lên trước chúng tôi. Tên ngồi sau nhìn tôi rồi quay lại nói lớn với đám người đi sau.
- Đi cùng thì cũng phải chết. Không cho đứa nào thoát.
- DỪNG LẠI. Xuống xe mau.
Đám người này người chặn đầu, chặn đuôi không cho hai chúng tôi đi tiếp.
- Các anh là ai? Các anh muốn gì ở chúng tôi.
Yến tỷ hỏi lớn nhưng mặt đầy vẻ lo lắng.
- Cô em, các anh chẳng qua chỉ muốn đánh chết thằng bạn chó chết của em thôi. Nào ngờ nó lại không có ở đây. Thôi thì chi bằng cô em bồi tội bọn anh thay nó cũng được.
Một tên lên tiếng. Tên này vẫn còn nguyên dấu vết gấu trúc trên mặt. Chắc chắn là một trong những tên bị Chí Huy đánh lúc nãy rồi. Vậy là điều tôi lo ngại nhất đã xảy ra.
- Các anh đừng manh động. Nếu không tôi gọi 113 đó.
- Hắc hắc hắc
Cái đám người đội mũ lưỡi chai thay cho mũ bảo hiểm này cùng nhau cười khả ố. Trông bọn chúng chẳng có ai trông lương thiện cả. Tên nào cũng rất dữ dằn và bặm trợn.
- Báo cho 113 hả, em nghĩ gọi là bọn chúng đến sao? Nhanh thế sao? Vậy gọi luôn đi. Hắc hắc
Một tên áo đen liếm môi, tay giơ ra bóp bóp nói:
- Bọn anh cũng đang đi tìm chỗ để phát tiết đây.
- Ha ha ha
Bọn chúng lại cười vang lên.
- Chúng mày im đi.
Tôi hét lớn. Tôi thực sự không thể nhịn thêm nữa rồi. Dù có bị đánh thì tôi quyết không để bọn chúng động tới Yến tỷ.
- Thằng này khẩu khí lớn. Xem ra mày muốn chịu tội thay cho thằng bạn chó chết của mày.
Một tên gằn giọng nói đầy vẻ uất hận. Tôi nhận ra hắn, chính là tên đầu trọc bị Chí Huy đấm cho chảy máu mồm rồi bị xách tai lên nữa.
- Để xem mày chống thế nào được cái này.
Dứt lời, tên trọc rút ra một cái mã tấu sáng loáng, dài tầm 40 cm từ trong người. Đồng bọn của hắn cũng mở cốp lấy hàng lạnh ra, tay thằng nào cũng một cái mã tấu hoặc kiếm dài. Tên nào cũng sát khí đằng đằng, chắc chắn là cũng đi đánh chém nhau rất nhiều lần rồi.
- Dám làm mất mặt của tao, chúng mày bắt buộc phải chết.
Tên trọc mặc đỏ bừng bừng nói.
Lòng tôi như lửa đốt. Chuyện đánh nhau từ bé đến giờ tôi chưa bao giờ tham gia. Tất nhiên trừ hôm tôi đánh thằng sở khanh định hại Phương My. Tôi không biết võ như Chí Huy nên không thể đánh lại bọn côn đồ này. Thậm chí Chí Huy ở đây cũng chưa chắc làm gì được bọn chúng. Nếu đánh nhau tay không thì còn có thể chịu đòn được, chứ nếu bị mã tấu chém thì đúng là không thể hình dung được. Thật đáng sợ.
- Anh em, xông lên băm vằm thằng này cho tao.
Tên trọc vung mã tấu lên, tất cả bọn chúng như theo lệnh cùng xông lên chém tôi. Bọn chúng hành động nhanh đến mức tôi không kịp suy nghĩ.
Hôm nay tôi phải bỏ mạng ở đây sao? Tôi không thể chạy đi được, hai chân của tôi như cứng đờ ra. Yến tỷ ở bên sợ hãi ôm chặt lấy cánh tay tôi. Ở giây phút cận kề cái chết lại có một người đẹp bên cạnh. Cái chết cũng không đến nỗi tệ lắm. Tôi vòng tay ôm lấy Yến tỷ vào lòng và la lớn:
"CỨU TÔI VỚI"
Tôi nhắm tịt mắt lại, hai tay ôm chặt người Yến tỷ. Nếu có bị chém thì ít nhất tôi có thể đỡ cho vài phần.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện