[Dịch]Con Gái Nhà Nông - Sưu tầm
Chương 61 : Đậu hủ chát
.
Lúc còn ở trấn trên, Tống Trường Khanh còn mang theo Triệu Thư Lâm tới nhà a di bên này chơi, a di có vẻ thật cao hứng, chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, mấy người ăn miệng đầy cả mỡ. Ai ai cũng cảm thấy mỹ mãn.
Vương Phúc Nhi không khỏi hỏi Triệu Thư Lâm: "Không phải nhà của ngươi mở tửu lâu sao? Đến nỗi ăn cao hứng như vậy?"
Triệu Thư Lâm nói: "Mở tửu lâu là kiếm tiền, không có hương vị này."
Tiểu tử này thật đúng là, tư tưởng tiến bộ. Chỉ có điều, tiểu tử này thời điểm tiết Nguyên tiêu, sao sẽ bị bọn buôn người chộp tới được chứ?
Qua tiếp xúc đoạn thời gian này, Vương Phúc Nhi phát hiện Triệu Thư Lâm là đứa nhỏ thành thật, sẽ không nghịch ngợm gây sự giống Tống Trường Khanh. Lẽ ra đứa nhỏ có tính tình như vậy tuyệt đối sẽ không xuất hiện cái gì mà đi lạc linh tinh, hoặc là bởi vì bướng bỉnh mà đơn độc ra ngoài.
Chỉ là hỏi chuyện tế nhị của người khác dù sao cũng là hành vi không lễ phép, Vương Phúc Nhi cũng quyết định không lắm mồm.
Từ bên nhà a di Vương Phúc Nhi trở về, Tống Trường Khanh và Triệu Thư Lâm về cùng với nhau. Tống Trường Khanh hỏi: "Nhà ngươi hiện tại sao rồi?"
"Cả nhà Nhị thúc bọn họ đã phân gia nên dọn ra khỏi nhà, nhưng mà hiện tại mỗi ngày thân thể tổ mẫu không tốt." Triệu Thư Lâm thở dài.
"Ta đã nói sớm nên như vậy, cả nhà Nhị thúc kia của ngươi cũng không phải là người tốt, may mà Triệu thúc nhường nhịn nhiều năm, nhưng mà cứ tiếp tục như thế, bọn họ tới chết cũng còn không biết hối cải? Nên đuổi đi." Tống Trường Khanh nói: "Còn có tổ mẫu của ngươi, bà có lại lấy cớ thân thể không tốt, muốn cả nhà Nhị thúc ngươi lại chuyển về hay không?"
Tuy rằng nói trưởng bối người ta là hành vi không lễ phép, nhưng mà Tống Trường Khanh cảm thấy tổ mẫu Thư Lâm này đặc biệt kỳ cục. Tuy rằng Triệu thúc không phải bà sinh ra, nhưng mà ngươi làm người cũng không cần quá phận, chỉ lo cho nhi tử thân sinh của mình, ngay cả hắn làm ra chuyện ghê tởm ngoan độc như vậy cũng có thể tha thứ sao?
"Sẽ không, cha ta không sẽ đồng ý." Hiếu đạo là một chuyện, nhưng nếu vì cần hiếu đạo mà bao che người muốn hại nhi tử của mình, vậy thì cha vẫn sẽ không khách khí.
"Thế này mới đúng, hiện tại sinh ý tửu lâu của các ngươi càng ngày càng tốt, cho dù có phân Nhị thúc ngươi ra thì cũng không sợ." Tống Trường Khanh nói.
Triệu Thư Lâm cũng nói với Tống Trường Khanh: "Lần trước ngươi là cố ý đi, ngươi có cừu oán gì với ao cá?"
"Đúng vậy, ta chính là cố ý, cá trong ao kia là cô cô ta tặng cho chúng ta, kêu là một lượng bạc một con, nhưng thật ra thì ta chỉ muốn nhìn xem một chút cá đắt tiền như vậy ăn có ngon hơn cá khác hay không thôi, kết quả, còn không phải cũng giống nhau?" Tống Trường Khanh xòe hai tay.
Triệu Thư Lâm cười nói: "Vậy khẳng định tổ mẫu ngươi bị chọc tức."
"Dù sao có cha ta, cùng lắm thì đánh ta một chút, để cho ta đi về nông thôn ở chỗ cữu công. Dù sao ta cũng nguyện ý đi ở nơi đó, bên kia sơn thủy hữu tình, chơi vui hơn trấn trên này của chúng ta, muốn câu cá thì cũng có một con sông. Trên núi cũng có trái cây dại ăn."
"Ngươi nói sẽ không phải là chỗ của Phúc nhi bên kia đi."
"Đúng vậy, là chỗ của bọn họ, ta đang chuẩn bị tìm cái lý do để đi, nếu tổ mẫu ta còn chưa hết tức giận, thì ta đây liền đi rồi. Ngươi có muốn đi cùng không?"
Triệu Thư Lâm lộ ra thần sắc say mê: "Cũng không biết người trong nhà của ta có đồng ý hay không."
"Ngươi cứ nói là đi theo ta chơi, đến lúc đó ta vụng trộm mang ngươi đi, sau đó lại nhanh trở về, người khác sẽ không biết."
"Vậy được, ngươi nói cho ta biết trước, ta đi theo ngươi!" Hai tiểu tử thương lượng xong, cảm thấy tâm tình rất không tệ.
Vương Phúc Nhi ở nhà a di chơi gần hơn nửa tháng, mới bị Vương Đồng Tỏa đón đi về nhà, trở lại trong nhà quen thuộc, nhìn Tiểu Bảo lại lớn hơn, trong lòng không khỏi thoải mái. Khó trách tục ngữ nói, tổ vàng tổ bạc không bằng ổ chó nhà mình, thật đúng là lời lẽ chí lý.
Mà Vương Cúc Nhi và Vương Hoa Nhi cũng đã sớm trở lại: "Phúc nhi, đợi lát nữa chúng ta đi ra sông lưới cá đi." Vương Hoa Nhi nói.
"Được." Vương Phúc Nhi mừng rỡ không thôi, hôm nay nóng nực, vào trong nước bắt cá thì đúng lúc. Hơn nữa Vương Đồng Tỏa đã làm một cái lưới cho hai tiểu cô nương, vừa vặn có thể bắt cá.
Bởi vì dòng Lương Hà ở ngay cửa nhà mình, cho nên đám người Thích thị cũng không lo lắng, chỉ dặn dò bọn họ không thể đi xa, không thể đi ra giữa sông, ở đó nước rất sâu.
Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi vội gật đầu, Thích thị đợi bọn họ đi rồi, bất đắc dĩ lắc đầu: "Sao hai nha đầu này còn bướng bỉnh hơn tiểu tử chứ?"
Vương Hoa Nhi mang theo Vương Phúc Nhi đi luới cá, chẳng qua là bên kia sông cũng sớm đã có người ở đó, là đám tiểu nam hài cởi trần bơi lội ở trong sông. Trong chốc lát lại lặn vào trong nước, một đứa hai đứa lặn ngụp cứ như cá chạch bùn, tiếng vui cười không ngừng truyền tới hai bên bờ, dưới tàng cây liễu, trâu đang nhàn tản ngâm nước.
"Hoa nhi, Phúc nhi, các ngươi đi lưới cá hả?" Cẩu Đản mặc quần cộc ở giữa sông hỏi.
"Đúng vậy, các ngươi còn không nhanh trở về đi, lát nữa bị người lớn bắt được, lại bị ăn mắng." Vương Hoa Nhi cũng hô.
"Đợi lát nữa rồi đi trở về, nóng quá." Bọn họ mới không muốn trở về đâu, trời nóng như vậy.
Cho dù Vương Hoa Nhi vừa nói như vậy, mấy đứa nhỏ này khẳng định sẽ không lập tức trở về Hai tỷ muội tìm chỗ tương đối cạn, Vương Hoa Nhi phụ trách quăng lưới bắt cá, Vương Phúc Nhi ở bãi sông lật tảng đá bắt con cua. Khoan hãy nói, con cua này rất nhiều, tuy rằng loại cua này rất ít thịt, nhưng mà cũng có mùi vị, rang với hạt tiêu xanh, ăn với cơm thực ngon.
Một buổi chiều, cá lớn thì không có, ngược lại có rất nhiều con tôm nhỏ, Vương Hoa Nhi nói: "Cũng cứ như vậy thôi, cá lớn thì khỏi cần nghĩ, tôm nhỏ ăn cũng có không mùi vị thả lại sinh tồn không mất bao nhiêu thời gian."
"Nhị tỷ, chúng ta nấu chín trứng tôm, sau đó phơi khô, hiện tại mặt trời cũng lớn, nhất định rất nhanh thì sẽ phơi khô, thì cũng giống như chúng ta phơi nắng rau khô vậy, tỷ thấy thế nào?" Vương Phúc Nhi đề nghị nói.
"Đúng vậy, sao ta không nghĩ tới nhỉ? Phúc nhi, muội nói rất đúng, chúng ta cứ làm như vậy, chờ thời điểm chúng ta gặt lúa, cũng nhiều thêm thức ăn."
Trở về nói với đám người Thích thị Vương Cúc Nhi, đều cảm thấy biện pháp này hay, vì thế làm trứng tôm cũng nhiều lên.
Vào buổi sáng một ngày, Vương Phúc Nhi rời giường, Thích thị kêu nàng đi tới chỗ bán đậu hủ trong thôn mua khối đậu hủ trở về, cũng cải thiện chút khẩu vị, Vương Phúc Nhi lấy tiền mua đậu hủ, sôi nổi đi đến trong thôn.
Người bán đậu hủ ta là người có tay nghề tổ truyền, đại khái nguồn nước Vương gia thôn đặc biệt tốt, cho nên đậu hủ đặc biệt ăn ngon. Người nhà này cũng vì có tay nghề, cuộc sống thực không kém, người ta đã sớm xây nhà gạch, còn có một gian là ngói xanh.
"Tần thẩm, con mua một khối đậu hủ." Vương Phúc Nhi đưa tiền qua nói.
Người gọi là Tần thẩm cười hớ hớ từ trong khuông cắt ra một khối đậu hủ: "Là Phúc nhi à, đã trở lại từ trấn trên sao?"
"Dạ, Tần thẩm, đậu hủ nhà thẩm ăn ngon, ăn còn ngon hơn ở trấn trên nữa." Vương Phúc Nhi khen.
Tần thẩm lại cao hứng: "Thật không? Đậu hủ Tần gia chúng ta nói không phải khen chứ. Phúc nhi, biểu cô cô ngươi có khỏe không?"
Tần thẩm đột nhiên hỏi. Vương Phúc Nhi từ trấn trên trở về, chỉ thấy qua vị biểu cô cô kia một lần, cảm thấy lớn lên cũng được, về phần tính cách thì không nói chuyện nhiều nên cũng không biết, Tần thẩm hỏi là có ý tứ gì? Mặc kệ là ý tứ gì, Vương Phúc Nhi hàm hồ gật đầu, cảm thấy trở về hỏi nương một chút mới được, đừng lại có chuyện gì phát sinh đi.
Vương Phúc Nhi bưng đậu hủ về nhà, sau đó nói chuyện Tần thẩm hỏi vị biểu cô cô, Thích thị cũng không có nói gì, chỉ là nói riêng với Vương Đồng Tỏa: "Tần đại tẩu lại hỏi chuyện Tú Nga, xem ra là coi trọng Tú Nga, chàng cảm thấy thế nào?"
"Nhà Tần đại tẩu lại giàu có, nếu nói thành cũng là một cọc chuyện tốt. Nàng đi hỏi ý tứ của cô cô xem, nếu song phương đều có ý, chúng ta coi như là làm một chuyện tốt."
Thích thị gật gật đầu, nói với Vương Đồng Tỏa: "Nha đầu Phúc nhi kia, đầu óc linh hoạt hơn chúng ta, chàng nói xem sao ta cũng không nghĩ tới nấu chín phơi khô trứng tôm này chứ? Trước kia đều là lãng phí rồi, cũng không biết nha đầu kia là theo ai nữa."
Hai người bọn họ đều là người hết sức thành thật, đầu óc cũng không có linh hoạt như vậy, Vương Đồng Tỏa cười nói: "Vậy thì có gì không tốt? Ngược lại ta hy vọng bọn nhỏ đều có thể như vậy, về sau cũng không bị bắt nạt."
Vương Phúc Nhi cũng vụng trộm hỏi Vương Cúc Nhi và Vương Hoa Nhi, có biết chuyện về biểu cô cô và nhà Tần thẩm gia hay không. Vương Hoa Nhi tỏ vẻ mình không biết, ngược lại Vương Cúc Nhi cũng nghe nói một ít, thì ra là như vậy. Xem ra biểu cô cô này vẫn rất được hoan nghênh, từ cổ chí kim, bộ dáng tốt, chính là chiếm tiện nghi. Vương Phúc Nhi cảm thấy hai tỷ tỷ của mình lớn lên đều xinh đẹp, về sau nhất định là không lo gả.
"Đại tỷ, nhị tỷ, đậu hủ này chúng ta cũng chỉ có thể ăn như vậy sao?" Vương Phúc Nhi hỏi.
"Vì sao kêu chỉ có thể ăn như vậy? Không ăn như vậy, còn có thể ăn thế nào? Hiện tại thời tiết nóng, nghe nói Tần thẩm bọn họ cũng không dám làm nhiều, chỉ sợ hỏng rồi, đến lúc đó đều phải ném đi."
Ném? Vương Phúc Nhi nhớ tới trước kia thấy tình huống bà ngoại làm đậu hủ chát, mình có thể thí nghiệm một chút hay không? Vậy nếu đậu hủ chát làm tốt rồi, ăn cùng với cháo loãng hay là bánh bao, thật sự là ăn ngon lắm.
Chẳng qua còn nhớ rõ trước kia bà ngoại đều làm vào mùa đông, mùa hè làm có thể có hiệu quả không tốt hay không? Kỳ thật đậu hủ có thể làm được rất nhiều loại, giống như đậu hủ chát, chao, còn có đậu khô làm đậu da (mình cũng không biết món này). Nhưng mà Vương Phúc Nhi chỉ nhớ rõ phương pháp làm đậu hủ chát này (tg: không phải chao nha), cái khác cũng không có xem qua, tổn thất a tổn thất. Nếu sớm biết xuyên đến chỗ này, hẳn là cũng nên nắm giữ biết được thật nhiều đồ chơi này, hiện tại chỉ có thể nói, sớm biết rằng ngàn vàng khó mua.
Nhưng mà, vẫn làm thí nghiệm một chút đậu hủ chát đi, trước làm mấy khối, cho dù là không thành công trong lòng cũng không đau, nhưng mà nếu thành công thì sao? Đó chính là bạc trắng bóng nha, Vương Phúc Nhi hạ quyết tâm, tìm Thích thị xin một cái bình sạch sẽ, lại dùng nước ấm nấu sôi một lần, phơi khô ở dưới trời nắng gắt, sau đó mua mấy khối đậu hủ, trước ngâm nước, cắt thành khối nhỏ hình vuông. Chỉ chờ nó biến vị, lăn từng khối vào đồ gia vị, bỏ vào trong bình phong kín nửa tháng, đến lúc đó là tốt hay là xấu thì nhờ ông trời phù hộ. Vương Phúc Nhi cố ý đặt cái bình này ở chỗ râm mát, chỉ sợ trời nóng nực, cũng đừng trở thành chao không đâu vào đâu, vậy thì nguy rồi. Nhưng mà trước kia nghe bà ngoại nói đậu hủ chát thì càng thối ăn càng ngon, nhưng mà có người cũng không tiếp thụ được đâu. Vẫn nên cất kỹ một chút thì tốt hơn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện