[Việt Nam] Con Đường Vận Mệnh
Chương 56 : Lâu Liệt thê lương
Ngày đăng: 18:13 05-01-2019
                                            .
                                    
             Lâu Liệt thoáng giật mình, nhưng làm một đại  thống lĩnh một trấn, thống lĩnh hơn 4 vạn đại quân, tâm tính làm sao  bình thường cho được, hắn ngay lập tức hắn trấn định lại.
“ Kết trận phòng thủ, bọn chúng là kỵ binh, thương binh sẽ khắc chế bọn chúng.”
“  Thụy Giang! Ngươi đứng lên cho ta! Thân là nhị thống lĩnh Hà Bi trấn,  chỉ huy hơn vạn quân mà lại có khí khái như thế! Mau đứng lên cho ta!”  Lâu Liệt gầm lên. 
“ Các tướng sĩ xông lên, giết, bọn chúng là kỵ binh, thương binh khắc kỵ binh, giết lên giết cho ta.
A  Sửu! mang theo 2000 kỵ binh bọc bên trái mem theo sườn núi mà đánh lên,  điểm yếu của Voi chiến là ‘ không thể tá chiến trên địa hình xuống dốc.
“  Giết! giết hết cho lão tử, ai chém được tên thủ lĩnh của bọn chúng,  trọng thưởng trăm lượng hoàng kim, phong thưởng Bách Phu Trưởng!”
“ giết Giết! giết!”
“ Grao! gru! Cát rống!” thế nhưng đón đầu bọn chúng không phải là Voi Chiến mà là Hổ Báo Kỵ cùng Lang chiến kỵ!”
“ Vương Hổ! Lê Giang xung phong tuyến đầu”
Một  đầu hổ cùng một đầu Bạch Lang, dài hơn 2m, xông lên, kèm theo là tiếng  rống giậm dữ, 3000 kỵ binh của Lâu Liệt nhanh chóng bị hỗn loạn.
Ngay  lúc này Vương Hổ võ tướng cấp 3 tư chất SS ngay lập tức thi triển kỹ  năng của mình [ Nộ Hống] giảm đối phươn 25 sĩ khí, gây hiệu ứng hoảng  sợ.
Lê Giang cũng ngay lập tức thi triển kỹ năng [ Nộ Sát] tiếng  thét cực lớn khiến địch nhân lâm vào trạng thái sợ hãi, sĩ khí không  tăng trong 20 phút.
Lợi dụng lúc này Cửu Gia Lệ liền xông lên  trước, thi triển thiên phú [ Huyết Chiến] hy sinh sinh lực bản thân gia  tăng 300% lực tấn công.
“ầm Ầm Ầm” đại quân 7000 kỵ binh đang bị  đầy đủ, hơn nữa 3 đại kỹ năng được tung ta, nhanh chóng càn quét 6000  đại quân của Lâu Liệt.
Thụy Giang không ngừng run rẩy, dưới thân hắn hiện tại đã chảy không ít chất lỏng màu vàng.
Lâu Liệt con ngươi nhanh chóng xoay chuyển, liên tục đảo qua, đảo lại xung quanh. Bất chợt hắn nhin thấy một điểm trên sườn núi.
“  Chính nó! Đánh giặc phải đánh tướng trước.! anh em xông lên, chủ tướng  địch nhân trên kia, anh em cùng ta mở đường máu, giết lên” Lâu Liệt ngay  lập tức nhận thức được tình hình, ngay lập tức dực dậy thế trận.
2000 kỵ binh tập hợp, trực tiếp xông lên hướng chỗ Hoàng Kỳ Phương là giết lên.
Nàng  có một chút tán thưởng Lâu Liệt này, hắn đúng là một võ tướng có tư  chất cao, phán đoán tình huống rất tốt, ngay trong tình thế bí, vậy mà  cũng tìm được đường mà hành quân tấn công vào điểm yếu của địch nhân.
Đây  chính là một nhân tài, tư chất ít nhất cũng là cấp s. thế nhưng thật là  đáng tiếc. lúc trước nàng chưa hề nghe nói gì về thu phục phản loạn  khăn vàng cả. chỉ có thể thu phụt một ít quân sĩ mà thôi, còn về võ  tướng thì toàn bộ đem giết đi thu thập chiến tích, chiến công. Bởi vù  quân khăng vàng đều căm thù quân triều đình, một mực thà chết chứ không  hàng.
Vì Lâu Liệt là một võ tướng thiên phú cực cao, nên nàng trong lòng có chút tiếc nuối.
Nàng  liền thở dài một hơi “ Giết!” ngay lập tức nang sử dụng kỹ năng của  mình [ Kiêu Hùng] hư ảnh đế vương hiện lên, ngay lập tức chấn nhiếp đại  quân Lâu Liệt. trong đó cũng có hắn. còn về phần Thụy Giang ngay lập tức  quì rạp xuống đất, điên cuồng mà quì bái.
Trong phút chốc Lâu Liệt dường như già thêm 10 tuổi, tinh thần suy sụp. đây là thiên ý a.
“ huynh đệ chúng ta đầu hàng!” dừng như nói xong lời này hắn không còn khí lực trực tiếp phun máu, sau đó ngã xuống lưng ngựa.
Ngay sau đó lục đục 5000 quân sĩ còn sót lại cũng lục tục mà buôn bỏ vũ khí đầu hàng.
Nữa  giờ sau, Lâu Liệt tỉnh dậy, hiện tại hắn đang cùng Thụy Giang bị cột  lên giữa trời, xung quanh là 5000 binh sĩ còn lại đang quì xuống, trên  cổ bọn họn là một thanh đao, chỉ cần một hiệu lệnh thì tất cả sẽ bị mất  đầu.
Ánh mắt hắn rầu rĩ, quét mắt nhìn xung quanh, sau đó nhìn về một nữ nhân đang chằm chằm nhìn hắn.
“ ngươi là thủ lĩnh ở đây!” Hắn không một chút hoang mang hay hoản sợ khi mình bị bắt mà vô cùng bình tỉnh hỏi.
“  đúng! Ta là thủ lĩnh ở đây!” Hoàng Kỳ Phương trong lòng có một chút kỳ  vọng, mà cực kỳ nhỏ nhoi, nhưng trong nội tâm nàng có một chút luyến  tiếc, giết hay là không giết.
“ giết ta đi, rồi tha cho binh sĩ  của ta, bọn chúng là người vô tội. chỉ cần ngươi tha coh bọn hắn, ta sẽ  nhường Hà Bi trấn cho ngươi.”
Hắn nghỉ một hơi rồi nói tiếp. “ kế  bên ta là một tên thuật sĩ, tuy cực kỳ nhát gan thế nhưng kỹ năng của  hắn là [ hồi phục] thời gian hồi phục thương thế tăng nhanh gấp 3 lần.
“đại  nhân! Không được! đại nhân, muốn sống thì cùng sống, muốn chết thì cùng  chết!” 5000 đại quân đồng thanh, chỉ riêng một mình Thụy Giang thì luôn  miệng cầu xin tha mạng, hắng đồng ý hàng.
Hoàng Kỳ Phương vẫn không nói gì, mà một mực nhìn chằm chằm Lâu Liệt.
“ các ngươi! Hey” hắn liền thở dài, giống như là nhận mệnh.
“  ta căm thù nhà Hán, triều đình thối nát, quan liêu đô hộ cướp bóc. Sĩ  Nhiếp từng 3 lần cướp bóc thôn trang ta, giết con ta, hãm hiếp vợ ta,  ngay cả mẹ ta bọn chúng cũng không ta, liên tiếp dâm sát cho tới chết.  ta phải nhìn từng cái, từng cái thôn dân của ta bị hãm hiếp cho tới  chết. ngươi biết lúc đó ta căm thù quân nhà Hán tới mức nào hay không.  Ta hận không mọc ra thêm 18 cai tay mà băm dằm hắn thành muôn mảnh.
Đầu  hàng là chuyện không thể, thế nhưng ta hy vọng ngươi ta cho binh sĩ của  ta.” Nói xong hắn cúi đầu một cái thật sâu, sau cắn răng một cái định  cắn lưỡi tự sát.
“ khoang đã!” Nàng liền phất tay, ngay lập tức  Lê Giang vọt người tới, nện cho Lâu Liệt một quyền vào bụng, khiến hắn  phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc này Hoàng Kỳ Phương muốn cho tên Lê Giang đầu to óc như trái nho này một trận. quá thật là muốn điên với cái tên óc heo này.
“  Thiên Công Đại Tướng quân, truyền bá Thái Bình đạo, cứu khổ giải nạn  cho dân chúng. Thế nhưng quân thù của bọn chúng là Hán Hiến Đế, là bọn  tham quan kia. Là bọn Thái Giám Trương Nhượng, cầm đầu. thế nhưng kẻ thù  của ngươi không phải bọn chúng, kẻ thù của ngươi chỉ có một.”
“ xưa kia Triệu Đà xuất quân đánh chiếm Âu Lạc, hủy diệt đi 2000 năm văn minh của Việt tộc. đàn áp Việt tộc, đô hộ Việt tộc.
Ngươi  là một kẻ sống trên đất Việt, hít thở không khí trên đất Việt, uống  chung một dòng nước trên đất Việt, dòn máu chảy trong Huyết quản ngươi  là dòng máu Lạc Hồng, truyền từ các đời Lạc hùng Lạc tướng, Lạc Việt.
“  kẻ thù của ngươi là người Hán, là Triệu Đà, là dòng dõi của hắn là hậu  dệu của hắn, vậy cớ làm sao ngươi lại theo Người Hán đàn áp người Việt,  vì cớ làm sao, ngươi lại nghe lời một tên đạo sĩ người Hán mà phụng mệnh  cho hắn, mà tử trung với hắn!” giọng nói của nàng tha thiết lời lẽ đanh  thép giống như từng tiếng búa thép gõ vào lồng ngực Lâu Liệt.
Ta  là hậu duệ Hùng Vương, là người kế thừa ý chí của Lạc Hồng, dòng máu  trong cơ thể ta chính là dòng máu Hùng Vương, kế thừa đại nghiệp của cha  ông.
Ngươi Lâu Liệt ngươi là một kẻ phản bội tộc nhân, vì một kẻ  lừa đảo mà phản bội lại dân tộc, vì một danh nghĩa hư ảo mà tử trung vì  hắn. ngươi không đáng dòng máu chảy trong người ngươi. 
“ Vương Hổ! mau cho hắn một đao để chấm dứt nỗi sĩ nhục dân tộc này!”
“  Vâng! Đại nhân!” Vương Hổ cực kỳ nghiêm túc, từ nảy tới giờ hăn nghe  những lời kia của Hoàng Kỳ Phương thật sự làm cho máu nóng hắn dân trào  a. nếu không có chủ tử hắn ở đây, thì hắn đã ngay lập tức bổ cho tên kia  mấy đao rồi.
“ không! không có! Ta không có, ta là người Việt,  ta không phải ngu trung, ta là người Việt, sống ta là người Việt, chết  ta cũng là người Việt. ta tham gia quân khăn vàng vì muốn giết tên Sĩ  Nhiếp, giết cả dòng họ nhà hắn, giết cả nhà hắn chó gà cũng không tha,  ta là người Việt, ta không phải là tay sai của Trương Giác.!” Hắn gầm  lên, khi nói hắn là tay sai, kẻ phản bội Việt tộc, đây là sự sĩ nhục lớn  nhất trong cuộc đời hắn.
Tới đây Hoàng Kỳ Phương cũng xem như thờ phào nhẹ nhõm.
Nàng  lạnh giọng nói! “ ta cho ngươi 3 ngày đề suy nghĩ. Nếu ngươi đầu hàng  ta sẽ cho ngươi có cơ hội giết chết tên Sĩ Nhiếp kia, cho ngươi cơ hội  đường đường chính chính làm một anh Hùng Việt tộc. còn không thì cả đời  ngươi sẽ bị chết trong nổi ô nhục tay sai bán nước.”
“ tất cả  hướng vế Hà Bi Trấn, hôm nay ta muốn công thành!” nàng hô lớn, tất cả kỵ  binh đều gầm lên một tiếng giống như hưởng ứng lời nàng nói.
Trong  tay nàng có thủ lĩnh của bọn chúng, công thành là chuyện nhỏ, chủ tướng  bị bắt hoặc giết, sĩ khí củng sức chiến đấu giảm 30%, hơn nữa trong  thành còn có 6000 quân, Hà Bi Trấn đã là thứ trong tui nàng rồi.
“  Vương Hổ, dẫn 1500 Hổ Báo kỵ tiếp ứng Ô Đằng! nếu bọn chúng hàng thì  dãi về Hà Bi trấn, tên nào ngoan cố thì trực tiếp diệt sát. Sa Khương là  một con cờ thật tốt, không nên giết hắn, mà cho cơ hộ để hắn chạy đi,  sau này muốn thu phục 2 trấn cùng 1 thành còn lại thì vẫn phải trông cậy  vào hắn” Nàng phân phó cho Vương Hổ. còn về tên Lê Giang kia thì không  trông cậy được gì rồi.
Nếu đem so sánh Lê Giang với mấy võ tướng  trong tam quốc, thì tên đầu to này tương đương với Lử Bố, Trương Phi.  Hữu dũng vô mưu, biết một nhưng không biết hai.
Thế nhưng tên này  lại có một điểm mạnh chính là ngu trung. Đến hiện tại Lê Giang mức độ  trung thành là 100 đạt tới mức độ tử trung. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện