[Dịch]Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp - Sưu tầm

Chương 39 : Tu luyện ở biển ý thức

Người đăng: 

.
Theo thời gian trôi qua, tinh thần lực của Phỉ Lệ ngày càng cao, thậm chí đã thấp thoáng vượt qua tinh thần lực của cao cấp ma pháp sư. Phải biết rằng tuy là Ma pháp sư ở Phi Long đại lục không hiếm nhưng tuyệt đối không phải ai cũng có thể tu hành, mà quyết định ma pháp cao hay thấp chính là Tinh thần lực, Tinh thần lực càng cao thì càng có thể chứa đựng càng nhiều ma lực, khả năng sử dụng ma pháp càng cao. Cho nên mức độ của Tinh thần lực quy định khả năng của Ma pháp sư, nhưng nếu để người bên ngoài biết một tiểu cô nương năm chín tuổi đã đạt đến trình độ cao cấp Ma pháp sư thì tuyệt đối là ném một quả bom ra oanh tạc. Đương nhiên theo Tinh thần lực của Phỉ Lệ tăng lên thì các năng lực cũng theo đó đề cao. "Kinh Cức hoàn, Xú Vân thuật." Từng tiếng trong trẻo từ trong miệng một cô bé tám chín tuổi vang lên, đồng thời Ma pháp trượng của cô gái không ngừng vung lên theo một nhân nhi kim sắc đang bay lượn trên bầu trời. Hiển nhiên đây chính là hai người Phỉ Lệ cùng Ái Lệ Ti. Người ở dưới mặt đất phóng ra ma pháp là Phỉ Lệ, mà tránh né trên không trung là Ái Lệ Ti. Đừng nhìn thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Ái Lệ Ti nhưng tốc độ vô cùng nhanh, vừa tránh ma pháp của Phỉ Lệ vừa không ngừng chỉ điểm Phỉ Lệ nên phóng ma pháp thế nào. Mỗi một đạo ma pháp của Phỉ Lệ đều phi thường nhanh, thậm chí không có chút ngơi nghỉ nào. Mà làm cho người khác kinh ngạc chính là Phỉ Lệ phóng ma pháp không cần ngâm tụng, không nghi ngờ là tiết kiệm phân nửa thời gian. Ma pháp sư ở trong các cuộc chiến tranh quy mô lớn đều rất có lợi, nhưng mỗi Ma pháp sư đều có chung khuyết điểm, đó là Ma pháp sư muốn phóng ra ma pháp thì cần thời gian cùng mức độ, hai thứ đó đều có quan hệ trực tiếp với nhau. Nhưng cho tới giờ còn chưa có ai có thể không ngâm tụng mà có thể phóng ra ma pháp, điểm này của Phỉ Lệ chắc chắc sẽ tạo thành lợi thế cho cô. "Hôm nay dừng ở đây đi! Ngươi còn làm ta kinh ngạc hơn so với tưởng tượng." Ái Lệ Ti giật mình nhìn Phỉ Lệ. Không ngờ thiên phú của Phỉ Lệ kinh người như thế. Lúc trước cho rằng để Phỉ Lệ bước vào sơ cấp ma pháp sư thì cần ít nhất là ba năm, nhưng không ngờ Phỉ Lệ chỉ cần vỏn vẹn ba tháng. So với người khác thì không có khả năng chứ với Phỉ Lệ thì dễ như trở bàn tay. Dưới sự kiềm hãm của Ái Lệ Ti, nếu Ái Lệ Ti không phải vì tư tâm của mình, Phỉ Lệ căn bản là không cần ngủ say năm năm, có lẽ chỉ cần không đến một năm là Phỉ Lệ có thể từ một người mới bắt đầu học ma pháp đến trở thành cao cấp ma pháp sư. Cái gọi là cao cấp ma pháp sư kì thật là quang minh ma pháp của Phỉ Lệ. Tất cả mọi người trên đại lục đều biết trong thất hệ ma pháp, quang minh ma pháp khó tu hành nhất, trong đó quan trọng nhất là quang hệ nguyên tố khó hấp thu nhất, nhưng chuyện như thế dường như không tồn tại trên người Phỉ Lệ. Hiện tại ám hệ ma pháp thì Phỉ Lệ đã đạt tới Ma đạo sĩ, nếu nói ra, tuyệt đối sẽ làm chấn kinh cả Phi Long đại lục. Nếu tính cường giả đứng đầu đại lục năm đó mười tuổi đạt đến trình độ trung cấp ma pháp sư thì Phỉ Lệ sáu tuổi đã đạt đến. "À...phải không? Vậy Ái Lệ Ti, khi nào ta có thể đi ra ngoài?" Phỉ Lệ vội vã hỏi, phải biết rằng cô đã ngủ say năm năm rồi, mặc dù không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì nhưng mỗi ngày chỉ có thể đối mặt với Ái Lệ Ti, còn có ma pháp khô khan, cho dù là cô cũng muốn phát điên rồi. Từ khi trọng sinh ở thế giới này đến đây, thời gian Phỉ Lệ thanh tỉnh hình như không được nửa năm, điều này làm cho Phỉ Lệ hết sức hứng thú với thế giới này trở nên vô cùng buồn bực. Tuy rằng trước kia cô không thích phiêu lưu cùng kích thích nhưng bây giờ, đối với Phỉ Lệ mà nói là tràn ngập hấp dẫn, nhất là sau lần đi qua chiến trường thần ma kia. Quan trọng nhất là kiếp trước Phỉ Lệ không có gì vướng bận, nhưng kiếp này thì khác, có người thân yêu thương cô, đây đối với cô mà nói đây mới là thứ quan trọng nhất, cho nên cô không thể chờ được muốn trở lại bên cạnh bọn họ. "Ngươi bây giờ đã có thể đi ra ngoài rồi, nhưng mà ta khuyên ngươi, sau khi đi ra ngoài, tốt nhất tìm một Ma pháp đạo cụ có thể biến ảo khuôn mặt." Ái Lệ Ti có chút thương cảm nói, nàng biết Phỉ Lệ vẫn luôn không nói ra là bởi vì mình nên nàng không thể tùy hứng nữa, Phỉ Lệ vốn là thuộc về những người đó. "Thật sao? Ta có thể đi ra ngoài. Trời! Vì sao lại phải tìm một đạo cụ biến đổi khuôn mặt?" Phỉ Lệ hưng phấn nghe Ái Lệ Ti nói cô có thể ra khỏi đây nhưng đồng thời cũng buồn bực vì sao cô phải tìm một cái mặt nạ che khuất mặt mình, cô cũng không phải không thể gặp người khác. "Ta là muốn tốt cho ngươi. Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, trước kia ta có giữ một cái mặt nạ, để ta đưa cho ngươi. Ta không nói ngươi không thể gặp người khác mà là ngươi dám như vậy đi ra ngoài gặp người khác, ta đảm bảo cho dù ngươi ở trong phủ công tước cũng không an toàn." Ái Lệ Ti không nói nên lời nhìn Phỉ Lệ. Người này chẳng lẽ không biết cái mặt họa thủy của mình đi ra ngoài là tuyệt đối hại dân hại nước à. Lông mày hẹp dài thanh nhã, đôi mắt khẽ nhếch, dưới sống mũi xinh xắn thẳng tắp là đôi môi đỏ mọng hoàn mỹ. Mái tóc dài màu tím rơi trên bãi cỏ xanh biếc, tạo thành một loại đẹp đến yêu dị, dưới nắng mai càng phơi ra hình thái mị hoặc chúng sinh, vô tình lộ phong hoa tuyệt đại, khí tức tự nhiên hình thành mà có. "Cái này cũng không phải ta cố ý." Phỉ Lệ chột dạ. Kiếp trước khi còn là Lâm Vũ, cô tối đa cũng chỉ là bộ dạng con gái cưng, nhưng không ngờ kiếp này lại là dung nhan yêu nghiệt như thế. Không phải Phỉ Lệ tự kỉ mà là có lúc cô nhìn dung nhan mình nhất thời mơ màng đến thất thần. Hơn nữa dung mạo vốn đã đủ xuất sắc rồi, nhưng sau khi Tử thần tiêu tán, bản thể theo Tạp Môn tiến vào Linh giới lại không biết vì sao trên trán Phỉ Lệ lưu lại một đóa kim sắc Mạn Đà La. Đóa kim sắc Mạn Đà La xinh đẹp quyến rũ kia cứ như vậy xuất hiện trên mặt Phỉ Lệ. Mặc kệ làm thế nào cũng không thể rửa đi, chỉ làm cho đóa kim sắc Mạn Đà La yêu dị kia tăng thêm vài kia khí tức xinh đẹp quyến rũ, càng làm cho người ta không rời mắt được, cho dù là Ái Lệ Ti có đôi khi cũng bị mê hoặc. Không thể không nói nếu như Phỉ Lệ thế này mà đi ra ngoài, sẽ mang đến chấn động thế nào. Dù trưởng lão của Đức Cổ Lạp và Khải Kỳ nhất tộc ở trong thần điện cũng không dám nhìn thẳng vào cái thân hình nho nhỏ trên tế đàn kia, mị ý tự nhiên mà thành, yêu dã đến không thể tả được. Không biết sẽ dấy lên một trận cuồng phong trên Phi Long đại lục thế nào.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang