[Dịch]Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp - Sưu tầm
Chương 325 : Duyên tới duyên đi (Đại Kết Cục 1 )
.
"Sao vậy? Tạp Môn." Phỉ Lệ kinh ngạc nhìn Tạp Môn, nhưng vẫn không ra tay ngăn cản Tạp Môn, nàng biết Tạp Môn tuyệt đối không làm chuyện vô dụng. Lúc này, nàng đột nhiên nhớ ra, dọc suốt đường đi Kỳ Dương hành động khác lạ, lại nhớ đến đến hành động của Tạp Môn lúc này, nhất thời hiểu rõ, vậy ra tất cả đều nằm ở trên người Ô Nhĩ Lệ Tạp ư, chỉ là tại sao lại vậy? Không phải nàng đã đồng ý, chỉ cần Ô Nhĩ Lệ Tạp giúp bọn họ tìm được Thủy Yêu, đến lúc đó, nàng sẽ giải trừ nguyền rủa của gia tộc Lan Tư Tháp Phu, để gia tộc Lan Tư Tháp Phu rời khỏi Long Vực hay sao, tại sao Ô Nhĩ Lệ Tạp lại phải làm như vậy?
"Nếu ta không nhớ lầm, mùi hương này là Cấm Hồn hương, là mùi hương có khả năng giam cầm năng lượng của linh hồn, nhưng dù là trong Hồng Hoang nó cũng là vật phẩm cấm kỵ, căn bản không còn ai luyện chế, Thủy Yêu lấy được Cấm Hồn hương từ nơi nào?" Sắc mặt Tạp Môn khó coi, hiển nhiên là hiểu rõ lợi hại của Cấm Hồn hương.
"Hóa ra là Cấm Hồn hương, nếu quả thật là nó, vậy thì cũng không kỳ lạ gì, lúc trước khi ta cứu Thủy Yêu, phát hiện trên người nàng ta có thứ này, ban đầu ta cũng không để ý lắm, dù sao điều kiện để đốt Cấm Hồn hương là phải có mấy chục linh hồn, điều kiện như vậy hết sức hà khắc, cho nên ta chưa từng để ý, không ngờ bây giờ Thủy Yêu lại sử dụng nó, ta đúng là đã quá xem thường nàng ta, xem ra mục đích Đức Cố Trại đến Long Vực đã quá rõ ràng, chính là để giúp Thủy Yêu tập trung mấy chục linh hồn này làm thuốc dẫn cho Cấm Hồn hương." Phỉ Lệ thản nhiên nói.
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Xử lý nữ nhân này như thế nào. Thực lực của ta và ngươi có lẽ không cần e ngại tác dụng của hương Cấm Hồn, nhưng mà bọn họ thì khác." Tạp Môn chỉ chỉ hai người Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương ở sau lưng, lúc này sắc mặt của Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương đã trở nên hết sức khó coi, rõ ràng là bị chính khí của Địa Tâm Chi Thạch áp chế, càng vào sâu bên trong, cấm chế linh hồn lại càng tăng rõ ràng, hơn nữa cảm giác đau đớn từ Cửu Ngân truyền tới, làm cho bọn họ càng thêm khó chịu. Nếu không có kết giới của Phỉ Lệ chống đỡ, nói không chừng lúc này bọn họ đã ngã xuống rồi.
"Chúng ta phải dùng nàng ta để tìm Thủy Yêu, nhưng nàng lại vi phạm lời thề giữa ta và nàng, như vậy gia tộc Lan Tư Tháp Phu cũng không cần tồn tại nữa, không nghĩ tới vài ngàn năm trôi qua, Lan Tư Tháp Phu trung nghĩa đã biến thành không biết liêm sỉ như vậy." Sắc mặt Phỉ Lệ khó coi đỡ Lạp Mạc Nhĩ lên. Kỳ Dương thì tốt hơn một chút, nhưng mà sắc mặt Lạp Mạc Nhĩ lại trở nên cực kém, dù sao vết thương trước đó vẫn chưa khỏi hẳn, dù Phỉ Lệ đã giúp hắn lọai bỏ đi không ít kiếm khí, nhưng mà thực lực vẫn chưa khôi phục như cũ, hơn nữa do Cấm Hồn hương vừa rồi, lúc này dù là một binh sĩ bình thường cũng có thế giết chết Lạp Mạc Nhĩ, Cấm Hồn hương cũng không phải là nói chơi, không chỉ có thể giam cầm lực lượng linh hồn, mà còn có thể cắn nuốt lực lượng, nếu không, Cấm Hồn hương cũng sẽ không bị liệt vào danh sách những đồ vật cấm kỵ như thế.
"Không, đừng làm như vậy, Phỉ Lệ, ngươi đã đồng ý với ta, ngươi sẽ giải trừ nguyền rủa cho gia tộc Lan Tư Tháp Phu, làm sao ngươi có thể lật lọng được?" Hai mắt Ô Nhĩ Lệ Tạp đỏ bừng điên cuồng giùng giằng, lời nói của Phỉ Lệ đã đánh lên hồi chuông báo động trong lòng nàng, nàng chỉ muốn tìm một phương pháp xử lý vẹn toàn cả đôi bên mà thôi, Lợi Ách tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, mà tộc nhân nàng cũng không thể bỏ mặc. Nhưng mà tại sao bọn họ cứ ép nàng như vậy, nàng chỉ muốn người yêu còn sống tốt, tộc nhân không phải ở đây chịu khổ, chẳng lẽ như vậy cũng làm sai rồi sao?
"Hừ! Ngươi có tư cách gì mặc cả với ta, nếu không phải là ngươi, Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương làm sao sẽ xảy ra chuyện, nếu không phải là ta và Tạp Môn không sợ Cấm Hồn hương, rất có thể cũng đã trúng chiêu, lúc ở cấm địa ngươi cũng đã chuẩn bị lấy mạng chúng ta rồi, không phải sao?" Phỉ Lệ quăng một cái tát tới, nếu như không kịp thời tìm được thuốc giải, linh hồn lực của Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương rất có thể bị cắn nuốt không còn gì, đến lúc đó, cho dù Hậu Khanh có trở về, như vậy cũng chỉ có một phần vạn lực lượng, mà e rằng Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương sẽ trọn đời biến thành ngu dại, thậm chí rất có thể hồn phi phách tán, loại kết quả này, Phỉ Lệ làm sao có thể thừa nhận được, nàng tuyệt đối không cho phép đám người Lạp Mạc Nhĩ chịu bất luận tổn thương nào, nếu như trước đó nàng vẫn chưa hiểu ra, như vậy hiện tại Phỉ Lệ đã hoàn toàn hiểu rõ, mấy người Lạp Mạc Nhĩ, nàng tuyệt đối sẽ không buông tay nữa, nếu bọn họ đã ra lựa chọn, như vậy thì cho dù là chết, bọn họ cũng chỉ có thể là người của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ rời khỏi mình. Cửu Ngân bị thương khiến nàng nóng nảy vạn phần, hiện tại Ô Nhĩ Lệ Tạp lại dám đả thương Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương, điều này làm cho Phỉ Lệ căm tức khác thường.
"Không phải như thế, không phải như thế. Lợi Ách ở trong tay của nàng, nếu ta không làm theo lời nàng nói, Lợi Ách sẽ chết, ngày đó, lúc ngươi thay Lạp Mạc Nhĩ chữa thương, nàng đã trở lại. Nàng bảo ta vào lúc thích hãy hợp đốt đàn hương, ta thật sự không biết vật kia sẽ lợi hại như vậy. Thật sự là ta không cố ý đâu" Ô Nhĩ Lệ Tạp không ngừng cãi lại, hi vọng tranh thủ được sự đồng tình của Phỉ Lệ, nàng biết nếu như nàng không giải thích, như vậy điều chờ đợi gia tộc Lan Tư Tháp Phu chính là diệt tộc.
"Ngươi nói cái gì? Lúc đó Thủy Yêu lại ở tộc địa của gia tộc Lan Tư Tháp Phu, thật đáng chết. Tạp Môn, cẩn thận đề phòng!" Ngay lúc Phỉ Lệ ra lệnh kia, vốn Ô Nhĩ Lệ Tạp đang yếu đuối nằm dưới đất đột nhiên ra tay, cướp đi Lạp Mạc Nhĩ, mà một bóng dáng khác bên cạnh cũng nhanh chóng đoạt đi Kỳ Dương, tất cả xảy ra quá nhanh, dù là Tạp Môn cũng không ngờ được Thủy Yêu lại ra tay vào lúc này, mà Ô Nhĩ Lệ Tạp vốn đã không còn lực công kích lại có thể nhanh như chớp ra tay cướp Lạp Mạc Nhĩ đi.
Đợi đến lúc Phỉ Lệ và Tạp Môn phản ứng kịp, Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương đều đã ở trong tay bọn họ.
"Thật xin lỗi! Thật xin lỗi, nhưng nếu ta không làm vậy, Lợi Ách nhất định sẽ chết, ta tuyệt đối sẽ không để Lợi Ách rời khỏi ta." Ô Nhĩ Lệ Tạp điên cuồng nói, hay tay thì siết mạnh thân thể suy yếu của Lạp Mạc Nhĩ, cặp mắt máu đỏ không có bất kỳ tiêu cự gì.
"Vân Tiêu, không ngờ phản ứng của ngươi vẫn nhanh như vậy đấy, nhưng mà chẳng sao cả, bây giờ bọn hắn đều ở trong tay ta. Ta nói rồi, ta nhất định sẽ cứu Hậu Khanh, không giống như ngươi, giả mù sa mưa, vạn năm trước nếu không phải do ngươi ngăn trở từ bên trong, ta sớm đã thức tỉnh Hậu Khanh. Chỉ là lần này ta xem ngươi ngăn cản ta như thế nào đây." Thủy Yêu điên cuồng cười to, theo mấy dấu tay nàng nhanh chóng đánh ra, tất cả mọi thứ nhanh chóng chuyển đổi, mọi người lập tức thấy một nơi trống trải hơn trong sơn động, ở chính giữa sơn động có một hạt châu lớn bằng cái đấu đang lơ lửng, hạt châu liên tục toả ra năng lượng màu xanh lá, tất cả năng lượng theo phù văn bên trong sơn động từ từ khuếch tán ra.
"Thủy Yêu, ngươi biết ngươi đang làm cái gì sao? Một khi vận dụng năng lượng từ Địa Tâm Chi Thạch, tất cả mọi người sẽ chết, ngay cả ngươi cũng không ngoại lệ, thế giới này sẽ bị phá huỷ." Phỉ Lệ trách mắng nhìn Thủy Yêu, nhưng thời điểm nhìn thấy Hậu Khanh phía sau hạt châu, tất cả lời nói cũng ngừng lại, đã vài ngàn năm không gặp, chàng có khỏe không? Còn Cửu Ngân nằm bên cạnh Hậu Khanh, cách xa khoảng mười mét, lại là vẻ mặt như tro tàn nhìn Phỉ Lệ, trong mắt có tình yêu nồng đậm.
Thủy Yêu không để ý đến lời nói của Phỉ Lệ, tự nhiên đem Lạp Mạc Nhĩ cùng với Kỳ Dương thả đến hai vị trí khác, cứ như vậy, Hậu Khanh nằm ở chính giữa, ba người Lạp Mạc Nhĩ hình thành một hình tam giác vây Hậu Khanh ở bên trong, phía dưới Hậu Khanh và bọn họ được bố trí một Ma Pháp Trận hết sức phức tạp, từ những phù hiệu ma pháp không lưu loát này không khó để nhìn ra, ma pháp trận này tuyệt đối không đơn giản, bên trong chứa đựng năng lượng hết sức kinh người.
Sau khi đặt Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương xuống, Thủy Yêu quay đầu lại nhìn Phỉ Lệ một cái. Khinh thường nói: "Vậy thì như thế nào, chỉ cần có thể thức tỉnh Hậu Khanh, cho dù phá hủy một giới này thì sao chứ, ta và ngươi đều không thuộc về thế giới này, cho nên cho dù phá huỷ thế giới này, cũng chẳng có ảnh hưởng gì với chúng ta. Tại sao ta phải để ý tới những kẻ không có liên quan gì, đối với ta mà nói, Hậu Khanh mới là quan trọng nhất."
"Ngươi thật sự cho là như vậy sao? Vậy tại sao ngươi lại để đám người Đức Cố Trại phát động chiến tranh, nhất định ngươi còn che giấu cái gì đó? Hay là ngươi nắm chắc sử dụng Địa Tâm Chi Thạch không làm trái với pháp tắc của thế giới này." Phỉ Lệ sắc bén nhìn Thủy Yêu, nàng hết sức hiểu rõ Thủy Yêu. Mặc dù Thủy Yêu vẫn cố chấp trước sau như một, nhưng tuyệt đối không lỗ mãng, nếu quả thật phá hủy thế giới này, như vậy khống chế gia tộc Bác Lãng của đế quốc Phong Hành phát động chiến tranh với quy mô lớn căn bản là không cần thiết, không phải sao?
"Không liên quan đến ngươi." Một tia sáng nhanh chóng thoáng qua đáy mắt Thủy Yêu, hừ! Không nghĩ tới thời gian đã qua lâu như vậy, cho dù Vân Tiêu hay là Phỉ Lệ, vẫn cảnh giác như vậy, Thủy Yêu nhanh chóng niệm chú ngữ, mặc dù Phỉ Lệ và Tạp Môn không bị ảnh hưởng bởi hương Cấm Hồn hương, nhưng theo chú ngữ phập phồng của Thủy Yêu, phần lớn lực lượng trong cơ thể vẫn bị giam giữ, hơn nữa hiện tại mấy người Lạp Mạc Nhĩ và Hậu Khanh lại đang nằm ở trên ma pháp trận, Phỉ Lệ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Phải biết Ma Pháp Trận dưới người bọn họ lúc này, chính là Chiêu Hồn trận thần bí nhất trong Hồng Hoang, theo truyền thuyết chỉ có Địa Tàng vương là đã từng sử dụng qua, những người khác căn bản không thần thông như vậy, để khởi động ma pháp trận này, có thể nói là mạo hiểm vạn phần, Phỉ Lệ thế nào cũng không ngờ được Thủy Yêu lại dám được ăn cả ngã về không, phải biết nếu như ma pháp trận này không khởi động thành công, đến lúc đó bị phản phệ, dù là Thánh nhân cũng không ngăn cản được. Tại sao Thủy Yêu lại cho rằng mình có thể làm được, nàng ta thật sự điên rồi.
"Vân Ảnh." Ánh mắt ác độc của Thủy Yêu quét tới người hay đi bên cạnh mình ở phía sau, ý bảo bọn họ phòng bị Phỉ Lệ cho tốt, mặc dù lúc này lực lượng của Phỉ Lệ đã bị giam giữ, nhưng mà nàng tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất kỳ không may nào. Bởi vì bất kỳ không may nào, cũng có thể khiến bọn họ hồn phi phách tán.
"Tạp Môn, bây giờ chúng ta nên làm cái gì?" Phỉ Lệ thế nào cũng không ngờ rằng Thủy Yêu, đã sớm chuẩn bị xong tất cả, chỉ chờ nàng đưa tới cửa, nàng không cách nào tưởng tượng được nếu như Chiêu Hồn trận này thất bại, sẽ có kết cục như thế nào, nếu thành công thì mấy người Lạp Mạc Nhĩ còn có thể tồn tại sao? Mặc kệ là kết cục nào trong mấy loại đó, Phỉ Lệ đều không thể tiếp nhận. Nàng nên làm gì bây giờ?
"Thật xin lỗi! Ta không ngờ Thuỷ Yêu lại biết Chiêu Hồn trận đã thất truyền này, ta cũng vậy, không thể làm gì." Có lẽ thật sự phải để sư phụ ra tay mới được, không ngờ Thủy Yêu đã sớm biết cả Chiêu Hồn trận, phải biết là pháp trận cấm kỵ như vậy, bình thường đã sớm bị tiêu hủy, tại sao Thủy Yêu lại biết. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Tại sao sư phụ vẫn chưa ra tay, nếu cứ chậm trễ nữa, Hậu Khanh sẽ hồn phi phách tán thật sự. Nàng không cho rằng bằng thực lực hiện giờ của Thủy Yêu có thể khởi động thành công Chiêu Hồn trận, bởi loại Chiêu Hồn trận từ thời thượng cổ này, ít nhất cũng phải là người có cấp bậc Thánh nhân chủ trì mới có thể khởi động thành công, chiêu hồn liên lụy đến không chỉ là thực lực, mà còn có nghiệp lực, công đức. Lấy thân phận Yêu tộc của Thủy Yêu, nghiệp lực trên người nàng ta vốn đã nhiều hơn nhân tộc rất nhiều. Về phần công đức, vậy thì càng nực cười, Thủy Yêu là Yêu tộc, từ trước đến giờ công đức trên người là khó tập trung nhất, mà loại nữ nhân lòng dạ rắn rết như Thủy Yêu này, trên người làm sao có thể sẽ có công đức được.
Lúc trước, Địa Tạng vương có thể khởi động thành công Chiêu Hồn trận, trấn an địa ngục. Đó là bởi vì thực lực của chính hắn có cấp bậc Thánh Nhân, lại tự nguyện vào ở địa ngục, cho nên công đức trên người là vô thượng. Những thứ này Thủy Yêu đều không khả năng để có được, Thủy Yêu làm như vậy không thể nghi ngờ chính là tự tìm đường chết.
"Tại sao có thể như vậy?" Phỉ Lệ thất hồn lạc phách nhìn Thủy Yêu không ngừng thầm nhẩm chú ngữ, theo tốc độ chú ngữ càng lúc càng tăng nhanh của Thủy Yêu, lớp khí màu xanh lá tập trung chung quanh càng ngày càng nhiều, gần như sắp dày đặc kết thành thực thể, mà vốn mấy người Lạp Mạc Nhĩ và Hậu Khanh luôn an tĩnh trên ma pháp trận trước mặt, bây giờ đều trở nên không đúng lắm, không ngừng giãy dụa, gào thét tê tâm liệt phế, thật giống như linh hồn đang bị tách ra .
"Đáng chết, Thủy Yêu, đến tột cùng người đang làm cái gì? Nhanh dừng lại cho ta." Phỉ Lệ cố gắng muốn giải khai giam cầm mà Vân Ảnh bày ra, nhưng bất đắc dĩ bị trúng Cấm Hồn hương, lại thêm vào kết giới của Thủy Yêu. Khoé miệng Phỉ Lệ chậm rãi tràn ra máu tươi, nhưng vẫn không cách nào lay động được một phần.
Nhìn mấy người trong ma pháp trận không ngừng gào thét, nước mắt trong suốt từ trong mắt Phỉ Lệ liên tục tràn ra, đừng, đừng mà. Ta nên làm như thế nào đây? Tại sao Hậu Khanh lại bị đau như vậy, mấy người Lạp Mạc Nhĩ không phải là rất vô tội hay sao? Tại sao không phải là mình?
Hai mắt Phỉ Lệ đỏ au, hung tợn nhìn Vân Ảnh, nếu như Hâu Khanh và mấy người Lạp Mạc Nhĩ xảy ra chuyện, cho dù có hủy diệt tất cả mọi người cũng không đủ để bù lại.
"Chủ nhân từng nói, một khi pháp trận này được khởi động, thì không thể nào dừng lại được." Vân Ảnh cẩn thận nuốt nước miếng, vẻ mặt lúc này của Phỉ Lệ thật sự là quá kinh khủng, uy áp từ sâu trong linh hồn kia càng lúc càng rõ ràng, khiến Vân Ảnh căn bản không có cách nào kháng cự lại.
"Phỉ Lệ, ngươi bình tĩnh một chút." Tạp Môn nắm thật chặt hai tay Phỉ Lệ, không để cho Phỉ Lệ tự hại mình, nàng sao có thể không hiểu được nỗi đau trong lòng Phỉ Lệ, nhìn Hậu Khanh và mấy người Lạp Mạc Nhĩ đau đớn, nàng cũng cảm nhận được linh hồn không ổn, cái cảm giác đó giống như linh hồn bị xé rách vậy, không phải ai cũng có thể chịu được, ngay cả Hậu Khanh thân là Cương Thi, tất cả cảm giác đau đớn đã bị hắn che giấu, cũng không nhịn được phải kêu lên. Nàng làm sao có thể không hiểu, tại sao đến bây giờ sư phụ còn không ra, sư phụ, rốt cuộc người muốn làm gì? Nhất định phải ép Phỉ Lệ đưa ra một lựa chọn khó khăn như thế sao? Nhưng lựa chọn đó với Phỉ Lệ không phải là cực kỳ thống khổ sao.
“Bình tĩnh một chút? Ngươi bảo ta phải bình tĩnh thế nào đây? Vài chục vạn năm trước, ta nhìn Hậu Khanh vì ta, ở trước mặt ta lựa chọn chết đi, loại đau đớn này ngươi có hiểu không, cảm giác bị xé rách từ sâu trong linh hồn truyền tới, cho dù vài chục vạn năm đã trôi qua, ta vẫn không cách nào quên được cái cảm giác thống khổ khi linh hồn bị tách ra sờ sờ ngay trước mặt ta lúc đó. Mấy chục vạn năm sau, ta lại một lần nữa nhìn thấy người yêu của mình chịu khổ ngay trước mặt của ta, mà chính ta lại không thể làm được gì, Tạp Môn, ngươi nói ta nên bình tĩnh như thế nào đây? Thật sự rất muốn chặt đầu xuống, chỉ có như vậy ta mới có thể bình tĩnh lại được." Phỉ Lệ lớn tiếng gào lên, rõ ràng là đã quên, không phải vậy sao? Tại sao vẫn còn nhớ, mấy chục vạn năm trước nhìn Hậu Khanh chết ở trước mặt nàng, tùy ý rơi xuống Dị Giới, mà vạn năm trước Cửu Ngân thiếu chút nữa cũng đã chết trước mặt nàng, đến bây giờ Hậu Khanh, Lạp Mạc Nhĩ, Kỳ Dương, Cửu Ngân, bọn họ đều phải đối diện với sống chết trước mắt, nhưng nàng lại không thể làm gì cả.
Loại đau đớn này, loại bi thương không có cách nào ngăn chặn này, Tạp Môn, ngươi nói ta nên bình tĩnh như thế nào. Nêm kiềm chế như thế nào chứ! Tại sao lại hiểu ra muộn như thế? Rõ ràng là yêu bọn hắn, nhưng một lần lại một lần tổn thương bọn hắn, ta như vậy, đến tột cùng là đang làm gì đây?
"Ngươi đã nhớ ra hết rồi sao, thật là ngu ngốc, tại sao còn nhớ ra làm gì chứ?" Tạp Môn ôm chặt lấy Phỉ Lệ đang quỳ trên mặt đất, hai tay Phỉ Lệ ôm chặt lấy đầu, không ngừng vỗ, trông hết sức điên cuồng. Tạp Môn ở một bên cũng liên tục bị công kích, nhưng vẫn không chịu buông tay. Không phải đã nói tất cả khổ sở, sẽ để mình ta gánh chịu hay sao? Tại sao còn nhớ lại, tại sao? Rõ ràng đã quên mất toàn bộ, không phải sao? Sư phụ, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra? Không phải đã lấy hết toàn bộ đoạn ký ức năm đó của Vân Tiêu sao, không phải tất đều ở trong đầu của con hay sao? Tại sao Phỉ Lệ vẫn còn nhớ lại?
"A. . . . . ." Một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, trực tiếp truyền từ miệng Phỉ Lệ ra, hai mắt Phỉ Lệ giống như sắp tràn ra máu, hai chiếc răng nanh sắc bén xuất hiện dưới môi Phỉ Lệ, mái tóc dài đến eo trong nháy mắt bay múa, giống như Ma Thần chuyển thế. Lúc này, Phỉ Lệ phát ra ra khí thế kinh người, rõ ràng chính là điềm báo sắp tẩu hỏa nhập ma, ngay cả đặc tính khát máu của Cương Thi cũng phóng ra ngoài, vốn là lấy thực lực của Phỉ Lệ, căn bản không có khả năng cần dục vọng theo bản năng, nhưng hiển nhiên lúc này Phỉ Lệ đã nhập ma.
"Si nhi, si nhi a!" Bóng dáng Tây Tác đột nhiên xuất hiện ở trước mặt đám người Tạp Môn, Vân Ảnh còn chưa kịp ra tay, đã bị đánh bay ra ngoài.
"Sư phụ, nhanh lên một chút! Phỉ Lệ tẩu hỏa nhập ma, chậm chút nữa con sẽ không ngăn cản được." Tạp Môn di động thân thể của mình thật nhanh, không ngừng tránh né công kích lộn xộn của Phỉ Lệ, sau đó nhìn Tây Tác nhanh chóng thay đổi hình tượng, một đầu tóc lửa đỏ từ từ biến thành đen, y phục khoa trương hoa lệ cũng chầm chậm biến thành trắng thuần, tay phải nắm Tru Tiên Kiếm, trở thánh giáo chủ của Tiệt giáo, Thông Thiên giáo chủ.
"Aizzzz! Không nghĩ tới vài chục vạn năm đã qua, vẫn không cách nào hiểu rõ tình kiếp, si nhi, si nhi a!" Thông Thiên giáo chủ, tùy ý vung tay mấy cái, lập tức đã ngăn lại Phỉ Lệ bạo động, Vân Tiêu là đồ đề nhỏ nhất của hắn, cũng là đồ nhi được sủng ái nhất, vốn có khả năng trở thành Thánh nhân nhất, nhưng lại không cách nào hiểu rõ tình kiếp, bị buộc luân hồi, cuối cùng lại rơi vào kết quả chết thảm, vì không để cho một thân pháp lực của Vân Tiêu bị tiêu tán, Thông Thiên giáo chủ dùng chính sức mạnh của mình, mở ra cái Không Gian dị giới này, vốn cho rằng sẽ giúp đồ nhi của mình nhanh chóng vượt qua tình kiếp, nhưng không ngờ, lại càng khiến cho tình kiếp nặng hơn, giờ nên làm như thế nào cho phải đây! Si nhi, si nhi a! Thông Thiên nhìn Phỉ Lệ đã vô lực, mệt lả không thể làm gì nữa mà cảm thán. Dù sao cũng là ái đồ của hắn, dù có sai lầm nhiều đến đâu, hắn vẫn không thể không cứu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện