[Dịch]Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp - Sưu tầm
Chương 20 : Ma Ti thảm bại
.
“Mạt Đức lão sư nghe nhầm rồi, ta làm sao có thể nói tiểu Phỉ Lệ đáng yêu như thế, muội nói có phải không? Tiểu Phỉ Lệ.” Hai mắt Ma Ti nhíu lại, tự nhận hành động của bản thân không ai nhìn thấy, lại không biết bộ dạng này của nàng lại càng che mắt người khác, những người có mặt ở đây không ai không lợi hại hơn nàng.
Nàng còn tưởng hành động nực cười của mình không ai chú ý tới, tự nhận là dựa vào nàng là cao đồ của Thánh hoàng đế quốc, lại tương đối được cường giả thánh cấp Mạt Đức Pháp Đức Cổ Lạp yêu thích, có gì mà nàng không thể làm chứ! Hơn nữa từ đầu nàng cũng không tin chỉ vì một tiểu cô nương chẳng khác nào phế vật mà Mạt Đức lão sư sẽ vứt bỏ nàng.
Bởi vì nàng rất hài lòng với thiên phú của mình, không thế thì sao nữ nhi của một thành chủ nho nhỏ như nàng lại được cường giả yêu thích chứ? Đây chính là cái mà nàng kiêu ngạo.
Cái đứa ngốc của gia tộc Đức Cổ Lạp này vừa sinh ra liền ngủ say, đến bây giờ mới tỉnh lại, khỏi cần nghĩ cũng biết thiên phú thế nào, tối đa cũng chỉ có thể dựa vào gương mặt của nàng mà kết thông gia cho gia tộc Đức Cổ Lạp mà thôi. Làm sao có thể so được với thiên tài hiếm có như nàng, vừa mới mười tám tuổi đã là trung cấp ma pháp sư, ở toàn bộ Phi Long đại lục cũng rất ít thấy.
Phỉ Lệ nhịn xuống kích động trợn trắng mắt, thật sự là ngu xuẩn mà, lại dám ở trước mặt Mạt Đức gia gia và Đế Á mụ mụ uy hiếp cô, thật không biết sống chết. Nàng không biết gia tộc cổ xưa như Đức Cổ Lạp coi trọng nhất là huyết thống sao, huyết thống hơn người tuyệt đối không cho phép kẻ khác bôi nhọ. Chỉ cần cô là người của gia tộc Đức Cổ Lạp thì bất luận là kẻ nào dám sỉ nhục huyết thống của gia tộc Đức Cổ Lạp mà nói thì tuyệt đối là cưỡi lên lưng cọp.
Xem ra không cần cô ra tay thì nữ nhân này cũng sẽ chết cực kì thảm. Nữ nhân ngu ngốc như thế còn muốn chiếm lấy Lạp Mạc Nhĩ, thật là đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu, tức cười là nữ nhân kia vẫn còn đang đắc ý tự cho là đúng.
“Ta chưa bao giờ biết thậm chí có người dám to gan ở trước mặt người của gia tộc Đức Cổ Lạp nói huyết thống của chúng ta không cao quý như vậy. Là Ngõa Lặc Nặc thành chủ không có nói cho ngươi biết cấm kị của gia tộc Đức Cổ Lạp hay sao? Xem ra Ngõa Lặc Nặc thành chủ cũng cần phải đổi người rồi, kẻ không biết chừng mực ngồi ở vị trí đó đúng là phí phạm.” Mạt Đức hung hăng nói, sát khí đáng sợ trong nháy mắt thu về.
Trước kia có người nói với lão Ngõa Lặc Nặc thành chủ lợi dụng thân phận đặc biệt của nữ nhi Ma Ti Nạp Ni ở Khải Kỳ đế quốc làm không ít chuyện đen tối, lão còn tưởng rằng đó là lời gièm pha. Dù sao Ma Ti Nạp Ni cũng cho lão cảm giác vô cùng nhu thuận, hơn nữa thiên phú cũng rất tốt, nên cũng không để ý nhiều hơn. Nhưng hôm nay những gì lão thấy trước mắt không rõ ràng sao!
Tiểu cô nương nhu thuận thương yêu người khác năm đó đã trở nên kiêu ngạo ngang ngược như vậy, thậm chí ngay cả Phỉ Lệ tiểu bảo bối cũng không để vào mắt, đó chính là không để cả gia tộc Đức Cổ Lạp vào mắt, không phải là người đứng đầu Khải Kỳ đế quốc nàng cũng không hề cố kị gì sao? Một cỗ sát khí đáng sợ chợt lóe lên trong mắt Mạt Đức.
“Mạt Đức lão sư, con không hiểu ý của người. Người có thể nói rõ cho con được không?” Ma Ti Nạp Ni lập tức nóng nảy. Nếu như hôm nay nàng không giải thích rõ ràng thì toàn bộ gia tộc Nạp Ni liền xong đời. Ngày trước, cha có nói cho nàng biết những gia tộc cổ xưa như Đức Cổ Lạp vô cùng coi trọng huyết thống, cho nên khi đối mặt với những người của gia tộc Đức Cổ Lạp hoặc Khải Kỳ thì nhất định phải khiêm tốn, nếu không thì nhất định sẽ mang tai họa đến cho gia tộc Nạp Ni.
Trước kia vởi vì sủng ái của Thánh Nhật Nhĩ Mạn lão sư cùng nuông chiều của Mạt Đức lão sư, nàng vẫn cho đó là một câu nói đùa. Một phế vật của gia tộc làm sao hơn được thiên phú kinh người như nàng chứ. Nhưng hôm nay hình như nàng sai lầm rồi, mà lại còn vô cùng sai lầm.
Không được, nếu như hôm nay không có lý do tốt mà giải thích thì ngay mai toàn Phi Long đại lục sẽ biết gia tộc Nạp Ni đã không còn được gia tộc Đức Cổ Lạp che chở nữa, thậm chí ngay cả Thánh Nhật Nhĩ Mạn lão sư cũng sẽ vứt bỏ nàng. Nàng rất rõ Mạt Đức lão sư và Thánh Nhật Nhĩ Mạn lão sư không có bất hòa như đồn đãi mà ngược lại giữa bọn họ còn có ràng buộc rất lớn, tuy rằng nàng cũng không rõ lắm. Nhưng trực giác nói cho nàng biết, gia tộc Đức Cổ Lạp và gia tộc Khải Kỳ có bí mật kinh người nào đó, mà một khi nói ra sẽ làm kinh ngạc cả Phi Long đại lục.
Lạp Mạc Nhĩ nhàn nhã ôm Phỉ Lệ ở một bên nhìn, chẳng qua khi ánh mắt kia xẹt qua người Phỉ Lệ thì nhanh chóng lóe lên một tia tò mò. Tiểu nữ hài thật không đơn giản, hành động ủy khuất lúc trước, còn có khiêu khích kia tuyệt đối không phải một tiểu cô nương có thể nói ra.
Bên này Phỉ Lệ không ngừng trao đổi với Tạp Môn bên trong linh giới. Dù sao Ma Ti Nạp Ni kia về sau đừng hòng bước một bước vào Đức Cổ Lạp công tước phủ. Mạt Đức gia gia sủng ái cô, còn có người của gia tộc tuyệt đối không cho phép một kẻ vũ nhục huyết thống của bọn họ bước chân vào Đức Cổ Lạp công tước phủ, cho dù kẻ đó có là ai đi chăng nữa.
“Khí tức của người này vô cùng kì quái.” Thanh âm kiều mỵ của Tạp Môn vang lên trong đầu Phỉ Lệ. Đây là Tạp Môn vừa mới phát hiện ra, bọn họ có thể trao đổi thẳng với nhau mà không cần nói.
“Lạp Mạc Nhĩ sao?” Phỉ Lệ hiếu kì hỏi, một nam nhân có thể làm cho cả Phi Long đại lục tò mò nhất định có thân phận kinh người, hơn nữa còn là một nam nhân suất khí như vậy.
“Là nam nhân ôm ngươi, trên người hắn có một lực lượng cường đại, chẳng qua bây giờ vẫn còn ẩn nấp bên trong thân thể hắn, hơn nữa khí tức của hắn rất kì quái, ta nhìn không ra. Có thể là do ta còn quá yếu, nên mới không biết thôi.” Tạp Môn giải thích lộn xộn, nhưng ý tứ trong lời nói thì Phỉ Lệ nghe là hiểu. Dù sao cô cũng không phải là một đứa nhỏ bốn tuổi, mà một người trưởng thành hơn hai mươi tuổi.
“Phải không? Ngay cả ngươi cũng nhìn không thấu.” Tạp Môn Linh tịch kỳ tương đương với cấp bậc Đại Ma đạo sư hoặc là Đại Kiếm sư. Dù sao bản lĩnh của người tu chân vẫn cao cường hơn vũ kĩ ma pháp của đại lục này. Hơn nữa linh thức của người tu chân lại càng cường đại, tuy chỉ là Linh tịch kỳ nhưng linh thức của Tạp Môn lại tương đương với Nguyên Anh hậu kì cũng tương đương với Pháp Thánh hoặc cũng gần với Pháp Thần Tinh thần lực.
Hay nói cách khác, Lạp Mạc Nhĩ nhìn như ôn hòa thậm chí còn lợi hại hơn Mạt Đức gia gia, hoặc có lẽ nói trên người hắn có thể có vũ khí ngăn cản linh thức điều tra.
“Ừ!” Tạp Môn nghiêm túc gật đầu một cái. Nếu không phải bởi vì Phỉ Lệ không cho nàng ra ngoài thì nàng đã nghiêm túc kiểm tra triệt để nam nhân trước mặt này một phen.
“Ta đã biết.” Nói xong thì cười quỷ dị với Lạp Mạc Nhĩ một cái, xem ra cô đúng là giữ lại một kẻ khó lường bên cạnh mình rồi.
Đột nhiên Lạp Mạc Nhĩ cảm thấy khí tức bên cạnh mình thoáng cái biến mất, đây là có chuyện gì? Ít nhiều không cảm thấy được loại khí tức băng lãnh này, chuyện gì thế này?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện