[Dịch]Cô Vợ Lưu Manh Của Tôi- Sưu tầm
Chương 9 : "Nghịch lân" của Thượng tướng quân
                                            .
                                    
             Dương Vũ: - Cô nói cô là Long Tú Tú sao?
Long Tú Tú: - Đúng vậy! Có chuyện gì sao?
Dương Vũ: - Cô chính là nữ lưu... trong truyền thuyết đó sao?
Long Tú Tú: ???....
Dương Vũ suýt nữa thì nói cô nàng là "nữ lưu manh" trong truyền thuyết,  may mà vẫn còn ngậm được cái miệng lại. Lần này thì hắn khóc không ra  nước mắt thật rồi! Ác tiếng của cô này so với bà chị hung dữ của tên đàn  em không có tương lai, chỉ có hơn chứ không có kém đâu...
Bà chị tên kia chỉ hung dữ trong việc quản lý tên đàn em vô dụng đó  thôi, còn cô nàng này thì phải nói là... hung hăng càn quấy không ai  bằng. Đến cả đứa trẻ trong cái thành phố Heylen này đều biết... Thậm chí  các bậc cha mẹ còn hung ác lấy cô ra dọa những đứa trẻ không biết nghe  lời, thay vì dọa ma...
Đáng sợ hơn, cô ta còn có một người  cha vô cùng "trâu chó", càng làm cho cô nàng vốn hung hăng càng trở nên  hung hãn hơn... "Mẹ nó!". Dương Vũ không nhịn được chửi tục một câu.  Cứu ai không cứu, lại cứu ngay cái của "nợ" này. Bây giờ thì ngon rồi.  Cô ta mà ở lỳ không chịu đi thì ai dám đuổi...
Dương Vũ cố gắng nặn ra nụ cười khả ố trên mặt:
- Long tiểu thư, Long cô nương, cô cảm thấy thế nào rồi, còn đau nhức gì nữa không?
Long Tú Tú không hiểu tại sao hắn tự nhiên lại "quan tâm" mình như vậy, nhưng vẫn cười ngọt ngào đáp lại.
- Tôi không sao nữa rồi. Vài vết thương ngoài da, không có vấn đề gì đâu...
- Vậy thì tốt quá, tốt quá... Tôi đưa cô về nhà của cô... có được không?
Bây giờ Dương Vũ chỉ muốn bà "hung thần" này rời khỏi nhà mình càng sớm  càng tốt thôi. Cô nàng này còn ở lại một ngày thì hắn cảm thấy thấp  thỏm không yên một ngày. Ai biết được ông bố của Long Tú Tú này có phải  đang tìm đứa con gái đến loạn hết cả thành phố này lên hay không. Hắn  không muốn vài hôm sau, căn nhà của hắn bị vây kín bởi một đám xã hội  đen cầm súng ống đạn dược, hô hào đòi thả người...
- Không!
Long Tú Tú mới không muốn về nhà nè! Bây giờ mà về thì ông bố kia sẽ  trông thấy bộ dáng thảm hại của nàng. Nàng vốn là cô gái kiêu ngạo, nên  sẽ không thể chấp nhận chuyện này được.
- Cô thấy đấy, nhà tôi nhỏ... đồ ăn lại không ngon... Cô ở đây sẽ vô cùng ủy khuất... Cô xem...
Dương Vũ sắp khóc đến nơi, sao có cô gái "lỳ" thế. Đuổi khéo mà vẫn không chịu đi.
- Anh cũng biết vậy sao? Anh nên biết tôi là một đại tiểu thư... Biệt  thự của nhà tôi phải to gấp cả chục lần căn nhà của anh, đồ ăn thì toàn  sơn hào hải vị...
- Đúng vậy! Đúng vậy... Tôi...
- ...Nhưng mà tôi không chê đâu... Tôi sẽ miễn cưỡng ở lại...
- Cô...
Long Tú Tú làm sao không hiểu được, đối phương đang "đuổi khéo" mình đi  chứ. Nàng vốn tự nhận mình là một cô gái thông minh, xinh đẹp. Đến điều  này còn không nhận ra thì đâm đầu vào tường mà chết đi thôi. Nhưng muốn  đuổi ta ư? Không có cửa đâu...
- Hay là tôi liên lạc với cha cô, bảo ông ta đến đón cô có được không?
Dương Vũ nhìn cô nàng bằng ánh mắt cầu xin tội nghiệp...
- Có phải anh muốn đuổi tôi đi không? Hức... hức...
Long Tú Tú không kém cỏi, đôi mắt nàng đã ngập nước, điệu bộ rất uất ức nhìn Dương Vũ...
- Không phải đâu... Nhưng mà nhà tôi nghèo lắm... Cô sống không hợp...
- Không sao... Tôi không chê đâu...
Dương Vũ hung hăng chửi thề trong lòng. "Mẹ nó! Cô chê hay không thì  liên quan quái gì tới tôi. Đồ lỳ lợm!". Sao có loại người như vậy chứ?  Hắn gặp rất nhiều phụ nữ rồi, nhưng... cực phẩm như vậy thì mới thấy lần  đầu.
- Hức... hức. Tôi về cũng được....
Dương Vũ nghe thế thì sướng rên lên. Trên mặt không giấu được sự sung  sướng. Hắn đang định hô to "Tốt quá! Tốt quá rồi.", thì một câu nói tiếp  theo của cô nàng khiến hắn cảm thấy trời đất quay cuồng. Cảm giác như  đang ở thiên đường bị kéo xuống địa ngục...
-... Nhưng tôi  sẽ nói với ba tôi là anh đã nhìn thấy hết thân thể của tôi... lại còn  mắng nhiếc tôi... Không những thế còn có ý đồ cưỡng gian tôi...
- Dừng! Dừng ngay! Sao cô có thể vu oan cho tôi như vậy...
Dương Vũ căm giận nhìn cô nàng điêu ngoa kia. Hai câu đầu còn đúng sự  thật, mẹ nó câu sau lại dám vu khống ông đây cưỡng gian cô ư? Ông đây  mới không thèm làm cái chuyện vô bổ đó.
............................................
Tại một căn biệt thự số 68 của khu biệt thự Angel Villa...
- Vô dụng! Tất cả là một lũ vô dụng...
Một người đàn ông trung niên mặc bộ Âu phục màu trắng đang đi đi lại  lại rất sốt ruột. Người đàn ông đó mặt vuông chữ điền, trông rất khí  khái. Nhưng vào lúc này,  ông đang rất phẫn nộ. Phải nói là phẫn nộ đến  cùng cực...
Trong phòng, ngoài ông ra còn có một đám người  mặc Âu phục màu đen có vẻ giống thủ hạ. Bọn họ đang run sợ, họ biết  rằng ông chủ đang vô cùng tức giận, chẳng may ông ta giận cá chém thớt  thì...
- Reeng... reeng... - Tiếng chuông điện thoại bàn trong phòng vang lên.
Người đàng ông trung niên thoáng nhìn qua chiếc điện thoại bàn, quay  đầu nhìn đám người mặc Âu phục mà ông vừa mắng vô dụng kia.
- Tất cả cút hết ra ngoài cho ta!
Đám đó như được đặc xá, thở phào nhẹ nhõm, cắm đầu bước ra ngoài, sau  đó đóng cửa lại. Lúc này, người đàn ông kia mới nhấn phím trả lời và bật  loa ngoài.
- "Ông chủ! Chúng tôi phát hiện có dấu vết của  Tiểu thư ở khu phía Đông thành phố Heylen." - Giọng nói bên kia điện  thoại vang lên.
Đúng vậy, người đàn ông trung niên kia  chính là Long Thiên Uy - cha của Long Tú Tú. Hôm qua, cô nàng không trở  về và không thể liên lạc được, điều đó khiến ông cả đêm không ngủ được.  Thầm nghĩ đã có chuyện xảy ra với con gái của mình. Sau một đêm không có  tin tức, Long Thiên Uy đã huy động một nửa lực lượng xã hội đen của  thành phố Heylen đi tìm.
- Nói... nói mau...
- "Vâng! Theo tình hình thì đã có một đám người đuổi giết Tiểu thư tối  qua. Hiện nay chúng đã bị phân đà của chúng ta bắt giữ..."
- Mẹ kiếp! Đứa nào muốn làm hại đến con gái ông? - Long Thiên Uy không kìm được cơn giận được nữa, quát ầm lên...
- "Con trai Thượng nghị sĩ Thượng viện trong Quốc hội - Vương Trung Hạo..."
- Mẹ nó! Ông không quan tâm nó là cái dạng gì... Đứa nào muốn làm hại  con gái ông thì ông giết... giết cả nhà nó... Cho dù nó có là con trai  của ai đi chăng nữa.
Bên kia trầm mặc một chút rồi cất giọng trầm nói...
- "Thưa ông chủ! Chuyện này đã quá mức kiểm soát của chúng ta rồi. Có  nên nói với Thượng tướng quân một tiếng không?.. Chúng ta xử lý không  khéo, sẽ ảnh hưởng tới chính trị của đất nước... Ngài lại trách tội..."
- ....
- Thôi được rồi, ta sẽ nói việc này cho người biết... Vậy còn con gái ta như thế nào rồi? Nó có an toàn không?
- "Theo tin tức moi được từ miệng của những tên đó, thì Tiểu thư đã bị  một thanh niên trẻ tuổi cứu đi... Có lẽ được an toàn... Xin lão gia cứ  yên tâm."
- Tốt! Tốt rồi! Tăng cường người đi tìm Tiểu thư  về cho ta... Tìm được người thanh niên đó thì hậu tạ người ta thật  tốt... Không được... Tìm được người thanh niên đó thì báo cho ta. Ta sẽ  đích thân đi cảm tạ hắn."
- "Vâng, thưa ông chủ!... Vậy còn đám người ám toán tiểu thư thì sao ạ?"
- Giết hết đi!
Long Thiên Uy không do dự ra lệnh. Kẻ muốn lấy mạng con gái ông lại  phải hỏi ông sẽ làm gì với chúng ư? Đương nhiên sẽ dùng cách của xã hội  đen mà giải quyết rồi... Giết...
- "Vâng!"
Sau khi cúp máy, Long Thiên Uy thở ra một hơi dài nặng nhọc. Ài, đứa con  gái ngổ ngáo này! Không lúc nào khiến người cha như ông yên tâm được.  Có lẽ phải tìm một người chồng để hắn quản lý con bé thôi. Mình già rồi,  không thể lúc nào cũng ở bên con bé được.
Gạt bỏ những  suy nghĩ phiền lão, Long Thiên Uy lấy lại bình tĩnh. Ông chuẩn bị gọi  cho một người, đó chính là cha vợ của ông. Một vị cha vợ cực kì nghiêm  khắc và đáng sợ...
Long Thiên Uy cho dù hung hăng, ngang  ngược với tất cả mọi người trong thiên hạ, nhưng không dám có nửa điểm  kiêu ngạo trước vị cha vợ này - Tôn Thượng Tướng Quân - Tôn Thiết.
Tất cả những việc làm của Long Thiên Uy, kể cả việc thâu tóm quyền lực  Hắc đạo ở thành phố Heylen, đều được vị lão nhân gia này ngầm ủng hộ.  Nếu không, chỉ cần trong đất nước thiết quân luật như sơn này, xuất hiện  một tổ chức nào đó quá lớn như vậy, thì Tổng Thống sẽ huy động lực  lượng quân đội, lực lượng đặc nhiệm tiêu diệt sạch sẽ ngay lập tức...
Mặc dù là tổ chức xã hội đen nhưng vẫn nằm trong sự khống chế của đất  nước. Chính vì điều đó, Long Thiên Uy mới dám kê cao gối ngủ ngon  được...
Tôn Thượng tướng quân là một trong mười vị tướng  quân có uy tín nhất trong quân đôi. Số lượng quân lính nghe lệnh ông đến  vài ngàn người. Quân đội thân cận bảo vệ cho ông cũng đến gần ngàn. Uy  quyền này được tạo dựng bởi máu của ông trên chiến trường, bởi Quân công  nặng như núi. Vì thế ngay cả Tống Thống đương nhiệm cũng phải nể mặt  ông 3 phần.
Ngay cả tổng thống còn phải nể mặt ông. Thử hỏi Long Thiên Uy sao dám vuốt râu hùm?
- "Alo! Có chuyện gì?" - Bên kia đầu kia vang lên giọng nói nặng tựa  Thái sơn, lãnh khốc như băng tuyết ngàn năm. Một cỗ uy nghiêm đến cùng  cực, khiến bên này Long Thiên Uy có cảm giác đầu gối mềm nhũn ra.
- Thưa... thưa ba... Con có chuyện muốn nói!
- "Nói đi!" - Tôn lão gia vẫn nói với giọng lạnh như băng.
- ...Đó là chuyện của Tú Tú nhà ta... Nó bị... bị... người ta ám toán..."
Long Thiên Uy dùng hết dũng khí của bản thân để nói hết câu. Ông âm  thầm lo sợ không thôi. Ông biết vị cha vợ của mình vốn chỉ có mỗi Tú Tú  là cháu gái ngoại duy nhất thôi. 
Tôn lão gia quý đứa cháu  này hơn bảo bối trên đời... Nhất là sau khi con gái duy nhất của lão  nhân gia qua đời. Ông càng dành nhiều tình thương cho Tú Tú, vì Tú Tú  rất giống mẹ nàng - đứa con gái mà ông hết mực thương yêu.
- "Hừ... Tôi tưởng anh không dám báo cho tôi đấy! Không hiểu anh làm  cha kiểu gì mà để xảy ra chuyện đó... Phải chăng anh cảm thấy bản thân  muốn tôi dạy dỗ đạo làm cha một lần?"
Bên đầu dây điện  thoại bên này, Long Thiên Uy lạnh buốt sống lưng. Không ngờ cha vợ đã  biết tin tức từ sớm. Nếu mình báo muộn một chút thì không khéo lão nhân  gia sẽ róc xương mình mất. Càng sợ hãi hơn nữa là lực lượng tình báo của  cha vợ quá mạnh. Ông run rẩy hỏi dò:
- Dạ! Ba dạy bảo rất phải. Là lỗi của con... Lần sau con sẽ cẩn thận...
- "Không có lần sau đâu! Tôi không thể chấp nhận chuyện này xảy ra thêm  lần nữa... Nếu đứa cháu bảo bối của tôi có tổn thương đến sợi tóc  thì... Hừ... hừ..."
Long Thiên Uy không chịu nổi áp lực, quỳ phịch xuống, bàn tay ướt đẫm mồ hôi, run rẩy nói.
- Vâng... vâng... Con hiểu... Thế còn con trai tên Thượng nghị sĩ kia thì phải làm sao ạ...
Bên kia trầm mặc một chút, rồi lạnh lùng lên tiếng.
- "Con trai Thượng nghị sĩ thì sao? Kể cả tên Thượng nghị sĩ đó cũng  không thoát được liên quan. Kẻ nào dám động vào "nghịch lân" của ta thì  cho dù là ai cũng phải... Chết! Không những vậy, đến khi chết vẫn còn  phải mang danh nhục, bị thiên hạ chửi rủa..."
Long Thiên  Uy trầm mặc. Nhưng không phải trầm mặc suy nghĩ, mà trầm mặc trong sự sợ  hãi. Ông không dám tưởng tượng rằng cha vợ lại quyết định sinh mạng của  một Thượng nghị sĩ một cách dễ dàng vậy...
- "Tìm cho  được người thanh niên kia. Nếu người ta có khó khăn gì thì phải giúp  người ta bằng mọi cách... Khi nào có thời gian thì dẫn con bé Tú Tú đến  thăm ta. Ta già rồi... chỉ muốn quây quần với đám con cháu thôi.. Ài..."  
Tôn lão gia nói với vẻ đầy mệt mỏi. Sau bao nhiêu năm  cống hiến cho đất nước, lão thực sự cảm thấy quá mệt mỏi. Đã không còn  gì quan trong đối với vị Thượng Tướng quân đầy uy quyền này nữa.. ngoài  đứa cháu yêu của ngài.
- Dạ vâng! Con sẽ tìm được Tú Tú,  rồi dẫn con bé đến thăm ba.
- "Được rồi! Không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây. Còn một số công vụ tôi phải giải quyết nốt."
- Vâng! Con không làm phiền ba nữa. Chào ba!
Long Thiên Uy cúp máy mà có cảm giác mình già đi mất mấy tuổi, thật may  mắn khi lần này vị cha vợ kia không đòi đánh, đòi giết mình như mọi  khi... 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện