[Dịch]Cô Vợ Lưu Manh Của Tôi- Sưu tầm
Chương 7 : Cô ấy nói... cám ơn anh...
                                            .
                                    
             Từ sau khi Dương Vũ tỉnh lại, ngoài biết bản thân mất đi cha mẹ, hắn còn  phát hiện bản thân mình có nhiều biến đổi kinh người. Hắn biết rằng bản  thân mình đã không còn giống một con người bình thường nữa rồi. Đôi khi  Dương Vũ còn cho rằng đó là món quà của Thượng Đế đã dành cho hắn, để  đền bù cho việc ngài đã cướp đi cha mẹ của hắn. Điều đó khiến hắn vô  cùng sợ hãi, sợ hãi khi nghĩ đến bản thân có thể bị đám nhà khoa học bắt  làm vật thí nghiệm. Phải sống những ngày tháng nằm trên bàn phẫu thuật,  phải sống với những dụng cụ khoa học. Chính vì thế hắn quyết tâm che  dấu đi những điều bất bình thường, tỉ như hắn có thể nhảy cao đến 5 mét,  chạy 50 mét trong 3 giây, hay nhịn thở được trong nửa giờ....
Lần gần nhất mà khiến Dương Vũ bộc lộ ra điều bất bình thường của mình là khi Dương Vũ gặp Lôi Định lần đầu tiên...
Khi đó Lôi Định bị gần 20 tên côn đồ trấn lột. Chỉ vì cách ăn mặc sành  điệu của hắn và vừa bước ra từ khu biệt thự siêu cấp Angle Villa.
Lòng nghĩa hiệp nổi lên, hắn không do dự mà xông vào cứu tên đàn em vô  dụng đó. Tiếp đó, tay không đỡ được một côn sắt giáng xuống, và uốn cong  cây côn sắt đó như kẹo kéo. Đám côn đồ nhìn thấy thì sợ vỡ mật, co giò  bỏ chạy tán loạn.
Lôi Định tôn sùng vị anh hùng này cực  độ. Không những người này nghĩa hiệp, mà còn có thực lực siêu quần. Hắn  đã nhận Dương Vũ làm đại ca, và đi theo Dương Vũ cho đến bây giờ. Mặc dù  sau này, Lôi Định đã phát hiện ra vị đại ca này còn có mặt khác là  rất... rất bỉ ổi và dâm đãng, nhưng điều đó... điều đó chỉ khiến hắn tôn  sùng hơn mà thôi.
Cũng chính vì có thực lực "kinh thế hãi  tục" như vậy, Dương Vũ mới dám làm "anh hùng cứu mỹ nhân". Mặc dù khá  liều mạng nhưng hắn cũng là một tên sợ chết, nếu không nắm chắc thì hỏi  sao hắn dám liều?
Nhìn qua kiệt tác của mình một lượt,  Dương Vũ tiến lại chỗ cô nàng họ Long kia. Cô nàng có vẻ không tốt lắm!  Dưới ánh đèn lờ mờ, hắn có thể thấy được gương mặt trắng bệch, đôi môi  tái nhợt run rẩy của nàng.
- Cô bị mất máu khá nhiều! Tôi cần đưa cô đi bệnh viện gấp, nếu không cô sẽ gặp nguy hiểm mất...
- Không! Đừng đi đến... bệnh viện. Có lẽ người của bọn chúng sẽ mai  phục gần đó... Bọn chúng có gan dám giết tôi thì thế lực ắt không nhỏ.  Đến đó lúc này chẳng khác nào chui đầu vào lưới... Xin anh... Đừng đưa  đến bệnh viện có được không...
Sức lực cuối cùng của Long Tú Tú đã không còn, nàng thều thào nói được vài câu rồi ngất đi.
Dương Vũ gãi gãi ót. Không đưa đến bệnh viện thì đưa đi đâu? Hay mặc kệ  cô ta... Nhưng mà như vậy cũng không ổn lắm. Cứ để vậy ắt hẳn nàng sẽ  phải chết... Điều đó so với giết nàng có khác gì nhau...
*           *           *
Long Tú Tú khẽ trở mình thức dậy. Cảm giác lúc này của nàng là: đau...  vô cùng đau đớn. Dường như có hàng vạn mũi kim đâm vào da thịt, rồi có  hàng ngàn con kiến đốt toàn thân vậy. Nàng có một giấc mơ kì lạ vô cùng,  nàng mơ thấy mình bị một đám người đuổi giết. Khi cái chết cận kề thì  có một người thanh niên tuấn tú như bạch mã hoàng tử xuất hiện giải cứu  nàng...
Khi đôi mắt xinh đẹp của nàng mở ra, xuất hiện  trong tầm mắt nàng là trần nhà màu trắng tinh. Khẽ nghiêng đầu về một  phía, xem xét xung quanh một chút thì thấy có một bàn học, giá sách gần  đó, còn có tấm rèm cửa màu trắng phất phơ bay dưới ánh nắng dịu nhẹ...
"Hình như đây không phải phòng ngủ của mình!". Đó là tất cả suy nghĩ  của Long Tú Tú bây giờ. Điều thứ nhất, nàng rất lười đọc sách nên sẽ  không để giá sách và bàn học trong phòng ngủ. Thứ hai, rèm cửa của nàng  là màu hồng phấn chứ không phải màu trắng. Tiếp theo, cái giường mà nàng  đang nằm này, cả cái chăn nữa cũng xa lạ vô cùng, mùi của chúng không  giống mùi nước hoa nàng đang sử dụng... Mà nó giống như mùi cơ thể của  đàn ông, nhưng điều lạ là bản thân nàng rất thích ngửi cái mùi này... Nó  mang lại cho nàng cảm giác ấm áp, an toàn...
Sau một lúc  đánh giá tình hình xung quanh, Long Tú Tú xoay mình, muốn ngồi dậy. Cơn  đau đớn kia lại tăng lên gấp đội, khiến nàng phải cắn chặt răng, rơi cả  nước mắt.  Đẩy chiếc chăn đang đắp trên mình ra...
- Aaaaaaaa!
- Cái đ... gì thế? Có kẻ muốn giết người à? Ở đâu? Ở đâu?
Một gã thanh niên mắt nhắm mắt mở, bật dậy từ dưới sàn nhà. Hắn dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng nhìn ngó xung quanh.
Long Tú Tú kéo chiếc chăn lại, quấn tròn như cái bánh nhìn gã thanh  niên kia bằng ánh mắt giết người. Bây giờ toàn thân nàng trần truồng như  nhộng. Không cần hỏi cũng biết đây là kiệt tác của hắn.
Dường như tên thanh niên kia còn chưa biết đã chọc giận đại tiểu thư nhà người ta, hắn lồm cồm bò đến giường.
Long Tú Tú lại một lần nữa muốn ngất xỉu tại chỗ luôn, chỉ mong đây là  một giấc mơ... Trên người hắn chỉ mặc mỗi cái quần đùi ngủ, còn toàn  thân lộ liễu.
Nàng thấy tên để trần kia lao đến, tưởng hắn  "lại muốn" cưỡng gian mình tiếp, thì bộc phát tiềm năng, đá một cước  vào ngực hắn, khiến tên đó kêu thảm một tiếng, bay ngược về sau.
Dương Vũ sau một cước đầy uy lực của cô nàng, thì tỉnh cả ngủ. Hắn nhìn  lại tình huống xung quanh một lượt. Sau khi đã thông suốt, thì càng  giận dữ vô cùng. Đã cứu người ta, không những không được đền đáp mà lại  còn bị "ngược đãi" như vậy.
- Cô làm cái đ... gì thế? Sao lại đá tôi...
Long Tú Tú nhìn hắn với vẻ mặt đầy uất ức, nước mắt tuôn trào.
- Hu... hu! Anh cưỡng gian tôi...
Nghe xong câu này, Dương Vũ oan uổng tức đến muốn hộc máu, rồi chết  luôn... Cùng lắm mới nhìn được một tí, chứ đã ăn được gì đâu.
- Cưỡng... cưỡng cái cục c... tôi này. Tôi có làm cái gì đâu...
- Thế sao tôi lại không mặc gì thế này?
Long Tú Tú không tin. Có đánh chết nàng cũng không tin. Một mỹ nữ xinh  đẹp "ôn nhu" như nàng trong tình trạng không kháng cự, hắn có bỏ qua hay  không? Nếu thực sự hắn bỏ qua thì càng tức giận hơn. Chả lẽ bản thân  mình không đủ hấp dẫn hay sao?
- Mẹ nó! Khi tôi vác cô về  thì cô còn có nửa cái mạng thôi. Nếu không phải sợ cô chết trên tay tôi,  thì tôi cũng không băng bó vết thương và cầm máu cho cô. Đã không cám  ơn một tiếng còn đá tôi...
- Thế băng bó xong rồi, sao không mặc quần áo cho tôi?
- Mặc được tôi đã mặc rồi.... Quần áo của cô đã rách te tua, máu me đầm đìa rồi, mặc lại cái rắm à?
- Thế tại sao anh lại còn ở lại phòng này?
- Vì sợ cô chết giữa đêm nên, tôi mới "miễn cưỡng" ở lại. Cô tưởng cô ngon lắm sao?
- Thế tại sao anh lại để trần thế kia?
- Thói quen khi ngủ của tôi, cô quản được chắc?
Long Tú Tú dường như hơi tin tưởng một chút, nhưng nàng không dễ nhận  sai. Nàng đánh giá thêm một lượt trên người tên thanh niên kia như cố  gắng tìm ra lỗi lầm nào đó của người ta.
- Thế tại sao anh lại chưa kéo khóa quần???
- Tại vì... tại vì...
Dương Vũ đang hùng hồn muốn mắng chửi cô nàng hung dữ kia một phen thì ỉu xìu như trái bóng hết hơi.
- ... Tại vì tôi quên đấy... không được sao?
Nói xong, hắn quay mặt đi kéo khóa quần của mình, ngượng đến đỏ bừng cả  mặt. Ai ngờ lại để một cô gái thấy tình huống xấu hổ này. Hắn thầm mắng  nàng là "đồ nữ lưu manh, nữ sắc lang".
Khi quay mặt lại,  thấy Long Tú Tú trầm mặc, hắn hầm hầm bỏ ra ngoài, đóng cửa đến "rầm"  một tiếng. Dương Vũ buồn bực, vô cùng buồn bực. Vừa mới sáng ra đã bị  "ngược đãi", biết thế để mặc cô ta chết luôn cho rồi. Hừ... hừ...
Long Tú Tú ngồi ngơ ngác một mình trong phòng. Hắn đã thấy hết "của  mình" rồi, sau này phải làm sao đây? Mặc dù điêu ngoa, hung dữ nhưng  nàng là một người con gái rất bảo thủ. Phải nói là bảo thủ đến mức đáng  sợ luôn. Từ trước đến nay, nàng chưa bao giờ để một người đàn ông nào  nhìn đến sạch sành sanh như vậy. Bình thường theo thói quen "bá đạo" của  nàng, người đó sẽ chết rất thảm... Nhưng tên đó lại cứu mình một  mạng.... Mình phải làm sao đây? Long Tú Tú cắn môi, đôi mắt ngập nước.
- Ầm! - Cánh cửa phòng ngủ mở ra.
Tên thanh niên đáng ghét lại xuất hiện. Ừm, phải nói rất đáng ghét vô  cùng. Gương mặt hắn vô cùng khó coi vì tức giận. Trên tay hắn là một bát  cháo nóng hổi, vẫn còn nghi ngút khói.
- Ăn!
Hắn chỉ nói một câu như ra lệnh vậy. Thì ra hắn ra ngoài chuẩn bị đồ ăn  cho nàng. Mùi thơm của bát cháo khiến cái bụng nhỏ bé của nàng sôi lên  "ục... ục". Điều đó khiến nàng vô cũng xấu hổ, mặt thoáng đỏ lên, cúi  đầu không dám nhìn hắn.
Dương Vũ cố nhịn cười! Gương mặt  hắn bây giờ đỏ bừng, nhưng đỏ bừng vì nhịn cười. Mặc dù cô gái này có  chút hung dữ, nhưng đôi khi có chút đáng yêu a.
Long Tú Tú  đầu tiên cũng không muốn ăn, nhưng thầm nghĩ mình đã nhịn đói cả đêm,  nếu nhịn nữa chắc ngất mất. Nàng là cô gái khá thẳng tính, nên muốn ăn  là ăn luôn. Vì thế Long tiểu thư khẽ chìa bàn tay nhỏ bé ra, nhưng đôi  tay lại rất run rẩy.
- Tôi... tôi không cầm được! - Nàng bất đắc dĩ cắn môi nói.
Dương Vũ thở dài một tiếng. Ài, chỉ trách bản thân mình là người tốt  thôi. Đã giúp đỡ cô nàng, thì giúp cho trót. Vì thế hắn uể oải nói.
- Thôi để tôi giúp cô ăn...
Nói rồi hắn không đợi cô nàng có đồng ý hay không đã ngồi xuống giường,  bón cho nàng. Trông cô nàng quấn mình trong chăn như cái bánh tét thì  lại buồn cười.
- Á! Nóng quá. - Long Tú Tú ăn được một miếng thì kêu lên, há miệng thổi phù phù.
- A! Xin lỗi... Tôi vô ý quá..
Nói rồi hắn lại múc thìa thứ hai lên, nhưng lần này hắn cẩn thận hơn.  Khẽ thổi vài hơi cho bớt nóng. Sau đó hình như vẫn chưa yên tâm, hắn  liền ngậm miệng thử độ nóng của thìa cháo, rồi mới bón cho nàng ăn.
Long Tú Tú nhìn thấy hắn ngậm miệng vào kiểm tra độ nóng thì hô kinh  tởm. Nàng đâu còn là trẻ con đâu mà làm như vậy. Sau đó mặt thoáng đỏ  lên. Như thế có tính là hôn gián tiếp hay không? 
Định không ăn, nhưng thấy ánh mắt cổ vũ của hắn, khiến lòng nàng mềm ra, cuối cùng há miệng như chú chim nhỏ.
Thìa cháo không có vị kinh tởm như nàng nghĩ mà có vẻ ngon hơn. Long Tú  Tú cũng không biết tại sao như vậy. Chẳng lẽ do người thanh niên kia  cứu nàng một mạng nên nàng mới có cảm giác này sao? Một cảm giác muốn  được che chở, chăm sóc...
Cuối cùng bát cháo nóng hổi cũng  được Long tiểu thư đánh chén sạch sẽ. Dương Vũ  thấy đắc ý vô cùng. Hắn  thầm nghĩ, nếu mai kia mà có thất nghiệp, hắn có thể đi làm bảo mẫu a.
- Cô nghỉ ngơi đi. Đêm qua mất máu quá nhiều, chắc cô vẫn còn mệt, nên  nghỉ ngơi nhiều mới hồi sức được. Tôi còn phải đi học nữa...
Nói xong hắn bê bát cháo lên đi ra ngoài. Long Tú Tú thấy hắn muốn đi  ra, nhìn thoáng qua bàn tay mà hắn đã nắm một đao hôm qua, khẽ cắn môi  hỏi.
- Tay của anh...
Dương Vũ kì quái nhìn cô nàng.
- Không sao... Da tôi dày lắm không vấn đề gì đâu! Mấy hôm nữa sẽ tự khỏi.
Dương Vũ thấy cô nàng quan tâm mình vậy thì lòng lại mềm ra. Hắn có thể  hùng hổ chửi vào mặt người ta khi người ta đấu khẩu với mình, nhưng  luôn ôn hòa khi có người quan tâm hắn.
- Cảm ơn anh nhiều lắm!
Khi thấy cánh cửa phòng ngủ chuẩn bị khép lại, nàng hô lên một tiếng  rồi xấu hổ chui vào trong chăn. Dương Vũ nhếch môi cười, rồi đóng cánh  cửa lại. Cô nàng cũng chỉ là một cô gái bình thường như bao cô gái khác,  nàng cũng biết thẹn thùng, cũng biết xấu hổ... 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện