[Dịch]Cô Vợ Lưu Manh Của Tôi- Sưu tầm
Chương 54 : Ngươi ngồi im đấy
.
“Thật là kinh khủng!”
Đám du khách nhìn thấy trong mắt nhau sự kinh hãi, không thể tưởng tượng nổi. Họ xem phim hành động đã nhiều, xem phim chém giết cũng không ít, nhưng mà mạnh mẽ và dữ dội đến mức độ biến thái như tên thanh niên trẻ tuổi trước mặt thì là lần đầu tiên.
- Rất cảm ơn anh đã cứu chúng tôi! Nhưng dù sao anh cũng đã giết người... Tôi nghĩ, tôi nghĩ... chúng ta vẫn nên báo cảnh sát...
Cô gái trong đoàn du lịch có vẻ là người tỉnh táo nhất. Trong tình trạng giết người máu me như thế nhưng rất nhanh lấy bình tĩnh, đưa ra ý kiến của bản thân mình. Tuy hắn cứu cả đoàn, nhưng cũng đã vi phạm pháp luật. Việc nào phải ra việc ấy, không thể lẫn lộn được.
- Được rồi. Tôi hiểu! Việc này đã có người giải quyết ...
Dương Vũ làm nhếch miệng cười nhạt trả lời.
Hắn tách cô nàng ngực lớn đang bấu víu lấy mình ra. Nhìn lại đám côn đồ nằm chết lăn, chết lóc kia, bất đắc dĩ thở dài. Nếu không phải bản thân mình hiện tại không thể sử dụng năng lượng dị năng, thì đâu phải động chân động tay, để rồi sinh ra nhiều phiền phức không đáng có như thế này? Với dị năng trong tay, Dương Vũ có vô số cách “phế” đám này mà thần không biết, quỷ không hay. Khôn ngoan nhất là sử dụng băng hệ dị năng tạo ra mấy chục cái kim bằng băng. Sau đó lén nút bắn ra dăm ba cái vào đầu mỗi tên. Làm như vậy thì đố bố chúng nó cũng không sống nổi! Còn cách ngu hơn nữa là trong lúc không ai để ý, dùng hỏa hệ dị năng của mình, dị năng mà ngay cả nước cũng khó dập được, đốt cháy chúng nó. Rồi sau đó tỉnh bơ giải thích với mọi người, vì mấy thằng kia toàn thân là mồ hôi dầu, thêm nữa trời nắng gắt quá nên bốc cháy là điều hiển nhiên...
Bây giờ báo cảnh sát thì làm cái vẹo gì? Để hắn bị mời đi uống nước chè trong sở cảnh sát chơi à? Hắn thì cũng chẳng ngại, nhưng lại mất chút thời gian ngồi tự kỉ trong đó. Mà Dương Vũ lại là người rất quý trọng thời gian đó nhé, vì vậy nhắc đến hai chữ cảnh sát hắn lại cảm giác như nuốt phải ruồi. Và... hơn nữa hắn ghét cảnh sát. Cái nghề mà có liên quan đến cô nàng có cặp mắt xếch, tóc ngắn, chua ngoa độc ác như bà chằn lửa.
- Ai sẽ là người giải quyết việc này???
Lam Ngọc không tin tưởng lắm, nàng nhìn Dương Vũ với ánh mắt nghi ngờ.
Lam Ngọc chính là cô gái duy nhất trong đoàn du lịch.
“Phiền phức lại đến rồi!”. Bây giờ phải làm thế nào để khiến cho đám người này im miệng nhỉ? Dương Vũ gãi gãi cằm, ra vẻ đăm chiêu. Chả lẽ giết người diệt khẩu sao? Ừm. Mấy tên “giống đực” kia thì “giết xong đốt”. Còn hai cô nàng này... có nên “hiếp xong giết” không?
Nói đến mới nhớ. Sao cô nàng Elly kia tự nhiên im lặng vậy? Ngoảnh đầu lại Dương huynh đệ bắt gặp cảnh tượng Elly quay lưng về phía hắn, đang loay hoay làm cái gì đó. Dương Vũ nhà mình thuộc cái loại “đến chết cũng không hết tò mò”, bèn vận “nội công” dồn hết “nội lực” trong cơ thể vào đôi “dâm nhãn”, để tìm hiểu rốt cuộc đang có chuyện quái gì xảy ra. Chuyện gì mà khiến cô ả im lặng từ nãy đến giờ. Mặc kệ Lam Ngọc đang đứng bên cạnh, hắn nghiêng nghiêng người “nghía” xem một phen.
Khi phát hiện ra hành động mà Elly đang làm, Dương Vũ ngẩn cả người. Không nhịn được chửi ầm lên trong lòng.
“Éo mẹ, hóa ra cô nàng đang chỉnh áo lót. Tổ cha! Đúng là cái loại không biết xấu hổ. Giữa ban ngày ban mặt mà lại làm cái trò đó à?”.
Đương nhiên việc chửi thì cứ chửi, nhưng việc nhìn thì cứ nhìn. Hắn rất quang minh chính đại “dòm” con gái nhà người ta.
Hành động “nghía” ra xem của Dương Vũ rơi hết vào tầm mắt của Lam Ngọc. Nàng hừ mắng nhỏ một tiếng “dâm tặc”. Nhìn về phía sau mình, phát hiện mọi người trong đoàn vẫn ngồi túm tụm đằng xa, đợi mình hỏi lai lịch thanh niên trước mặt. Tất nhiên sẽ không thấy cái hành động kì quặc của Elly. Chẳng là trong đoàn, mọi người đã trao quyền chỉ huy cho nàng, nên bây giờ vẫn đợi nàng tìm hiểu rõ tình hình mới đưa ra quyết định.
Dương Vũ không hổ là dị năng giả mạnh nên lỗ tai cực thính. Đột nhiên nghe người khác lầm bầm mắng mình là “dâm tặc” nên rất nhanh bị kéo trở về thực tại. Hắn vuốt vuốt mũi, cười khổ không thôi. Mình đâu có cố ý phớt lờ câu hỏi của người khác đâu. Chỉ là có một số thứ “không nhìn thì phí” thôi. Trong cuộc sống cần phải biết cái nào nên ưu tiên để tâm trước, cái gì để để tâm sau mới là người biết cách sống.
- Chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?
Lam Ngọc căm tức, trợn mắt nhìn gã thanh niên tóc dài này. Nàng thật muốn đấm vỡ mỏ hắn. Hỏi như thế mà cũng hỏi à? Quả nhiên hắn chẳng để ý những lời nói của nàng.
- Tôi đang hỏi anh là... Ai sẽ là người giải quyết vụ việc trước mặt!!!
“Có cần hung hãn như thế không?”. Dương Vũ không biết trước khi lên máy bay, mình có phải dẵm nhầm cứt chó hay không nữa. Sao toàn gặp phải những loại phụ nữ như điên ý. Đầu tiên là cô nàng tên Ly hung ác đã táng cho hai cái bạt tai đau điếng. Tiếp theo là con bé Điệp “dở hơi” quấn lấy như cái đuôi. Tiếp nữa là cô nàng Elly “ngực thì to” nhưng vô cùng dẫm đãng và ngu ngốc, không những thế còn mấy lần hành hung hắn. Còn cô nàng Lam Ngọc trước mắt, hắn nghĩ chắc cũng chẳng khá hơn mấy cô kia là mấy.
- À cô... Trước hết có thể cho tôi biết tên cô trước được không? Để tiện xưng hô.
- Lam Ngọc! – Lam tiểu thư nhìn chằm chằm đối phương, lạnh nhạt lên tiếng.
- Ừ cô Lam. Cô có thể cho tôi mượn điện thoại di động của cô được không?
- Anh mượn điện thoại của tôi làm gì? Anh không có điện thoại sao?
Lam Ngọc càng kì lạ nhìn đối phương hơn nữa. Hắn tự dưng mượn điện thoại của nàng để làm gì đây? Liệu có âm mưu gì không? Cái tên này giết người như ngóe. Thật chẳng đáng tin chút nào. Nghĩ lại cảnh tượng máu me kia, nàng không khỏi rùng mình một nhát.
- Điện thoại của tôi bị hỏng trong lúc nhảy dù rồi. Tôi có quen một người bạn trong cục an ninh, nên mượn điện thoại của cô để gọi cho hắn đến giải quyết vụ việc này...
Điện thoại của Dương Vũ bây giờ vẫn còn ở dưới đáy hồ ấy. Có tìm cũng chẳng gọi nổi. Hắn không hiểu nổi tại sao cô nàng này cứ phải tỏ ra cảnh giác cao độ với hắn như thế chứ. Hắn đâu có phải dạng tàn nhẫn, vô nhân tính, giết hại người vô tội đâu?
Mặc dù trong lòng vẫn hơi nghi ngờ. Nhưng Lam Ngọc vẫn đưa điện thoại của mình cho gã thanh niên lạ mặt. Dù sao nàng cũng không tin tên kia dám giữa chốn “đông người” làm điều bất lợi đối với nàng.
Đúng là Dương Vũ không làm gì. Nhưng chả liên quan quái gì đến việc hắn không dám nhé. Hắn còn cưỡng gian cô nàng hàng trăm lần trong tưởng tượng kia kìa. Nhìn thân hình cao dong dỏng như siêu mẫu, hắn mà không động “dâm tâm” mới là lạ ấy. Hắn còn lập một đống “dâm kế” với đủ thể loại hình thức khiến cô nàng muốn chết không được, muốn sống cũng chả xong. Nếu mà nàng mà còn nghĩ hắn “không dám” thì rất nhanh hắn sẽ dám...
- Tútttt.... tútttt....
- Alo! Ai vây?
Bên kia rất nhanh bắt máy. Người nhấc máy là một cô gái có giọng nói siêu cấp dễ thương như loly. Nếu mà người khác nghe máy, đặc biệt là đàn ông có lẽ phải phun ra vài lít máu rồi cũng nên.
- Là anh! Dương Vũ...
Dương Vũ đúng là Dương Vũ. Dâm đãng những xa ngã bởi hoàn cảnh. Hắn nói chuyện với chủ nhân của giọng nói siêu cấp dễ thương, không hệ lộ vẻ bất thường.
- À. Thì ra là anh đẹp trai. Hôm nay thật lạ đó nha. Chủ động gọi cho em? Không biết em có nghe nhầm hay không nữa???
Cô nàng kia trả lời một cách vô cùng bất ngờ vì người nào đó gọi điện. Nhưng nghe giọng nói này, Dương Vũ lại đưa tay lên vuốt mũi cười khổ không ngừng. Chắc mình đã đắc tội với con nhỏ số 9 rồi. Hắn chẳng cảm nhận được chút ít thiện ý nào từ đối phương cả.
- Khụ khụ! Anh có một việc muốn nhờ em.
- Ai nha! Nhờ em cơ đấy! Em không dám đâu. Hay là anh nhờ người khác đi~~
Bên này, Tiểu Điệp trả lời với giọng chanh chua kéo dài. Đương nhiên, môi nàng đang dẩu lên hết cỡ. Hiếm khi cái tên số 1 kia nhờ vả, nàng không nhân lúc này làm cao, thì còn đợi đến lúc nào nữa?
- Được rồi... Được rồi... Coi như anh năn nỉ em... Anh đang gặp ít rắc rối ở khu rừng nguyên sinh ngoại thành, thành phố Heylen. Em có thể liên lạc với lực lượng cảnh sát thành phố đến đây giải quyết phiền toái dùm anh hay không?
- Sao lại phải gọi cảnh sát?
Qua điện thoại di động, Tiểu Điệp hỏi với giọng vô cùng tò mò.
- Khụ khụ... Anh ra tay hơi nặng. Lỡ giết mấy gã côn đồ...
Dương Vũ ho khan. Hắn bây giờ đang nhờ vả người ta, nên phải thành thành thực thực như vậy. Nếu bình thường, hắn sẽ nói bồi thêm một câu ở cuối là “luôn và ngay!”, chứ không phải ăn nói khép nép, giải thích đến nơi đến chốn như vậy.
- Có được không? – Dương Vũ nhăn nhó nói.
- .....
- Này em còn nghe máy không Tiểu Điệp? Này... này... này...
- ....
- Kêu đủ chưa?
- Ặc!
Đột nhiên đầu bên kia vang lên giọng nói của một cô gái khác, khiến Dương Vũ không khỏi kêu ặc một tiếng. Đương nhiên lỗ tai của hắn rất thính, vừa nghe một cái là hắn đã đoán ra cô kia là ai rồi.
- Xin... xin chào... Lưu tiểu thư!
Dương huynh đệ gian nan nuốt ngụm nước bọt xuống cổ họng. Sao lại là cô nàng hung hãn này cơ chứ. Người phụ nữ mà hắn không bao giờ muốn đối mặt- Ly cô nương.
- Ngươi không thể không gây phiền toái cho đội của chúng ta hay sao? Ngươi mới vào đội được mấy ngày mà đã ra ngoài hồ nháo. Ta không hiểu tại sao cha lại cho cái loại không có tố chất như ngươi dẫn đầu đội đấy... bla... bla...
Dương Vũ cảm thấy đầu mình lùng bùng như nhúng nước. Hắn còn chưa nói được gì nhiều đã bị đối phương mắng cho té tát vào mặt như vậy, thử hỏi tâm trạng hắn đang tồi tệ ra sao. Cô ta nghĩ mình là ai? Là mẹ hắn à? Ngoài cái bộ dạng giống vợ Tú Tú của hắn thì chả được cái gì tốt lành.
- Lưu... Lưu tiểu thư... Cô hãy bình tĩnh. Có gì đợi chúng ta gặp mặt rồi nói sau được không?
Bên kia vang lên tiếng hít sâu của cô nàng. Có thể tưởng tượng, mắng người quả nhiên tốn năng lượng đến cỡ nào.
- Ngươi ngồi im đấy! 30 phút nữa bọn ta sẽ qua đó!
Ly đáp gỏn gọn như thế rồi cúp máy đến “tút” một cái, bỏ mặc cái tên “không có tố chất” đang ngẩn tò te.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện