[Dịch]Cô Vợ Lưu Manh Của Tôi- Sưu tầm
Chương 52 : Hai đứa kia! Lại đây
                                            .
                                    
             Dương  Vũ không biết bản thân mình ngủ thiếp đi bao lâu, chỉ biết rằng hắn ngủ  ngon đến mức nếu bị người ta cuộn lại nhét vào bao, sau đó ném xuống  sông thì cũng chẳng biết đường nào mà tỉnh nữa. Hắn là con người lạc  quan, thích nghi với mọi hoàn cảnh sống. Chính vì thế cho dù ở trong  rừng nguyên sinh hoang dã, nếu đã thèm ngủ thì chẳng có gì ngăn cản được  giấc ngủ này.
Hắn hít một hơi thật sâu, thu lấy không khí trong lành nhất của buổi  sáng vào lá phổi, thở ra một cách thoải mái, cuối cùng mới mở mắt ra.  Cảm giác sinh lực tràn trề trong từng thớ thịt, trong từng mỗi tế bào,  khiến hắn khoan khoái muốn rên rỉ thành tiếng. Dương Vũ biết mà! Thân  thể này đã được rèn luyện với cường độ cực cao, nhất là bản thân còn là  một dị năng giả, làm cho khả năng hồi phục của hắn đạt đến cấp độ biến  thái.
Dương Vũ đang định co tay ngồi dậy, thì đột nhiên thấy cánh tay phải  của mình nặng trĩu. Hắn không khỏi ngỡ ngàng quay đầu nhìn sang bên  cạnh, và… kĩnh hãi khi phát hiện ra…
Cô nàng Elly không biết từ khi nào đã nằm gối đầu lên cánh tay ấy, co  người hơi rúc vào lòng hắn. Không những  vậy, một bàn tay nhỏ bé lại  giấu vào trong áo khoác, vị trí giấu bàn tay kia tất nhiên là lồng ngực  vững trãi của hắn.
- Elly… Elly...
- Ừm? – Elly ngái ngủ trả lời mơ màng.
Dương Vũ thấy nàng đang có dấu hiệu muốn ngủ tiếp liền lay lay mạnh và kêu to.
- … Dậy… dậy mau! Trời đã sáng rồi.
Elly dụi dụi đôi mắt, mơ màng hỏi.
- Trời đã sáng rồi sao?
Khi thấy cô kia đã tỉnh ngủ Dương Vũ mới sụ mặt ra hỏi.
- Tại sao cô lại nhảy qua đây ôm tôi ngủ? Rốt cuộc cô có ý đồ gì?
- Tôi á?
Elly nghe hắn hỏi vậy, mới sửng sốt nhìn lại. Quả thật mình vẫn đang  gối đầu lên cánh tay người ta, một  chân vẫn gác lên bụng hắn, cái váy  đồng phục tiếp viên bị kéo cao đến nửa bắp đùi trên, lộ ra đôi chân thon  trắng như ngọc. Nàng hoảng hốt “a” một tiếng, bật dậy lùi lại, hai tay  làm thủ thế che ngực lớn, tạo khoảng cách an toàn với tên kia.
Trên trán Dương Vũ đã nổi mấy vệt đen, mặt lại càng đen như đít nồi.
- Cô như vậy là có ý gì? Cũng chẳng phải tôi làm, chính cô mới là kẻ  chủ động đó. Tôi đang muốn nghe một lời giải thích từ cô đây. Thực ra cô  có ý đồ gì mà nhân lúc tôi ngủ say, mon men đến gần, ôm ôm ấp ấp tôi  hả…
Cô nàng nghe hắn nói vậy, nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày mới hồi thần.
- Tôi không phải như anh nghĩ đâu. Tôi không phải là người con gái  tùy tiện. Chỉ là tại đêm qua, không khí đột nhiên lạnh quá, nên tôi…
- Nên mới có ý đồ với tôi hả?
Dương Vũ căm tức nhìn cô nàng trước mặt. Hắn vốn tưởng chỉ có cô vợ  lưu manh Long Tú Tú của hắn mới có cái bản lĩnh về phương diện nửa đêm  “tập kích” hắn thôi. Ai ngờ con nhỏ trước mặt này cũng không kém phần  “nguy hiểm”.
- Không phải! Không phải!
Elly xua tay liên tục, gương mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ. Dù sao cũng  là nàng đuối lý nên không thể phản biện được. Cũng tại đêm qua nhiệt độ  không khí thực sự xuống quá thấp, khiến nàng run cầm cập. Thêm nữa, vô  tình nàng phát hiện ra một chuyện vô cùng kì lạ. Cơ thể tên kia không  hiểu sao, tự nhiên tỏa ra nhiệt độ ấm áp như mùa xuân. Bí quá hóa liều,  nàng liền coi hắn như cái “máy điều hòa nhiệt độ”, ôm hắn ngủ cả đêm.  Vốn định là trời sáng sẽ dậy thật sớm, nhân lúc hắn chưa dậy xóa dấu  vết, nhưng ai ngờ tên kia dậy sớm như thế chứ.
- Không phải cái đầu cô!
Dương Vũ hầm hầm ngồi dậy chỉnh lại quần áo, buộc gọn lại mái tóc dài của hắn.
- Anh… anh có thể cử động rồi à?
Elly thấy đối phương ngồi dậy cử động tay chân thoăn thoắt thì vô  cùng ngạc nhiên, liền hỏi. Hôm qua hắn nằm bẹp dí như con chó chết. Bây  giờ lại nhanh như sóc thử hỏi sao nàng không ngạc nhiên đây?
- Không sớm cử động được để cô “phi lễ” với tôi à?
- Tôi mới không thèm!
Elly bĩu môi khinh thường nói. Bản thân cũng không nhàn nhã, bắt đầu  chải chải lại đầu tóc. Khi thấy tên kia rời khỏi thì kêu lên, đuổi theo.
- Từ từ… Đợi tôi với!
Dương Vũ không nói gì, chỉ nhanh chân bước. Đi được một lúc mới nhìn trước nhìn sau như thể đang tìm kiếm cái gì đó.
- Anh đang tìm gì vậy?
Nhìn ra được hành động kì lạ của hắn Elly tò mò, liền hỏi.
- Tìm vài thứ có thể ăn được chứ còn làm gì nữa. Cô không thấy đói sao?
Trên đường đi Dương Vũ tìm được vài trái quả dại, đầu tiên ăn thử một  miếng. Nhiều quả thì vất đi, có một số cảm thấy ăn được mới đưa cho cô  nàng Elly kia ăn.
- Anh không sợ có độc sao, mà cứ tùy tiện ăn lung tung như vậy?
- Cô có thể không ăn và giữ im lặng! - Dương Vũ nhàn nhạt đáp.
Trái cây có độc sao? Hắn chắng sợ. Kinh nghiệm sống nơi hoang dã, rồi  khả năng nhận biết thực vật có độc của hắn cũng không tầm thường. Hơn  nữa Dương Vũ còn biết cơ thể này có mức độ kháng độc tố nhất định. Kịch  độc thì có thể chết toi, nhưng độc bình thường thì cùng lắm đau bụng vài  bữa mà thôi. Hắn có sợ cái rắm!
Về phần nữ tiếp viên hàng không của chúng ta, nàng đâu có ngốc mà  không ăn chứ. Nàng cũng đói run chân tay đây nè. Hơn nữa tên kia cũng  rất cẩn thận, ăn thử trước rồi mới cho nàng ăn. Nàng hỏi như thế chủ yếu  là lo cho hắn thôi. “Cái đồ kênh kiệu!”. Elly bất mãn mắng thầm trong  lòng. Miệng nhỏ thì há lớn, gặm lấy trái quả dại, nhai mạnh mẽ như thể  nhai đầu hắn vậy.
- Dừng lại!!!
Đi thêm được một quãng đường, Dương Vũ đột nhiên ra hiệu dừng bước, sau đó cúi xuống xòe bàn tay trái trạm xuống mặt đất.
- Làm sao vậy? – Elly vô cùng tò mò với hành động kì quái này của hắn.
- Phía trước vài trăm mét có tiếng nhiều người.
- Thật không? Sao anh biết được?
Elly mới không tin. Làm gì có chuyện chỉ dùng bàn tay mà có thể biết  phía trước có người. Cai tai để nghe không thính thì thôi, dùng tay sao  biết được?
- Chúng ta nhanh chân đi về phía đó xem sao?
Dương Vũ lười không thèm trả lời câu hỏi đó của cô nàng, mà chỉ nói  ngắn gọn một câu như thế rồi nhanh chân chạy về phía trước. Nếu là lúc  trước, thay vì chạy bộ như thế, hắn sẽ dùng sức mạnh dị năng mà “tung  cánh” bay thẳng đến phía trước. Nhưng bây giờ… muốn mà không làm nổi.  Đột nhiên hắn rùng mình một cái. Hình như bản thân ngày càng dựa dẫm vào  dị năng rồi. Điều này thực sự không tốt cho lắm!
Chạy được một lúc, khi Elly bắt đầu thở hổn hển thì cuối cùng cả hai  đã thoát ra khỏi cánh rừng rậm. Phía trước mặt hai người là một đồng cỏ  rộng lớn. Điều mà khiến Elly kinh ngạc là phía trước quả nhiên có người  thật. Hình như bọn họ chia thành hai phe và đang có tranh chấp thì phải.
- Tôi không quan tâm cô là ai. Giao toàn bộ chỗ Kim cương đó cho  chúng tôi. Hoặc là tôi sẽ giết cô và cả đám người của cô. Đương nhiên  đám anh em của tôi sẽ vô cùng vui vẻ khi vui đùa với thân thể nóng bỏng  của cô trước khi giết cô.
Một gã cao to, đen hôi, hình xăm đầy mình, có vẻ cầm đầu đám đàn ông  5, 6 người có trang bị súng ống, đao, phớ cất giọng uy hiếp.
- Hừ. Các người tưởng tôi là con nít à? Giao toàn bộ chỗ Kim cương, đá quý cho các người, chúng tôi càng chết nhanh hơn.
Phe còn lại gồm đám người gần chục người, mặc bộ đồ thám hiểm, đeo ba  lô. Có lẽ họ là những du khách thám hiểm khu rừng nguyên sinh này.  Người trả lời tên to cao, đen hôi kia chính là cô gái duy nhất trong đám  này. Nhưng qua cách ăn nói, có lẽ nàng là người cầm đầu đám du khách.
- Cô rất thông minh! Nhưng trong tình huống này cũng không thể thoát  khỏi tay chúng tôi. Cô nên tỏ ra thành thật một chút. Biết đâu khi vui  đùa cô xong, chúng tôi sẽ cho cô sống. Ha ha ha…
“Cao to, đen hôi” cười dâm.
- Ngươi…
- Đại ca! Có người đến!
Đột nhiên một tên trong đám côn đồ, kêu lên. Hắn đã nhìn thấy Dương  Vũ và Elly đằng xa. Ngay lập tức, hai tên có trang bị súng liền hướng  súng về phía đó. Ánh mắt lạnh lẽo, chỉ đợi hai kẻ mới xuất hiện kia có  hành động kháng cự hay khả nghi là nổ súng.
“Cao to, đen hôi” trầm giọng quát.
- Hai đứa kia! Lại đây! Kháng cự là ông bắn cho vỡ sọ! 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện