[Dịch]Cô Vợ Lưu Manh Của Tôi- Sưu tầm
Chương 40 : Tôn Thượng tướng quân
                                            .
                                    
             Khu biệt thự siêu cấp Agel Villa… trong căn biệt thự Long gia…
- Đứa nào? Thực ra là đứa nào dám đánh trọng thương con rể của ông… Ông… ông phải cho người giết cả nhà nó aaaaaaaa…….
Long  Thiên Uy- Long lão gia hung hăng nhảy dựng lên mà chửi bới đám thuộc  hạ. Không biết cái thằng khốn “não phẳng” nào dám đánh người mà Long lão  gia đây chấm làm con rể đến mức tình trạng nửa sống nửa chết như vậy?  Khiến cho kế hoạch đào tạo “đội bóng đá tí hon” (cháu ngoại) của ông bị  ngăn cản ngay từ trong trứng nước. Long lão gia hiện nay đang phẫn nộ…  cực kì phẫn nộ.
Đám thuộc hạ nhìn bộ dạng như “thị mầu” của  Long lão gia mặc dù rất muốn dựng ngón giữa lên mà chửi rằng “liên quan  quái gì đến bọn ông”, nhưng có điều chẳng có thằng ngu nào sẽ nói ra  miệng. Cái đó việc“ chỉ có tính chất minh họa, không có tính chất thực  tế” đó sẽ mất mạng như chơi. Vì không thể làm gì tên đang chửi bới kia,  bọn chúng đành âm thầm lôi 18 đời tổ tông thằng nào đó đánh Dương Vũ ra  điểm danh và ân cần hỏi thăm một lượt. Đám thủ hạ biết rằng bản thân họ  mà hé miệng lúc này một chút, thì rất có thể sẽ theo chân cái thằng ngu  đã chọc giận Long lão gia xuống Địa Ngục cùng một lượt.
- Tìm… điều tra… săn lùng… đuổi giết cả nhà nó cho ông! Ngay lập tức…
Long  lão gia gầm lên một tiếng ra lệnh cho đám thuộc hạ, khiến cho bọn họ bị  thêm một phen kinh hồn táng đảm, sau đó lũ lượt kéo nhau ra ngoài lau  mồ hôi lạnh. Đám thuộc hạ bây giờ đồng thời thầm nghĩ rằng, nếu mà để  bọn họ tìm được tên kia thì không đợi lão gia quyết định, bọn họ đây sẽ  cùng “làm” cho thằng đó đến chết mới thôi.
Khi đám thuộc hạ  đã ra ngoài hết rồi Long Thiên Uy mới bình cố gắng trấn áp cơn phẫn nộ  lại. Ông chỉ có một đứa con gái cưng này, thanh niên kia lại là đối  tượng mà con gái ông có tình cảm. Bây giờ nếu Tú Tú nhà ông biết chuyện  chẳng phải sẽ thương tâm đến chết hay sao? Tú Tú mà thương tâm thì ông  cũng cũng không dễ chịu gì... Hừ hừ… Không được! Điều quan trọng bây giờ  là phải cứu vãn tình thế lúc này…
- Thưa lão gia… Người có cuộc điện thoại từ Thủ đô gọi đến…
Trong  lúc Long lão gia đang cẩn thận suy nghĩ, Chu quản gia tiến đến đưa cho  ông điện thoại. Mặt mày Chu quản gia cũng rất âm trầm. Chuyện mà xảy ra  với Dương Vũ kia quả thật nghiêm trọng.... Bây giờ cả nửa cái Hắc đạo  tại thành phố Heylen đã loạn lên vì chuyện này rồi. Từ trong trầm mặc  được kéo trở lại, mấy chữ “cuộc điện thoại từ Thủ đô” khiến cho trong  lòng Long lão gia muốn run lên. Ông thận trọng cầm lấy chiếc điện thoại  đưa lên tai nghe.
- Alo…
- Thiên Uy à? Chuyện đó là thế nào vậy….
Đầu  bên kia vang lên âm thanh vững chắc, uy nghiêm của Tôn Thượng tướng  quân. Còn bên này âm thanh kia rơi vào tai Long lão gia thì ngang búa bổ  vào tai. Ông vốn đang đau đầu muốn toi mạng, bây giờ càng khủng hoảng  muốn tự sát ngay lập tức.
- Ba… Người đã biết chuyện Tú Tú và chàng thanh niên đó rồi sao?
Long  lão gia hỏi xong câu đó ngay lập tức muốn chửi mình hỏi một câu quá  ngu! Cha vợ mình là ai chứ? Hỏi như vậy khác nào coi thường thực lực và  lực lượng tình báo của người? Long lão gia đổ mồ hôi. Thực sự mà nói ông  cực kì sợ vị cha vợ - đồng thời là người nắm quyền lực tuyệt đối mà cả  đất nước kính ngưỡng này, càng sợ hơn nữa là dường như mọi chuyện đều  nằm trong tầm tay của cha vợ. Chuyện của Tú Tú mà ông điều tra được thì  cha vợ ông chắc chắn cũng sẽ điều tra ra. Bây giờ nghe Tôn thượng tướng  quân hỏi về vấn đề này… hình như đã biết hết chuyện Tú Tú muốn lấy Dương  Vũ, và chuyện Dương Vũ bị đánh cho thừa sống thiếu chết có khi cũng đã  đến tai Tôn Thượng tướng quân… Chuyện này....
- Ừ! Thế anh định tính thế nào?
-  Thưa ba… Tú Tú nhà mình cũng lớn rồi. Mấy năm nay, con cũng vì chọn  chồng cho nó mà vô cùng vất vả. Mãi cho đến hôm nay mới gặp một người  thanh niên mà con bé ưng ý… Thêm vào đó con đã điều tra khá tỉ mỉ hắn  ta, thấy mọi thứ đều ổn… Con định…
Nói đến đây, Long Thiên Uy  im bặt, nhưng sự đồng ý của mình cũng đã thể hiện ra rồi. Ông cũng  không rõ cha vợ mình có ý khác không, nên rất thận trọng trong lúc nói  chuyện. Ngày trước, lúc ông “cưa” con gái của Tôn lão gia cũng vất vả  lắm đó nha. Lừa mãi mới lấy được trái tim mẹ Tú Tú, cuối cùng bất đắc dĩ  lắm “gạo nấu thành cơm” mới khiến cho ông cha vợ tính tình quái đản này  chịu bó tay. Nhưng mà cho dù như thế, điều kiện lấy mẹ Tú Tú cũng khiến  ông kinh sợ cho đến chết!
- Khoan hãy nói đến chuyện đó! Tôi đang hỏi anh tính sao về chuyện người thanh niên đó gặp nạn dưới khu vực làm mưa làm bão?
Giọng  nói của Tôn lão gia trầm xuống pha thêm ý tứ bất mãn không che dấu.  Điều này cũng chẳng có gì lạ. Ông là người “có ơn sẽ trả”. Bây giờ thấy  người đã từng cứu cháu gái yêu quý của ông gặp nạn ngay trên địa bàn  thằng con rể. Cái này khác nào hung hăng mà tát thẳng mặt Thượng Tướng  quân. Chuyện này mà đồn ra ngoài thì danh dự của ông còn để đi đâu nữa?
- Con sẽ bảo vệ hắn thật tốt và điều tra kẻ đã gây nên chuyện này…
Bên kia im lặng một lúc sau đó mới thở dài một hơi.
-  Bảo vệ hắn thì được, nhưng mà điều tra… thôi quên đi cái này nằm ngoài  tầm kiểm soát của anh rồi… Dù sao cũng không tiện nói cho anh biết… Anh  chỉ cần biết rằng hắn là kẻ đã cứu Tú Tú, chúng ta phải bảo vệ hắn tốt  một chút. Còn chuyện của hắn và Tú Tú nhà ta phải xem xét kĩ sau. Dù sao  ta có mỗi một đứa cháu gái cưng này mà thôi, không thể không cẩn thận  được.
- Dạ ba dạy phải. Con sẽ làm như những gì ba nói… Còn Tú Tú nhà mình hiện đang… - Long Thiên Uy dò hỏi.
-  Chuyện này anh không cần lo lắng. Việc xảy ra với thanh niên kia Tú Tú  vẫn chưa biết! Con bé đang vui vẻ chơi ở Thủ đô, tôi đã phong bế hết tin  tức nơi đây. Nó sẽ tạm thời không biết… Mọi chuyện anh tự liệu đi. Ài…  Mãi mới có cơ hội gần gũi con bé, ta cũng nên dành nhiều thời gian để  bên con bé mới được… Già rồi… già rồi…
Thấy Tôn thượng tướng  quân nói vậy, Long lão gia liền thấy xấu hổ. Ông sao không hiểu trong  câu nói cuối cùng của cha vợ mình có ý trách móc vì đã ít để Tú Tú lên  Thủ đô thăm người. Sau đó liền ngượng ngùng trả lời.
- Dạ… Con biết rồi thưa ba… Con sẽ nhắc con bé thường xuyên lên thăm ba.
- Được rồi! Tôi cúp máy đây.
- Dạ vâng! Con chào ba…
Long lão gia thở phào khi cúp máy, sau đó ánh mắt lạnh lùng hướng Chu quản gia nói.
- Gọi thằng nhóc tiểu Cường đến cho ta! Ta có chuyện muốn hỏi nó! Hừ hừ…
- Vâng thưa lão gia!
Thủ đô Krypton… Trong một căn biệt thự có quân đội đứng bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt… Tại phòng làm việc…
Một  ông lão thân hình cao lớn, mặc trên người bộ bào màu trắng lịch sự,  lặng lẽ đứng chắp tay sau lưng nhìn ra ngoài cửa sổ. Gương mặt ông rất  sắc sảo hơi giống Long Tú Tú, chứng tỏ thời trẻ tuổi cũng là một thanh  niên vô cùng tuấn lãng. Đôi mắt hữu thần nghiêm nghị nhìn ra xa xa. Ông  khẽ thở dài một hơi, lẩm bẩm.
- “Con bé cũng lớn rồi… Ài…”
- Ai lớn rồi hả ngoại???
Một giọng nói trong trẻo của cô gái cất lên từ ngoài cửa làm cho ông lão sợ vỡ mật, ông lúng túng quay mặt lại hỏi cô gái đó.
- Tú Tú… cháu… cháu đứng ở đó được bao lâu rồi? Cháu có… có… nghe thấy gì lúc ông gọi điện không?
Đúng  vậy! Ông lão kia chính là Thượng tướng quân danh tiếng lẫy lừng - Tôn  Khiết. Người mà chỉ cần một câu nói có thể khiến cho cả đất nước rung  chuyển. Nhưng bây giờ đứng trước cô cháu ngoại xinh đẹp, láu lỉnh này  ông không còn giữ nổi cái bộ dạng lãnh khốc của quân nhân, hay nghiêm  nghị của một vị Thượng tướng nữa. Mà bây giờ ông lại bày ra cái bộ dạng  như thể mới vừa làm xong việc vô cùng xấu xa đáng khinh nào đó. Và đương  nhiên cô gái thò một cái đầu vào phòng, mở to đôi mắt đáng yêu, hiếu kì  kia chính là Long tiểu thư - Long Tú Tú - viên minh châu vô giá của Tôn  lão gia.
Nghe thấy ông ngoại hỏi vậy, Long tiểu thư ngơ ngác nhìn, sau đó khó hiểu nói.
- Nghe thấy gì cơ ạ? Cháu vừa mới vào đây mà…
“Ông  ngoại” nghe thấy đứa cháu mình nói vậy thở phào trong lòng, khẽ vuốt  vuốt mấy giọt mồ hôi trên trán. Ôi! Nếu bị thêm mấy lần như thế này nữa  có khi không chết vì tuổi già thì cũng chết vì sợ hãi quá độ mất.
- Tú Tú… Lại đây với ông nào!
Ngồi  xuống chiếc ghế salong trong phòng làm việc và khẽ vẫy tay gọi Long Tú  Tú, Tôn lão thản nhiên cười với nàng. Khi thấy cô gái nũng nịu ngồi dựa  vào lòng ông, đôi mắt ông toát lên vẻ cưng chiều sủng nịnh. “Thật là  giống… càng lớn càng giống mẹ nó mà!”.
Ngồi ngắm Tú Tú trong lòng một hồi, Tôn lão gia như vu vơ hỏi một câu.
- Tú Tú… Cháu cũng đã lớn rồi! Không biết… đã tìm được người đàn ông nào mà khiến cháu ngày nhớ đêm mong chưa?
Long  tiểu thư thấy ông mình hỏi vậy, bất chợt nghĩ đến người nào đó mà ửng  hồng cả khuôn mặt. Nàng lúng túng không dám nói mà chỉ xấu hổ núp sâu  vào trong lòng ông ngoại của mình. “Ông sao kì thế! Tự nhiên hỏi những  chuyện mà khiến cho người ta cảm thấy xấu hổ không thôi!”. Tú Tú bé  giọng lúng túng nói.
- Cháu… cháu… hình như… hình như… có…
Lần  đầu tiên nhìn thấy bộ dạng xấu hổ thẹn thùng của cô cháu gái mà Tôn đại  lão gia thấy choáng váng cả người. Nếu không phải biết được tính tính  trước đó của cô nàng, chắc ông đây sẽ nhầm lẫn cô gái trong lòng mình là  một cô gái khả ái dễ thương chứ không phải là một “đại ma nữ” có khuynh  hướng bạo lực đã từng đứng trên đỉnh cao dẫm nát biết bao “tiểu đệ đệ”  của những tên “nhị thế tổ” có ý đồ với nàng. Ài! Đúng là sức mạnh của  tình yêu đó nha! Ông đây cũng rất tò mò muốn xem mặt gã thanh niên kia  như thế nào mà có bản lĩnh “thuần hóa” cô cháu gái ngang ngược này vậy?
- À hình như có rồi à? Nói Ngoại nghe xem! Nếu có hoàn cảnh một chút thì tốt, nếu không thì… ông sẽ cho người xử lý hắn!
Nhìn bộ dạng cô cháu gái, bản tính trẻ con của vị Thượng tướng bị gợi lên. Ông đảo đảo cặp mắt buông lời trêu đùa.
Nghe  ông ngoại nói vậy, Tú Tú hoảng sợ dãy ra khỏi lòng người. Cặp mắt to  tròn mở hết cỡ. Đôi mắt ngập nước đã hiện một thoáng sương mù dao động,  chỉ trực chờ một chút là nước mắt sẽ lã chã rơi.
- Ông mà xử lý hắn… cháu… cháu… cháu sẽ không thèm nhìn mặt ông nữa. Hức hức… 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện