[Dịch]Cô Vợ Lưu Manh Của Tôi- Sưu tầm
Chương 35 : Giải cứu Lôi Định - Phần 2
.
- Sao nhanh vậy? Em trai ta đâu?
Lôi Mỹ Mỹ kinh ngạc khi nhìn thấy Dương Vũ. Trong thâm tâm nàng lúc nào cũng đinh linh rằng, phải ít nhất một tiếng sau hắn mới tìm đến đây. Có lẽ... Khi hắn trở lại sẽ nhận được xác của nàng thì đúng hơn. Nhưng thật không ngờ mới chia tay có 10 phút, hắn đã xuất hiện ngay trước mắt nàng. Có khi nào... thất thủ rồi không?
"Thật là ăn hại mà!"
Lôi tiểu thư mắng thầm trong lòng một tiếng. Đang định theo thói quen chửi té tát tên kia một trận, thì gã trung niên da trắng đã lên tiếng.
- Ta không biết ngươi làm thế nào khống chế được đám người giam giữ thằng nhóc kia... Nhưng trong mắt ta, kiến hôi vẫn chỉ là kiến hôi mà thôi...
Lôi tiểu thư thấy tên da trắng kia vừa nói vừa bỏ chiếc điện thoại trên tay xuống, thêm nữa nhìn thấy nụ cười nửa miệng trên môi Dương Vũ thì hiểu ngay mọi việc. Như vậy là Dương Vũ đã thành công giải cứu em nàng? Phán đoán này khiến nàng không khỏi đánh giá lại thực lực tên đồng bọn của mình một lượt. Thực sự hắn đã làm được điều này ư? Chẳng lẽ số lượng bọn người giam giữ em nàng quá ít ỏi, hay ở đây có cạm bẫy gì đang được giăng sẵn. Thật là đáng ngờ!
Đột nhiên Mỹ Mỹ rùng mình một cái. Hóa ra bên kia đã triển khai tấn công, nhưng người tấn công không phải là gã trung niên da trắng mà là tên thanh niên mặt sẹo đứng bên cạnh như vệ sĩ.
Chỉ thấy loáng một cái, tên đó đã xuất hiện trước mặt Dương Vũ. Lôi tiểu thư nhận thấy, so về tốc độ có lẽ tên đó còn nhanh hơn bản thân nàng. Khi định thần lại, chưa kịp hô thành tiếng thì đã thấy "mặt sẹo" hung hăng đánh một quyền vào đầu Dương Vũ. Mà trong khi đó chỉ thấy tên Dương Vũ ngu ngốc kia đứng im không nhúc nhích. Chẳng lẽ hắn đã bị dọa cho vỡ mật rồi hay sao? Cảnh tượng tiếp theo có lẽ sẽ vô cùng đáng sợ, đầu người nào đó sẽ nát như tương bần, vì thế Mỹ Mỹ không đành lòng, nhắm thật chặt mắt lại.
- Ồ??? Không tệ!
Lôi tiểu thư nghe tên chỉ huy đám bắt cóc lên tiếng thì mở mắt ra, nhưng cảnh tượng trước mặt lại khiến nàng một lần nữa kinh hãi muốn ngất xỉu ngay tại chỗ. Không hề thấy cảnh tượng cái đầu nát bét của Dương Vũ, chỉ thấy phía cạnh vị trí đầu Dương Vũ, phần tường ấy đã lõm sâu vào đến 5 cm. Cú đấm của thanh niên mặt sẹo thật là mạnh! Chỉ sợ đầu của ai đó mà ở vị trí ấy có lẽ đã bị đấm vỡ sọ. Nhưng chỉ có điều chủ nhân của cú đấm ấy bây giờ đã "đầu một nơi, người một lẻo", máu me chảy ra sàn nhà thành cả dòng suối. Còn cái tên tưởng bị vỡ đầu kia thì nhàn nhã lột chiếc áo khoác đồng phục ở ngoài, có dính máu tươi ra. Không những thế còn làm bản mặt "anh đây rất ngầu" mới ngứa mắt chứ.
"Đây là kết quả do Dương Vũ làm ư?"
Cái tên suốt ngày nghĩ đến những chuyện dâm đãng, là kẻ mà xúi em nàng dùng những thế võ đê tiện, hèn mọn đối phó nàng, vậy mà hắn đã làm ra sự tình kia sao? Thật là khó tin! Nhưng sự thật đã bày ra trước mặt, khiến Lôi tiểu thư không muốn tin cũng không được.
Sự việc vừa rồi có lẽ chỉ diễn ra trong chớp mắt mà thôi. Thực ra nếu so về tốc độ, Dương Vũ còn nhanh hơn đối thủ của mình gấp bội. Mắt thấy nắm đấm kia cách đầu mình khoảng 3 cm thì nhanh như cắt, hắn liền ngả đầu sang một bên né tránh. Hắn né nhanh đến mức đối thủ còn tưởng Dương Vũ không tránh nổi đòn. Sau khi đánh một quyền ấy tên "mặt sẹo" kia mới phát hiện ra mình đánh vào tàn ảnh của đối phương. Đây chính là sai một ly đi một dặm, nạn nhân chưa kịp rút nắm đấm về thì đã bị Dương Vũ dùng tay chém mạnh vào vị trí cổ. Một chém với toàn lực lượng nên hiệu quả phải bất ngờ rồi, đứt cả cổ, máu phun ra như tiết gà là điều dĩ nhiên.
Trước lời khen ngợi của trung niên da trắng, Dương Vũ cũng chẳng buồn trả lời. Hắn biết bây giờ mình rất ngầu rồi, cần quái gì thằng nào khen đểu nữa. Sau đó nhanh như thiểm điện, di chuyển đến trước cái bàn mà gã kia đang ngồi, tung người trên không, một cước bổ xuống đầu cái thằng từ nãy đến giờ tỏ vẻ nguy hiểm này.
Trung niên da trắng nhìn thấy cước kia đến, đôi mắt khẽ híp lại, một tay đỡ lấy cước ấy, lông mày hơi nhíu lại, ngừng lại vài tíc tắc. Tiếp đó mới ném mạnh đối thủ của mình về phía cô gái duy nhất trong phòng.
- Ầm!!!
Dương Vũ như cánh diều đứt dây, bị ném đập cả lưng vào bức tường cạnh cửa sổ, trong khi đó tên thủ lĩnh kia vẫn còn ung dung ngồi trên ghế.
- Dương Vũ!!! Ngươi không sao chứ?
Thấy đồng bọn của mình bị đối phương quăng như một quả bóng, Lôi tiểu thư vô cùng lo lắng tiến lại gần đỡ hắn dậy.
- Tôi không sao! Thằng này... khó chơi hơn tôi nghĩ!
Dương Vũ xoay xoay bả vai. Nói thật với thực lực bây giờ, cú ném kia chỉ là gãi ngứa cho hắn mà thôi. Đòn vừa rồi mà hắn tung ra chủ yếu là thăm dò kẻ địch. Quả nhiên là kẻ khó đánh nhất từ lúc hắn tỉnh dậy cho đến bây giờ. Lôi tiểu thư nghe vậy lòng cũng run lên. Nhưng mồm vẫn kiên trì nói.
- Hừ. Sợ gì! Ta không tin hai người chúng ta liên thủ lại không đánh lại hắn.
Nói rồi bằng tốc độ nhanh nhất, xông vào hung hăng nện một quyền vào thái dương tên khốn đang ung dung ngồi gác chân lên bàn kia. Nàng tin rằng cái thằng kia nếu ăn trọn cú này không vỡ sọ cũng vào viện. Nhưng sự thật lúc nào cũng rất phũ phàng.
Tên đó vốn đang xoay xoay cổ tay, hắn đây cũng khá bất ngờ với thực lực của kẻ mới bổ một cước xuống hồi nãy. Cổ tay hắn kéo đến từng cơn tê dại, ê ẩm là minh chứng rõ nhất cho mức độ khủng khiếp của cước vừa rồi. Nếu hắn khinh thường mà không thèm đỡ cước ấy, có lẽ đã trở thành người thực vật như chơi rồi.
Thấy quyền của Lôi Mỹ Mỹ đánh đến, hắn hừ lạnh một tiếng, chân vốn gác lên bàn, bất ngờ tung ra đỡ lấy quyền. Tiếp đó dùng chân còn lại đạp mạnh vào bụng cô nàng không biết tự lượng sức mình kia. Đúng là cái loại đàn bà điên mà. Hắn đây cũng muốn đánh cái cô nàng mồm miệng chanh chua này lắm rồi, đương nhiên xuất chiêu không thèm khoan nhượng.
Lôi tiểu thư dính đòn liền bị đánh bật ra xa. May mắn là Dương Vũ đã nhanh tay ôm lấy eo nàng đỡ lại.
- Cô không phải đối thủ hắn đâu! Tên này... để tôi xử nó! - Nói rồi liền xông vào giao phong với đối thủ.
Tên thủ lĩnh vốn vô cùng nhàn nhã ngồi trên ghế, nay đã bị Dương Vũ ép cho đứng dậy nghiêm túc giao thủ. Hai người quyền cước chạm nhau dữ dội. Từng tiếng va đập, tiếng đổ vỡ của đồ đạc vang lên. Đánh được trăm chiêu, tên trung niên da trắng cũng khá bất ngờ trước sự lì đòn của thanh niên mới xuất hiện kia. Cái thằng ôn con này khó chịu nhất là nó chơi kiểu "ăn của người một đấm thì trả người tá một đá". Mà mỗi cú đánh của hắn có nhẹ nhàng gì cho cam. Nhìn thấy một loạt dấu đấm trên tường mà cái tên Dương Vũ kia để lại, hắn chỉ có thể âm thầm lè lưỡi. May mà bản thân hắn cũng không phải người thường, không có lẽ đã đi hội tụ với ông bà tổ tiên rồi! Nhìn lại đối thủ hình như vẫn "hăng", trung niên da trắng thầm chửi mười tám đời tổ tông tên kia. Hắn chửi thầm một câu "fuck", rồi nắm chắc tay trái tung một quyền cực mạnh đánh về kẻ đang bám riết lấy mình.
Dương Vũ thì trong lòng cũng đang chửi thề inh ỏi, sau đó kêu khổ không thôi. Thằng cha này sao "trâu bò" thế. Đánh hoài không chiếm nổi thế thượng phong. Không những thế, kẻ điên này thân thể cũng biến thái vô cùng, mỗi cú đấm mà Dương Vũ tung ra, hắn dám chắc rằng phải ngang ngửa với tốc độ va chạm của xe tải với tốc độ cao, ấy thế mà tên kia không mảy may bị thương hay có dấu hiệu đuối sức.
Thấy quyền kia đến, không còn thời gian né tránh, Dương Vũ đành cứng đối cứng, tiếp một quyền này. Thầm toan tính, sau đó có nên trả thằng cha kia một cước nữa không.
- Ầm!!!
Hai quyền va chạm tạo thành âm thanh trầm đục nặng nề. Cả hai đều bị giật lùi về sau vài bước.
- Nhóc con! Ta cảm thấy hứng thú với ngươi rồi đấy... Ta tên là Gin! Ngươi rất mạnh, hãy gia nhập với chúng ta để trở nên mạnh mẽ hơn, nắm giữ sinh mạng của kẻ khác, thoả mãn tất cả những tham vọng mà ngươi muốn... tiền bạc, mỹ nữ, quyền lực... Kể cả con đàn bà đứng sau lưng ngươi, nếu ngươi muốn... Ha ha...
Tên trung niên da trắng khi thấy biểu hiện khá xuất sắc của Dương Vũ liền nhìn hắn bằng ánh mắt cuồng nhiệt, và dụ dỗ đối phương gia nhập phe mình.
Dương Vũ khẽ liếc qua cô nàng bên cạnh, thấy Mỹ Mỹ cũng đang nhìn hắn bằng ánh mắt lo lắng. Chẳng lẽ trong mắt người khác hắn không có chút cốt khí nào hay sao? Thầm mắng cô nàng đúng là cái đồ não ngắn mà. Nếu hắn thực sự như vậy liệu có liều mình cùng nàng đi giải cứu thằng đàn em không có tương lai kia không. Nhìn lại "Gin da trắng", hắn bĩu môi khinh thường.
- Tiền bạc? Mỹ nữ? Quyền lực? Chả liên quan! Chỉ đáng để lót đ... thôi!... Tất cả những thứ đó nếu ta muốn thì ta sẽ tự mình giành lấy, chứ không phải nhờ sự ban phát của kẻ khác...
Nghe đối phương cự tuyệt ý tốt của mình, không những vậy nó còn mồm không sạch sẽ nói bậy, Gin tức đến ngứa hết cả răng.
- Ngươi không có lựa chọn nào khác đâu. Tổ chức của ta có phương châm: Đối với những cường giả, nếu không phải bạn thì là kẻ thù. Chúng ta sẽ tiêu diệt bất cứ kẻ nào tương lai sẽ trở thành vật cản đường... Ta cho ngươi cơ hội. Hoặc là thành bạn chúng ta, hoặc là trở thành kẻ thù...
Dương Vũ nhíu mày, hắn biết đối phương không phải uy hiếp suông đâu. Lần này phải tính toán cẩn thận một chút, không thì hết đường về nhà với Long tiểu thư. Hắn còn mấy vụ hứa hẹn với Tú Tú... Cái vụ một tuần... Ôi ôi... Nghĩ đến đây cho dù trong tình trạng hết sức nguy hiểm nhưng gương mặt đồng chí Dương Vũ vẫn nghệt ra cực kỳ dâm đãng.
- Dương Vũ. Đừng nghe hắn! Chúng ta cùng liên thủ đánh bại hắn có được không?
Lôi tiểu thư bên cạnh thấy hắn "nhíu mày" tưởng hắn dao động, lo lắng nói nhỏ.
- Ok! Đợi lát nữa tôi tấn công hắn, thấy hắn lộ ra sơ hở thì làm một nhát: nhất kích tất sát...
Nói là làm, hắn liền xông vào tấn công Gin, mong cô nàng kia có thể tận dụng tốt thời cơ mà thịt luôn đối phương.
Gin mắng thêm một câu "fuck" cửa miệng, rồi ứng chiến với đối phương. Nói thật Gin khá coi trọng thanh niên trẻ trước mặt này. Nếu mà thu phục được tên này, chắc hẳn cấp trên sẽ nhìn hắn bằng con mắt khác. Đó cũng là lý do mà hắn vẫn chưa dứt khoát bại lộ tuyệt chiêu hạ sát đối phương.
Không biết giao đấu được bao lâu, Dương Vũ rùng mình một cái. Đó chính là cảnh báo nguy hiểm đang tới gần. Hắn liền né đầu sang một bên, chỉ cảm thấy cái mặt mình có vật gì sượt qua. Khi nhìn lại chỉ thấy trên tay Lôi tiểu thư đã xuất hiện khẩu súng giảm thanh, nòng súng vẫn bốc khói nghi ngút. Đây chính là chiêu "nhất kích tất sát" của cô nàng sao?
- Fuck!!!
Dương Vũ không nhịn được chửi to một câu. Cái câu mà đáng lẽ ra thằng đối thủ của hắn sẽ mở miệng. Hắn đây đang tức muốn nổ phổi nè! Thế này khác đ.. gì bóp d.. đồng đội?
- Cô... cô... làm cái đếch gì thế???
- Xin lỗi! Tôi bắn nhầm!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện