[Dịch]Cô Vợ Lưu Manh Của Tôi- Sưu tầm
Chương 32 : Long Tú Tú phải đi xa
                                            .
                                    
             
Gần một tiếng sau...
Long tiểu thư vốn hung dữ bây giờ nằm xụi lơ trong lòng người ta, thở dốc từng ngụm, mắng.
- Anh... Vô lại...
Dương  Vũ nào có quản ai vô lại ai quân tử gì, hiện nay da mặt hắn đã dày hơn  tường thành rồi, đại bác bắn còn không thủng nói chi đến mấy lời trách  yêu của cô nàng. Hắn cười dâm, khẽ xiết cô nàng vào lòng, ôm ấp vuốt ve  một lúc rồi mới hỏi.
- Tú Tú. Thực ra buổi tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hắn  đây cũng không phải tự dưng lại hỏi như thế. Là kẻ rất tự tin với định  lực của bản thân, vậy mà lại tự dưng mất kiểm soát ăn tươi nuốt sống  người ta thử hỏi sao hắn không cảm thấy lạ? Không những vậy, cô nàng họ  Long này thật không thể khiến hắn yên tâm chút nào, nàng đã có tiền án  tiền sự trèo lên giường đòi ngủ chung rồi. Ai biết khi cao hứng lên nàng  ta sẽ nghĩ ra kế hoạch quỷ quái gì? Thật là làm cho hắn lúc nào cũng lo  sợ bị người ta tính kế.
Long Tú Tú nghe thấy vậy thì lúng túng, rúc sâu vào trong ngực hắn, lắp ba lắp bắp.
- Em... Em...
- Em cái gì?
Dương  Vũ cảm thấy có gì đó không ổn. Chẳng lẽ mình bị tính kế thật? Hắn khẽ  nắm lấy bờ vai trắng như tuyết của cô nàng, dùng ánh mắt đe dọa, nghiêm  nghị nói.
- Bây giờ giữa chúng ta còn điều gì không thể nói nữa sao?
Long Tú Tú lo sợ nhìn kĩ đối phương, sau đó hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí, mới thỏ thẻ trả lời.
- Tối qua em... em bỏ thuốc "ấy" vào cốc nước của anh...
- Thuốc "ấy" là thuốc gì vậy?
Dương Vũ kì quái nhìn cô nàng. Thuốc gì mà "kinh khủng" như vậy? Khiến nàng ta sợ hãi đến mức không dám đối mặt với hắn.
- Thuốc khiến người ta muốn làm "chuyện đó" ấy!
Nói rồi không cần biết đối phương có hiểu hay không, Long Tú Tú mặt đỏ bừng như quả gấc chín, rúc đầu vào trong lồng ngực hắn.
Chỉ  tội cho đồng chí họ Dương đang trợn tròn mắt không thể tin được. Hắn  gian nan hít một ngụm khí lạnh. Quả nhiên là do cô nàng làm thật. Từ  trước đến nay, hắn cho dù đôi khi vẫn tỏ ra háo sắc một chút, nhưng muốn  khiến hắn phá vỡ giai đoạn cuối cùng để lên giường với nữ nhân thì khó  lắm. Trừ phi hắn thực tâm muốn làm chuyện đó. Cô nàng Long Tú Tú quả  thật là một trong những cô gái hắn rất động tâm, đến khi ngủ hắn vẫn còn  mơ được làm chuyện đó với cô nàng cơ mà. Nhưng do gia thế Long tiểu thư  quá kinh khủng, liệu gia đình nàng có chấp nhận kẻ nghèo hèn như hắn  không? Nếu chấp nhận thì phải chăng sau này mình sẽ phải sống dưới cái  bóng của Long gia và Long tiểu thư? Dương Vũ là một thằng đàn ông chân  chính, hắn có sự kiêu ngạo vốn có của mình, không muốn trở thành kẻ vụ  lợi, ăn bám vào vợ mình. Chính vì thế mà hắn vẫn do dự chưa ra tay với  cô nàng, mặc cho nàng nhiều lần dụ dỗ phạm tội.
Nhưng tất cả  đều không quan trọng nữa rồi. Quan hệ giữa hắn và nàng đã được xác lập.  Bây giờ có đánh chết hắn cũng không buông tha Long Tú Tú. Người đàn bà  của Dương Vũ há có thể để chạy thoát khỏi tay hắn ư? Và cũng một lần  nữa, hắn cũng tự cảnh tỉnh mình rằng: Cô vợ lưu manh này không có chuyện  gì là không dám làm. Ngay cả việc "đánh thuốc" để làm chuyện đó nàng  còn dám, thử hỏi còn có chuyện gì nàng ta không dám đây? Tốt nhất là  không nên làm gì có lỗi với nàng, nếu không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm  trọng!
Càng nghĩ càng cảm thấy oan uổng! Tự dưng trở thành  con mồi cho người ta tùy ý săn bắt. Cái cảm giác này thật chẳng dễ chịu  chút nào. Nhịn không được hắn liền vỗ ba cái thật kêu vào mông cô nàng  Long Tú Tú.
Long tiểu thư nào biết hắn đang suy nghĩ gì. Chỉ  biết mình tự dưng bị đánh như vậy thì vô cùng tủi thân, uỷ khuất nhìn  đối phương.
- Tại sao anh lại đánh em?
Dương Vũ trừng mắt lên.
- Em còn nói nữa sao? Có người phụ nữ nào can đảm đến mức dám "đánh thuốc" như em không?
Nói xong hắn cũng không nhịn được phải phì cười.
- Còn không phải tại anh cứ làm ngơ với em sao?...
"Chẳng  lẽ hắn cứ làm ngơ với phụ nữ thì sẽ bị người ta đánh thuốc chắc?". Như  vậy thì có mà ngày nào hắn cũng bị cưỡng gian rồi. Dương Vũ cũng lười  tranh luận nên chỉ vuốt ve đôi môi đang dẩu lên của Long Tú Tú mà cười,  sau đó bất ngờ hôn tới.
Nhìn lại đồng hồ đã 8 giờ sáng, hắn  chán nản bước ra khỏi giường. Cũng may hôm nay là chủ nhật nên được  nghỉ, nếu không hắn lại đi học muộn rồi. Dương Vũ cho rằng bản thân mình  là một sinh viên vô cùng ưu tú nên không thể chấp nhận được cái việc đi  học không đúng giờ giấc kia. Đương nhiên hắn rất vô sỉ mà quên mất từ  lúc đi học Đại học cho đến nay, chưa bao giờ bản thân đi học đúng giờ  cả.
- Anh đi đâu vậy?
Long Tú Tú tò mò hỏi đối  phương. Nàng giữ chặt lấy cánh tay hắn, sợ hãi nhìn như thể hắn sắp bỏ  rơi mình vậy. Đây cũng là tâm lý chung của những người phụ nữ khi vừa  trao thân cho người mình yêu.
- Không phải đi chuẩn bị bữa sáng cho vợ yêu của anh sao?
Hắn  là con người rất tinh tế, nhạy cảm và khá hiểu tâm tư con gái. Biết các  nàng rất muốn được chiều chuộng và quan tâm, hơn nữa tối qua cô nàng  này lại điên cuồng như vậy, nên Dương Vũ rất tâm lý muốn chuẩn bị bữa  sáng cho nàng. Quả nhiên Long tiểu thư vui sướng biểu hiện hết trên  khuôn mặt, mỉm cười ngọt ngào vô cùng.
"Quả nhiên là chồng yêu của Long Tú Tú này! Hì hì!"
Long tiểu thư cười thầm trong bụng.
....................
Tại một căn tầng hầm tối đen như mực, chỉ có loáng thoáng vài ánh sáng yếu ớt của cái đèn gần đó...
Một  người đàn ông có nước da trắng bệch, đôi môi hắn đỏ tươi như máu, ngồi  gần một cái bàn làm việc, cầm trên tay là ly rượu đỏ, đung đưa rất nhàn  nhã.
- Tên nhóc kia thế nào rồi?
Người đàn ông đó nói với một thanh niên vạm vỡ, có một vết sẹo dài trên mặt, đang đứng cạnh cửa ra vào.
- Thưa ngài. Đã bắt được hắn ta, và đang nhốt trong căn nhà hoang ở ngoại ô phía Đông thành phố Heylen.
- Tốt lắm! Cậu có thể đi được rồi!
- Dạ!
Người  thanh niên vạm vỡ vừa rời khỏi, trong bóng tối bỗng lóe lên một ánh  sáng màu xanh. Một người trung niên khác từ từ xuất hiện.
- Ngươi đã đến rồi sao, Gin?
Người đàn ông da trắng lười biếng nhếch môi cười, nói với trung niên đó.
Người  trung niên kia không nói gì, chỉ gật đầu coi như trả lời. Thấy vậy,  người đàn ông da trắng cũng không trách cứ gì mà chỉ bình tĩnh nói.
- Ngươi hãy đến khu nhà hoang phía Đông thành phố kia hỗ trợ mấy tên nhóc lính mới kia...
Người trung niên nghe vậy thì rất khó hiểu, lên tiếng.
- Có cần thiết như vậy không? Chỉ là giam giữ một con người bình thường mà thôi. Điều này khiến ngài rất lưu tâm thì phải?
Người đàn ông da trắng khẽ cau mày, liếc nhìn trung niên tên Gin.
-  Hắn đúng chỉ là người bình thường, thậm chí đối tượng mà chúng ta đang  "giăng lưới" cũng như vậy. Nhưng nên nhớ rằng cô ta là mắc xích quan  trọng giúp chúng ta có thể thoát khỏi rắc rối do đám Đặc nhiệm kia mang  lại... Huống chi ta cảm thấy có chút gì đó bất an...
Gin nghe vậy không còn thắc mắc gì nữa, chỉ im lặng đứng tại đó.
Thấy tên Gin chưa đi, người đàn ông da trắng thở một hơi dài, uể oải nói.
- Còn chuyện gì nữa sao?
-...
- Nói đi! Ngươi biết ta ghét nhất loại người nói năng không rõ ràng mà.
Gin nghe vậy, hít một hơi lấy dũng khí mới dám nói.
-  Ngài không cảm thấy "chủ nhân" đối xử bất công với ngài sao? Một nhân  vật cao tầng như ngài đáng lẽ phải được ở trong Trung Tâm làm chuyện  lớn, chứ không phải...
- Câm mồm! Ngươi có biết mình đang nói gì không?
Người  đàn ông da trắng thấy trung niên Gin bênh vực mình không những không  cảm kích mà còn tỏ ra vô cùng tức giận. Mu bàn tay trái hắn lóe sáng,  một dấu ấn kì quái màu đỏ rực có hình ngọn lửa bốc lên. Ánh sáng từ dấu  ấn kia hóa thành hình pháp đồ vòng tròn trước mặt người đàn ông da trắng  đó. Chỉ thấy hắn ta nhanh như thiểm điện đánh một chưởng lên tâm pháp  đồ hình tròn, lập tức pháp đồ biến mất và xuất hiện trên ngực trung niên  tên Gin. Sau đó "ầm" một tiếng pháp đồ kì dị nổ tung, Gin bị đánh bay,  phun ra ngụm máu tươi, mảng áo trước ngực cũng bị rách tan nát.
- Đây là lần cuối cùng ta nghe thấy lời oán trách về chủ nhân từ miệng của ngươi. Sẽ không có lần sau đâu!
Sau  đó, ánh mắt của người đàn ông da trắng hơi hoà hoãn đi một chút. Thở  dài mang chút hơi buồn khi không được cái người gọi là "chủ nhân" kia  trọng dụng.
- Ngươi hãy nhớ một điều, nếu không có chủ nhân  thì mạng sống của ta và ngươi đã mất từ 10 năm trước. Ý nghĩa sống duy  nhất của ta bây giờ là giúp chủ nhân làm việc... Cho đến khi ta chết!
- Ta đã hiểu!
Gin gắng gượng đứng dậy. Gian nan ôm ngực, thều thào.
- Ngươi đi đi...
Người đàn ông da trắng quay lưng với người kia, nhắm đôi mắt lại, nói.
..........................
- Này chồng, em có chuyện muốn nói với anh!
Trên bàn ăn thịnh soạn mà Dương Vũ đã chuẩn bị, Long Tú Tú trông có vẻ hơi buồn, nhìn hắn nói.
- Có chuyện gì vậy?
- "Chồng yêu ơi, mở máy đi! Có người gọi chồng kìa..."
Đột  nhiên chuông điện thoại của hắn kêu lên. Cái điệu nhạc này chính là do  Long tiểu thư đã lấy điện thoại của hắn ghi âm giọng nói của mình lại,  sau đó cài làm nhạc chuông. Về chuyện này, Dương Vũ cũng giở khóc giở  cười. Cô nàng kia cứ như trẻ con ấy, cái gì của hắn cũng động vào. Lúc  nãy nàng còn lên cơn ghen với Nhã Kỳ, vì hôm qua cô nàng kia nhận được  món quà do Dương Vũ làm, còn mình từ lúc quen nhau cho đến giờ, vẫn chưa  nhận được món quà nào cả. Thế là nàng đòi sống đòi chết bắt hắn phải  làm cho mình một cái vòng cổ bằng đá quý to hơn, đẹp hơn của Tô tiểu  thư. Nếu là trước kia hắn sẽ không ngại chế cho Long tiểu thư một cái  vòng 3 ký, cho nàng đeo nặng đến chết thì thôi. Nhưng bây giờ... Dương  huynh đệ chỉ có thể cười nịnh bợ, thề thốt đủ điều, nào thì vòng cổ mà  làm cho vợ yêu sẽ đẹp nhất thế gian, nào thì vòng cổ của Tô tiểu thư chỉ  là đồ rẻ rách.
Nhìn thoáng số điện thoại thấy không có tên người gọi đến, nhưng hắn vẫn bắt máy.
- Alo? Ai vậy?
- "Anh có phải là Dương Vũ?"
Bên kia vang lên giọng nói vô cùng dễ nghe của một cô gái.
- Đúng rồi. Và cô là...
Long  tiểu thư bên cạnh nghe thấy giọng một cô gái thì ngừng ăn. Nàng tiến  đến áp tai gần chiếc điện thoại của Dương Vũ nghe ngóng, một tay đã đặt  sẵn eo hắn. Chỉ cần thấy người nào đó có ý đồ câu dẫn con gái nhà người  ta là sẽ ra sức vặn véo ngay lập tức.
Đầu bên kia im lặng một hồi. Dương Vũ có thể nghe thấy tiếng hít thật sâu của đối phương như thể để lấy hơi, và...
- Con bà ngươi! Dám quên lão nương ư? Bà đây là kẻ đã đánh nhà ngươi thành tên đầu heo lần trước... Lôi gia - Lôi - Mỹ - Mỹ!!!
Giọng  hét của Lôi tiểu thư thật đáng sợ! Dương Vũ cảm thấy màng nhĩ mình đau  kinh khủng, vội vàng đặt chiếc điện thoại ra xa. Chỉ tội cho Long tiểu  thư đang hóng hớt nghe nén bị vạ lây, nàng sợ hãi đến mức phải vỗ vỗ  ngực mình cho đỡ sợ. Sau đó nghĩ đến con điên kia dám quát chồng mình,  mà lại văng tục chửi bậy như vậy, mà hình như nó còn từng đánh chồng  mình nữa. Càng nghĩ càng tức, Tú Tú liền giật lấy cái điện thoại trên  tay Dương Vũ, chửi ầm lên.
- Con bà nhà cô ấy! Cô nói ai? Sao  chồng chị phải nhớ mặt cô? Cô là cái qué gì? Là cái đinh hay cái ốc?  Đừng để chị đây gặp mặt cô, không chị đây tát cho vỡ mồm!
Lôi  tiểu thư bên kia tự dưng nghe thấy giọng một cô gái chen vào, mặt ngẩn  ra một lúc, sau đó hiểu ra mình đang bị chửi, thậm chí là bị đe dọa. Là  một cảnh sát mà bị dân thường uy hiếp, liền tức khí quát ầm lên.
-  Cô uy hiếp ai đấy? Uy hiếp bà hả? Ha ha... Nực cười! Cô có biết cái mồm  của cô rất thối không? Mở mồm ra là khó ngửi rồi. Muốn đánh nhau à? Đến  đây. Bà chiều hết...
Long tiểu thư từ bé đến giờ, lần đầu  tiên bị người khác chửi mồm thối. Làm sao chịu nổi sỉ nhục này, đương  nhiên sẽ dùng hết vốn có của dân lưu manh, xã hội đen ra mạt sát con  tiện nhân kia. Vậy là cuộc chiến giữa hai nữ nhân đã bùng nổ.
Dương  Vũ ngồi cạnh mà cái miệng cứ há hốc ra, không đóng lại được. Vợ mình  thật "hung hãn"! Có lẽ nàng chỉ dịu dàng trước mặt hắn thôi, còn kẻ khác  thì... biến đi. Nghĩ đến điều này hắn lại cảm thấy kiêu ngạo vô cùng!  Người khiến cho nữ bạo long ôn nhu như chú mèo chỉ có là hắn - Dương Vũ  mà thôi!
Nửa tiếng sau...
- Chồng à. Con điên này có chuyện quan trọng muốn hỏi anh!
Long  tiểu thư sau một hồi chửi nhau với đối phương rất sướng mồm, nhận thấy  kẻ kia sẽ không trở thành tình địch của mình nên mới yên tâm một chút.  Lại biết đối phương chính là chị gái tên đàn em "ngoan ngoãn" kia và lại  có chuyện muốn hỏi Dương Vũ nên mới trả máy cho hắn. Nhưng mà vẫn cảnh  giác, tiến lại gần nghe ngóng.
- Alo. Tôi nghe!
Dương  Vũ nhận được điện thoại thì tỏ ra vô cùng lãnh khốc. Ý muốn khẳng định  với Long tiểu thư là "anh không liên quan gì tới cô ta". Và đồng thời  cũng có ý nói với Lôi tiểu thư là "còn nói bậy nữa là anh đây cúp con mẹ  nó máy luôn". Không thèm nghe nữa.
- Đêm hôm qua, sau khi dự tiệc sinh nhật của Tô tiểu thư về, em ta có gọi điện cho ngươi nữa không?
- Không có! Có chuyện gì hay sao?
Dương Vũ kì quái hỏi, nhưng bên kia vang lên tiếng tút tút ngắt kết nối. Khiến hắn càng trở nên mù mờ, không hiểu gì cả.
- Có chuyện gì vậy anh?
Long tiểu thư ngồi cạnh thấy mặt hắn rất nghiêm trọng, không nhịn được liền hỏi thăm.
-  Anh cũng không biết nữa. Chắc tên kia chắc lại trốn bà chị của hắn  thôi. Vụ này xảy ra thường xuyên như cơm bữa ý mà. Thôi không nói chuyện  này nữa. Vừa em bảo có chuyện gì ấy nhỉ.
Long Tú Tú thấy hắn hỏi chuyện của mình thì mặt chợt buồn lại, thở dài nói.
- Em sắp phải rời khỏi đây một thời gian rồi... 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện