[Dịch]Cô Vợ Lưu Manh Của Tôi- Sưu tầm
Chương 26 : Tính kế và bị tính kế
                                            .
                                    
             - Kính... Coong...
- Đến đây... Đến đây...
Nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, Long Tú Tú nhanh nhẹn chạy ra mở  cửa. Thầm nghĩ nhất định chồng yêu đã trở về. Nàng thật không ngờ Dương  Vũ lại là người chồng "mẫu mực" như thế. Hắn không giống những người  chồng trên tivi thường nói. Đi với bạn bè là chơi thâu đêm suốt sáng  luôn...
Khi vừa mở cánh cửa ra, nàng vô cùng vui sướng vì  đúng là Dương Vũ thật! Nhưng khi nhìn kĩ lại, Long tiểu thư không khỏi  kinh sợ kêu lên một tiếng.
Dương Vũ xuất hiện với tình  trạng vô cùng thê thảm. Đầu tóc rối bời, quần áo xộc xệch, còn mất cả  mấy cái cúc áo. Không những vậy, gần miệng hắn còn có vài vết bầm tím do  bị đánh.
Long Tú Tú đau lòng muốn chết. Sau khi đóng cửa  lại, thì kéo hắn đến ghế salong ngồi xuống, xem xét thật cẩn thận một  lượt. Càng xem Tú Tú càng đau lòng hơn nữa, không nhịn được, nước mắt lã  chã rơi xuống, vội vàng chạy đi lấy hộp y tế.
Dương Vũ  thì đã quen với kiểu quan tâm quá mức này rồi, nên cứ mặc cho nàng coi  hắn là bệnh nhân, liên tục thoa thuốc lên những vết bầm tím trên mặt.
Thực ra hắn vẫn còn đang kinh hoàng bởi sự kinh khủng của bà chị thằng  đàn em kia kìa. Ngay cả việc tại sao hắn lại "lết" được cái xác về tới  nhà, cũng chẳng buồn nhớ tới nữa. Bây giờ trong đầu hắn vẫn oang oang  lên tiếng tru tréo cao vút của cô nàng...
Thực ra không  phải là hắn đánh không lại người ta, mà do Dương Vũ thực sự không có  thói quen đánh nhau với phụ nữ. Vì hắn cho rằng đánh nhau với một người  phụ nữ bình thường là điều gì đó vô cùng đáng xấu hổ. Vốn là hắn định  cho cô nàng kia đánh vài cái để chút giận thôi. Ai ngờ cô kia lợi hại  đến như vậy. Dương Vũ suy tính, có lẽ mỗi cú đấm, cú đá của nàng ta cũng  phải ngang ngửa với một cú đánh sập bàn của Long đại tiểu thư mất...  Đến khi nhận ra tình hình thật không ổn chút nào, Dương huynh đệ muốn  "đào tẩu" thì bà chằn kia lại cuốn lấy không tha. Đánh thì không thể  đánh, chạy lại không được, đã thế Mỹ Mỹ lại còn chơi cái màn "gian -  sát" như tên đàn em "lý giải". Cuối cùng đồng chí Dương Vũ mới "rất  thông minh" nghĩ ra cách giả ngất xỉu đáng xấu hổ như vậy.
Mỹ Mỹ chính là tên của chị Lôi Định. Ừ! Là Lôi Mỹ Mỹ đấy! Cái tên theo  Dương Vũ nghĩ là "tởm" đến mức không còn gì để "tởm" hơn... Mỗi khi hắn  đọc tên nàng lên thì ngay lập tức, muốn nguyền rủa cái tên khốn nạn nào  dám đặt cái tên này cho Lôi tiểu thư như vậy. Mẹ nó! Tên thì đẹp nhưng  tính cách thì chẳng ra cục c... gì!
Bây giờ hắn đã thực sự  đồng cảm với Lôi Định đáng thương kia. Có người chị cực phẩm như vậy  sống sao nổi? Thảo nào tên đàn em lúc nào cũng ghen tị với hắn vì đã  không có anh chị em nào.
Nhìn cô nàng Long Tú Tú đang cẩn  thận chăm sóc mình, lòng Dương Vũ lại mềm ra. Thật là... Long tiểu thư  so với Lôi Mỹ Mỹ kia... hình như có phần đáng yêu và dễ thương hơn thì  phải. Đúng là ở nhà mình vẫn an toàn nhất!
- Ông xã... Anh bị ai đánh ra nông nỗi này thế? Nói cho em biết. Em sẽ cho hắn biết tay.
Long Tú Tú nghiến răng kèn kẹt. "Đừng để bà đây biết mày là ai. Nếu  không mày sẽ biết tay bà!". Nàng căm hận nghĩ thầm trong lòng. Bây giờ  nàng chỉ muốn biết thực ra đã xảy ra chuyện gì với chồng mình thôi.
- Là...
Dương Vũ đang tức khí, suýt nữa phun ra tên bà chị của thằng đàn em.  Nhưng nghĩ đến việc bị đàn bà đánh cho như thế này thì thật mất mặt, nên  hắn đành phải nói dối.
- Là anh gặp một kẻ lên cơn điên thôi. Hắn định tự sát, anh liền muốn cứu hắn và ăn chút thiệt thòi ý mà...
Vô sỉ! Dương Vũ rất vô sỉ biến chuyện nhục nhã kia thành một việc nào  đó vô cùng đáng tự hào. Nhưng Long tiểu thư nào có biết, nàng nghe hắn  nói vậy liền tin ngay, ánh mắt tràn đầy sự sùng bái.
Khuôn  mặt tèm nhem tràn đầy nước mắt của Tú Tú trông thật đáng yêu! Dương Vũ  không nhịn được, đang định đưa tay gạt nước mắt cho nàng, thì giật mình  đánh thót một cái. Suýt nữa thì "phạm tội" rồi! Hắn phát hiện ra, hình  như bản thân không còn ác cảm với cô nàng nữa. Đôi khi hắn còn nghĩ  những lời đồn đãi về nàng trước đó chỉ là do thiên hạ "phóng rắm" mà  thôi. Là do những tên khốn không ưa nàng, tung tin đồn nhảm.
Nếu quả thực như vậy, mình sẽ phải làm thế nào? Tú Tú quả thật là cô  gái hiếm có trên đời. Nếu bỏ qua nàng thì... chậc chậc... thật là có lỗi  với bản thân... Thôi cứ từ từ đã, đến lúc đó cảm thấy cô nàng" ăn  được", thì ông đây chẳng "ăn tươi nuốt sống" luôn hay sao? Nghĩ đến đây  Dương Vũ lại cười dâm thành tiếng.
- Anh cười gì mà đáng sợ thế?
Long Tú Tú lên tiếng làm phá vỡ dâm mộng của Dương huynh đệ, kéo hắn  trở về thực tại. Nhìn điệu bộ sợ hãi, co mình núp vào một góc ghế salong  của Long tiểu thư, hắn lại mắng thầm, đúng là đồ "hồ ly tinh" hại nước  hại dân.
- À không có gì!
Dương Vũ lau lau nước miếng trên miệng, nhưng trên thực tế là miệng hắn chẳng có gì để mà lau.
Long tiểu thư thầm cười trong bụng. Sao lại không biết hắn đang nghĩ gì cơ chứ. Chỉ có điều nàng không nói ra thôi.
- Anh không phát hiện nhà mình có gì khác hay sao?
- Khác?
Dương Vũ ngơ ngác hỏi, sau đó nhìn tổng thể cả căn phòng một lượt...  Cuối cùng trợn tròn mắt lên, chạy như Tào Tháo đuổi ra khỏi nhà. Nhìn kĩ  lại số nhà ngoài cửa.
"Không phải đi nhầm nhà!"
- Tú Tú! Thực ra cô đã làm những gì trong buổi chiều ngày hôm nay?
Khi trở lại ghế salong trong phòng khách, đôi mắt Dương Vũ như phun ra lửa, gằn giọng truy hỏi nàng.
Long Tú Tú nhìn thấy đối phương tức giận như vậy thì vô cùng sợ hãi.  Đôi mắt long lanh ngập nước, điệu bộ như một đứa trẻ bị người lớn trách  phạt.
- Em... Em thấy đồ đạc đã cũ kỹ, hỏng hết cả rồi.  Nên mới... mới mua mới và tân trang lại toàn bộ căn nhà thôi... Anh...  Anh đừng mắng người ta nha!
Long tiểu thư còn đến lại gần,  dựa sát hắn, kết hợp với động tác nũng nịu lay lay cánh tay hắn, vô ý  hay hữu ý chạm vào ngực mình, điệu bộ vô cùng đáng thương. Khiến Dương  Vũ không thể cố gắng giữ dáng vẻ tức giận được nữa, phì cười thành  tiếng.
- Nhưng anh không có tiền trả cho em đâu! Sao lại mua lắm đồ như vậy chứ?
Nhìn lại căn nhà được tân trang hắn thầm cảm thán thì ra cô nàng đã lên  kế hoạch từ trước. Bàn ghế, máy điều hoà, tủ lạnh, tivi, đèn chùm,...  tất cả đều là đời mới và đắt nhất. So với nội thất nhà Lôi Định còn muốn  xa hoa hơn. Nhất là căn nhà bên trong được sơn lại bằng màu vàng nhạt  trông thật ấm cúng. Tất cả đều được thực hiện trong vòng 1 buổi chiều ư?  Thật là khó tin! Đúng là hiệu suất tiên sư bố nó cao!
- Không sao! Em chủ động muốn mua mà...
Biết mà! Dương Vũ bây giờ mới nhớ ra là nhà Long Tú Tú rất giàu, đâu có  thiếu tiền? Nàng giờ đây đã bình phục gần hết rồi, còn có thể đi lại  bình thường nữa, vậy thì về nhà lấy tiền để tiêu pha thì có gì khó khăn.  Khoan khoan...
- Em đã về nhà của em một chuyến ư?
- Vâng!
- Thế tại sao em vẫn còn ở đây???
- Hì hì! Em quyết định rồi! Sẽ sống ở đây với anh luôn, nên mới làm đẹp nơi ở của mình ý mà.
Lần này Dương Vũ quyết không đuổi nàng đi nữa. Nàng đã có tiền của  riêng mình, cũng không tốn gì đến kinh phí của hắn. Không những thế, hắn  còn đang suy tính cho kế hoạch xấu xa của mình.
"Chính là  cô em không chịu đi đấy nha! Đến lúc đó bị ta... Hắc... Hắc". Giờ đây  gương mặt Dương Vũ thật là giống một tên dâm tặc!
Về vấn  đề này Long tiểu thư vốn tự nhận là thông minh, sao lại không biết chứ?  Nàng biết nếu mình giải quyết được vấn đề tiền bạc, thêm vào đó mình lại  tình nguyện giúp hắn làm việc nhà... Có lẽ nàng muốn ở lại là việc mà  hắn cũng cầu còn không được. Nghĩ đến đây Long tiểu thư không nhịn được  bật cười đắc ý. Thực ra là ai tính kế ai đây? "Mình thật thông minh!".
- Em cười gì mà vui thế?
Dương Vũ bị tiếng cười của nàng thu hút. Hắn cảm thấy giọng cười kia  rất là "tiểu nhân đắc ý". Chẳng lẽ cô nàng có âm mưu gì rồi chăng?
- A! Không có gì. Không có gì đâu. Thôi không nói chuyện này nữa... Anh đã ăn tối chưa?
Long Tú Tú quan tâm hỏi.
Dương Vũ chưa kịp nói gì thì cái bụng hắn đã "ùng ục" lên án rồi. Quả  thật là hắn chưa được ăn gì vào bụng cả. Nếu có thì cũng chỉ có "ăn đòn"  thay ăn cơm thôi.
Long Tú Tú thấy vậy bật cười khanh  khách. Nàng đứng dậy xuống bếp bê một mâm thức ăn và cơm lên, khiến  Dương Vũ được một trận kinh ngạc.
- Em tự làm?
- Đúng vậy!
Long tiểu thư vui vẻ trả lời. Có lẽ đây cũng là điểm nàng tự hào nhất.  Mặc dù là đại tiểu thư, nhưng Tú Tú thực sự rất thích nấu ăn. Nàng đã tự  tìm tòi, học hỏi rất nhiều phương pháp hay để giỏi hơn trên lĩnh vực  này.
- Anh ăn đi, xem người ta có nấu ngon không nào!
Dương Vũ gắp một miếng thịt lên bỏ vào miệng. Vị ngon, đậm đà kéo đến,  khiến hắn trợn tròn mắt không thể tin được. Hắn tự nhận mình biết nấu ăn  mà khi thưởng thức các món ăn do chính nàng nấu cũng phải cam bái hạ  phong. Liên tục chuyển qua các món ăn khác, mùi vị cũng ngon vô cùng,  khiến cho kẻ đang đói như hắn càng "càn quét" dữ dội hơn. Ăn đến mức  phồng mồm trợn mắt lên. Chưa kịp nuốt xuống đã bỏ thức ăn vào miệng,  nhai như máy.
- Ăn từ từ thôi, có ai ăn tranh của anh đâu!
Long Tú Tú thấy hắn ăn ngon miệng như vậy thì lòng đầy thỏa mãn. Múc  một bát canh cho, vuốt vuốt lưng cho hắn cho hắn đỡ bị nghẹn.
- Em không ăn à?
Long Tú mỉm cười lắc đầu.
- Em ăn rồi!
Ăn uống no nê, Dương Vũ ỷ vào mình là người đang bị "trọng thương" nên  giao công việc rửa bát lại cho Long tiểu thư. Còn bản thân thì nhàn nhã  dựa lưng vào ghế salong xỉa răng, xem tivi. Thầm nghĩ: "Mẹ nó! Cuộc sống  thật sung sướng!".
Lúc ấy trên tivi đang phát kênh tin tức.
"Hiện nay thành phố Heylen đã xuất hiện những vụ mất tích bí ẩn. Dư  luận đang lên án gay gắt sự việc này. Bởi vì nó có thể gây hoang mang  trong dân chúng..."
"... Theo tin tức mới nhất hiện nay, số nạn nhân bị mất tích đã lên đến hơn 50 người..."
"... Lực lượng công an và cảnh sát hình sự đang xúc tiến điều tra, phá án..."
- Xảy ra ở thành phố mình hả anh!
Long Tú Tú không biết đã rửa xong bát đĩa từ lúc nào, ngồi cạnh Dương Vũ lên tiếng, làm hắn giật thót cả mình.
- Ừ ừ!
Hắn đang thầm mắng lũ cảnh sát kia thật vô dụng. Để bọn chúng bắt đến  50 mạng rồi mà chưa điều tra ra cái gì là sao? Cái gì mà xúc tiến, có mà  xúc c... thì có! Chỉ khổ cho những người dân thường như hắn thôi. Cái  đám bắt cóc kia không biết lúc nào mới lần mò đến bọn hắn nữa. Nghĩ đến  đây hắn lại lo lắng nhìn Long Tú Tú.
- Em ở nhà cũng phải cẩn thận một chút có biết không?
- Anh lo lắng cho người ta đó ư?
Long tiểu thư chớp chớp đôi mắt đẹp nhìn hắn.
- Không có! Anh chỉ sợ người ta chôm sạch đồ đạc mới mua trong nhà đi thôi.
Nghe Dương Vũ nói vậy, Long tiểu thư tụt hết cả cảm xúc, buồn bực vô cùng.
- Chẳng lẽ nói một lời thật lòng với người ta mà khó khăn đến như vậy sao?
- Anh nói thật... Thôi anh... anh buồn ngủ rồi. Anh đi ngủ trước đây.
Dương Vũ lúng túng đáp, sau đó chạy lên lầu. Hắn quả thật bây giờ rất mệt. Cộng thêm bị "hàng hung" nên càng thêm mệt mỏi.
5 phút sau...
- Long... Tú... Tú...
Một tiếng hét kinh thiên động địa, kéo dài vang lên. Tiếp theo là tiếng  "rầm rập" bước chân của Dương Vũ chạy xuống. Tiếng động do hắn gây ra  lớn đến mức cảm tưởng cả căn nhà cũng bị rung chuyển bởi tiếng động này.
- Có chuyện quái gì đã xảy ra với căn phòng ngủ của tôi, và hai căn  phòng ngủ bỏ trống kia? Đồ đạc, giường ngủ chạy đi đâu hết rồi?
Hắn sắp phát điên lên rồi đây. Vừa mới bảo cảnh giác bị mất trộm, bây giờ bị "chôm" hết là sao?
- À, quên chưa nói với anh. Hôm nay tân trang lại căn nhà, em đã thay  mới lại tất cả đồ dùng, giường đệm của các phòng ngủ. Nhưng mà do muộn  quá, họ chưa kịp chuyển chúng đến, nên mai họ mới làm tiếp được.
- Thế tại sao chỉ có phòng ngủ của cô được người ta làm xong?
- Là tại căn phòng của em được họ làm trước mà!
Dương Vũ nghe vậy tức nổ phổi. Âm mưu! Con mẹ nó là âm mưu! Cô nàng  muốn hành hạ mình. Muốn mình phải ngủ đất, ngủ ghế salong đây mà. Mẹ  kiếp! Còn lâu nhá!
- Vậy thì hôm nay cô ngủ ghế salong đi. Tôi ngủ phòng cô! Hừ... hừ
Nói xong hắn hầm hầm đi lên lầu. Mặc kệ cô nàng có đồng ý hay không.
- Vâng!
Bất ngờ là Long Tú Tú không phản đối mà trong đôi mắt xinh đẹp loé lên  tia giảo hoạt. Trên môi là nụ cười đắc ý. Chỉ có điều Dương Vũ không có  nhìn thấy! 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện