[Dịch]Cô Vợ Lưu Manh Của Tôi- Sưu tầm
Chương 22 : Ăn cơm!
.
- Cộc... Cộc... Cộc
- ...
- Cộc... Cộc... Cộc
- Tú Tú mở cửa cho tôi nào!
Dương Vũ cầm một phần cơm và thức ăn đứng trước phòng ngủ của Long Tú Tú. Hắn đây cũng là bất đắc dĩ phải làm như vậy thôi. Nếu không phải tại gọi mãi không chịu ra, thêm vào nữa lại lo lắng cho sức khỏe của cô nàng, thì hắn cũng chẳng phải vất vả như vậy.
Bên trong vẫn không có động tĩnh gì, Dương Vũ khẽ xoay núm cửa.
"Cạch" một tiếng, cánh cửa mở ra. Hóa ra Long tiểu thư không khóa trái cửa. Hắn hít một hơi sâu, cố gắng bày ra gương mặt tươi roi rói, một gương mặt thật "tiểu nhân" nhất, tiến vào bên trong.
Long Tú Tú vẫn trang phục váy liền thân dễ thương đó, chỉ có điều nàng đang ngồi trên giường, quay lưng với hắn và nhìn ra ngoài cửa sổ. Đôi vai nàng khẽ run run khiến người ta có cảm giác tội nghiệp, muốn được che chở. Dương Vũ thở dài, hắn không ngờ cái chuyện xưa như trái đất - "anh hùng cứu mỹ nhân" lại có uy lực khủng khiếp đến như vậy, khiến cho cô nàng lại xa vào bể tình của bản thân mình...
- Tú Tú! Ăn cơm thôi!
Hắn khẽ gọi một tiếng, nhưng Long tiểu thư vẫn không có phản ứng. Điều này khiến Dương huynh đệ lại buồn bực một trận. Hắn cũng chán nản, đặt phần cơm lên cái bàn gần đó, rồi lăn ra giường nằm than thở.
Cái giường này vốn trước kia là của hắn, nhưng từ khi cô nàng nhà họ Long này đến là độc chiếm luôn. Hắn hít hít vài hơi. Thật là thơm! Cái giường có mùi thơm rất dễ chịu của phụ nữ. Điều này khiến hắn cảm thấy thoải mái muốn rên rỉ lên thành tiếng đây này. Nhưng vì muốn giữ hình tượng bản thân mình, nên hắn cố nhịn.
- Tú Tú. Cô không đói sao?
-...
- Cô không đói, nhưng tôi đói muốn chết rồi đây này. Xin cô ăn một miếng có được không?
Dương Vũ buồn chán nói. Đối phó với những đại tiểu thư như Long Tú Tú và Tô Nhã Kỳ khiến hắn phiền muốn chết đi được. Các nàng đâu còn trẻ con nữa mà cứ phải bắt người khác nịnh bợ, dỗ dành mới chịu.
Long Tú Tú quay đầu nhìn kẻ đang nằm trên giường của mình với ánh mắt kì quái. Đôi mắt nàng đỏ hoe, có lẽ vừa mới khóc xong, trông vô cùng tội nghiệp. Phải công nhận trông nàng bây giờ có lực sát thương rất mạnh, khiến cho người nào đó có cảm giác muốn yêu chiều nàng nhiều hơn nữa.
- Em không ăn, thì có liên quan gì đến việc anh bị đói?
Dương Vũ thấy cô nàng chịu nói chuyện thì mừng lắm, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ tức giận.
- Sao lại không liên quan đến cô? Cô làm tôi phải chịu đói mà còn cãi à?
Thấy tên kia lớn tiếng mắng thì Long Tú Tú quên cả việc mình đang giận dỗi. Đôi mắt ngập nước, vô tội nói:
- Làm gì có. Người ta có bắt anh không được ăn cơm đâu.
"Hồ ly tinh!". Dương Vũ không nhịn được mắng thầm một câu. Điệu bộ sợ hãi mà cũng dụ dỗ người ta phạm tội như vậy sao. Hắn nhếch miệng cười, điệu cười nửa miệng cũng dụ hoặc không kém.
- Không phải sao? Không phải tại cô không chịu ăn cơm, khiến tôi lo lắng nên ăn cơm cũng không vào. Bây giờ cũng đang đói gần chết nè!
- Thật không? Có thật anh rất lo lắng cho người ta không?
Dương Vũ không nói mà chỉ mỉm cười gật đầu.
Long Tú Tú thấy đối phương thừa nhận thì lòng cảm thấy ngọt ngào như ăn mía lùi. Vui vẻ nhào đến, nằm đè lên, hôn hắn một cái thật sâu.
"Lại bị tập kích rồi!". Lòng hắn thầm kêu gào inh ỏi là mau mau đẩy cô nàng ra. Chỉ có điều tay hắn thì chẳng thành thật tí nào. Vòng tay ôm lấy eo người ta, lưỡi quấn lấy cái lưỡi nhỏ của đối phương, rồi tay tiếp tục "công thành chiếm đất".
- A!
Long Tú Tú giật mình bật dậy, vì nàng cảm thấy bàn tay tà ác của hắn đặt không đúng chỗ. Không những vậy hình như còn có "vật" gì đó chọc vào bụng nàng. Nàng đâu phải cô gái ngốc mà không biết đó là cái gì! Nghĩ đến đây mặt lại đỏ bừng lên như ráng chiều.
Dương Vũ bây giờ mới không biết có nên khóc hay không nữa. Vừa nãy là bản thân mình hình như chủ động hôn môi đáp lại người ta. Việc này thật mâu thuẫn với việc hắn thừa nhận có bạn gái trước đó. Không những vậy thằng tiểu đệ đệ còn dám xen ngang làm xấu mặt đại ca...
- Tôi... Anh... Cái kia...
- Anh đừng giải thích nữa! Người ta hiểu mà... - Long Tú Tú xấu hổ cúi đầu nói.
Cả hai đều rơi vào trầm mặc. Cuối cùng vẫn là Long tiểu thư lên tiếng phá vỡ không khí đáng xấu hổ này.
- Dương Vũ! Em đói rồi...
- À ừ! Để anh lấy cơm cho em ăn.
Nói rồi hắn với tay lấy phần cơm trên bàn cho cô nàng. Nhưng hắn đâu để ý lúc quay lưng đi, đôi mắt Long Tú Tú ánh lên một tia giảo hoạt.
- Em muốn anh bón cho em ăn!
- Cái này...
Dương Vũ phát hiện sức kháng cự của mình với Long tiểu thư ngày càng kém. Cô nàng có thân hình như ma quỷ, dụ người đến kinh khủng. Không những vậy, khi ôn nhu, nũng nịu thì sức hấp dẫn trở lên vô địch. Làm hắn không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào từ miệng nàng. Nhìn thấy ánh mắt tội nghiệp kia, hắn đành bất lực đầu hàng vô điều kiện.
- ....Thôi được rồi!
Long Tú Tú reo lên một tiếng rồi nhảy lên đùi hắn ngồi, đôi mắt mở to hết cỡ, mong đợi hắn bón từng thìa cơm cho mình.
- Cái này... Tú Tú. Em có thể ngồi dịch ra được không? Anh cảm thấy không tự nhiên cho lắm...
Quả thật hắn đang rất khó chịu đây. Dục hoả vừa mới đè xuống được tí, bây giờ lại bị cô nàng khơi lên. Hắn cảm nhận được cái mông tròn lẳn của cô nàng đang ma sát với đùi hắn. Tiểu huynh đệ được thể hưng phấn đang muốn giương cung bạt kiếm. Chỉ sợ một lúc nữa vì hưng phấn tột độ mà "bắn xối xả" cũng nên.
- Không muốn! Người ta cảm thấy rất thoải mái...
"Cô thì thoải mái rồi, nhưng tôi thì vô cùng khó chịu đây". Dương Vũ cố gắng nhịn, bón từng thìa cơm cho cô nàng. Cầu mong cô nàng ăn nhanh lên, đừng ngúng nguẩy cái mông nữa cho hắn nhờ. Cô nàng mà không biết điều, cứ " chọc" hắn là hắn không nhịn được, sẽ đè cô nàng ra mất thôi...
Long Tú Tú nào có để yên cho hắn. Nàng nhìn thấy một cái cúc áo gần cổ của hắn bị tuột ra, liền vươn tay đến đóng dùm cho hắn lại. Dường như vô ý hay hữu ý vuốt ve cơ ngực của hắn, khiến kẻ nào đó hơi thở trở lên gấp rút hơn, cái tay cầm thìa cơm cũng trở lên run rẩy.
- Anh bị làm sao vậy? Sao đổ nhiều mồ hôi thế?
Long tiểu thư ăn xong miếng cơm làm bộ không hiểu hỏi. Khẽ đưa vạt áo lên lau mồ hôi trên trán cho hắn.
- Không sao! Em ăn cơm mau đi...
Giọng của hắn cũng bắt đầu run rẩy hơn. Trong lòng liên tục mắng cô nàng là đồ hồ ly tinh câu dẫn người ta. Là yêu tinh mê mẩn người khác...
...................................
Sau khi cho Long tiểu thư ăn xong bữa cơm, Dương Vũ chạy như trối chết trở về phòng mình, thở hổn hển. Thầm kêu nguy hiểm thật! Nhìn lại tiểu huynh đệ đang "ngạo thị quần hùng" hắn lại đổ mồ hôi hột. Như thế này có quá khoa trương không? Chưa bao giờ Dương Vũ nhìn thấy trạng thái "đỉnh phong" của tiểu đệ đệ như vậy. "Không được, lửa cháy to quá, ông phải đi tắm để hạ hỏa".
Cũng vào lúc này, bên phòng của Long Tú Tú...
- Hứ! Còn nói không thích người ta! Phản ứng cơ thể anh bán đứng bản thân anh rồi kìa... Nhìn điệu bộ hận không thể ăn tươi nuốt sống người ta còn chối cãi.
Long Tú Tú vui vẻ nói với tấm hình nhỏ được đặt trên bàn. Đó là tấm hình Dương Vũ mới chụp gần đây. Trong hình, hắn xuất hiện với nụ cười lạnh băng, cô đơn, nhưng đầy quyến rũ. Long Tú Tú càng nhìn càng thích liền hôn đến "chụt" một cái lên tấm hình.
- Yêu quá đi! Yêu chết đi được!
Nói rồi nàng lăn ra chiếc giường lớn, đặt tấm hình lên tim mình, cười ngây ngô, khờ dại.
Mặc dù rất thẳng thắn, nhưng Long Tú Tú cũng là cô gái thông minh và nhạy cảm. Tuy không biết tại sao Dương Vũ từ chối mình, nhưng nàng hiểu, hắn cũng có cảm giác với mình, chỉ vì lý do gì đó mà hắn không dám thừa nhận. Tú Tú tin rằng nếu biết rõ khúc mắc trong lòng hắn thì chắc chắn hắn sẽ lấy mình thôi...
Nhưng mà cô Nhã Kỳ kia cũng là con "hồ ly tinh" nguy hiểm. Đối phương học cùng lớp với người nàng yêu, sẽ uy hiếp tới địa vị của nàng trong lòng hắn. Chính vì thế, lúc nãy nàng đã không nhắc gì tới cô nàng Nhã Kỳ kia trước mặt hắn...
"Dám cướp chồng bà thì... hậu quả sẽ cực kì nghiêm trọng!!!".
Nghĩ đến đây Long tiểu thư lại nghiến răng kèn kẹt...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện