[Dịch]Có Phải Là... - Sưu tầm
Chương 8 : Chương 8
.
_Chuyện thứ nhất- nàng không quan tâm tới câu hỏi của hắn mà nói tiếp – muội muốn rời khỏi nơi này, chu du khắp thiên hạ, thứ hai… nếu huynh cần chuyện gì giúp đỡ, có thể gửi thư đến báo cho muội, không nhất thiết huynh cần phải lấy muội, thứ ba…. những chuyện đêm hôm trước… huynh quên tất cả đi, cứ coi như đó là một giấc mơ mà thôi
_Quên tất cả sao – hắn gằn giọng, thật không biết trong đầu nàng đang có suy nghĩ gì, đã là nữ nhân của hắn còn muốn bỏ hắn mà rời đi , hắn thở nhẹ áp chế cơn tức giận -muội giờ đã như vậy, sao lại không lấy ta, danh dự của muội sẽ như thế nào đây
_Nếu huynh không nói, muội khộng nói, thì sẽ không ai biết cả, chỉ cần huynh quên đi tất cả là được – nàng đau đớn tay nắm chặt chăn giường, hắn cẩn thận quan sát từng cử động của nàng, rõ ràng là đang tự làm khổ chính mình
_Huynh lại không muốn quên chuyện đêm đó một chút nào cả – hắn nhếch môi – đêm hôm đó muội mị hoặc diễm lệ đến cỡ nào, huynh đếu nhớ rõ một chút một
_Nhị ca… đừng nói nữa – nàng gắt, ánh mắt đã không còn giữ được vẻ thản nhiên, tay khẽ xoa xoa hai thái dương- đêm đó đều vì do huynh bị trúng dược của Dạ Lang mà ra, huynh không cần thương hại muội, huynh hiểu không
_Ta không hề có ý nghĩ đó- hắn khẽ lắc lắc đầu, khuya hôm qua nói chuyện với Ngọc Khốc, hắn đã biết một chuyện động trời, và cũng hiểu được tâm lý hiện tại của nàng, cũng thầm trách bản thân mình trước đây cũng đã không hiểu mà làm khổ nàng. Có nữ nhân nào yêu hắn mà thâm chí dám đánh mất cả một bản chất của một nữ nhi, cố gắng hoàn thành mọi nhiệm vụ để khiến hắn hài lòng. Không có…. bởi lẽ những nữ nhân trước đây đến với hắn chỉ vì tiền, địa vị cùng danh vọng hắn có mà thôi
_Nhị ca… nhuynh không cần nói dối muội, muội cũng không yêu huynh – nói ra lời này, tâm nàng đau như cắt, không yêu hắn… không yêu hắn mà nàng phải đau khổ đến dường này hay sao
_Phi nhi… rút lại lời muội nói – hắn trầm mặt, lòng cực khó chịu khi nghe lời này của nàng, dám nói dối hắn, coi hắn làm sao trị nàng, hắn dần dần bước đến gần nàng khiến nàng càng cảnh giác vạn phần
_Nhị ca…huynh… -Không cho nàng nói hết, bạc môi nhanh chóng đặt lên che lấp cái miệng nhỏ nhắn kia -Ngô…… -Hắn lại hôn nàng!
Nàng nghĩ phản kháng, vì thế hé miệng ra định nói, đầu lưỡi của hắn thuận thế làm càn xâm nhập, đảo loạn trong miệng nàng cướp lấy hương vị ngọt, bừa bãi nhấm nháp.Vừa đụng tới làn môi đỏ, Hàn Thiên Kỳ cảm thấy không có cách nào khống chế chính mình. Từ khi vừa nhìn thấy nàng, hắn đã muốn hung hăng hôn nàng mãnh liệt, cái miệng nhỏ nhắn kia mềm mại lại vô cùng ngọt ngào, hắn mới thưởng qua hai lần liền khó có thể quên, đầy khát vọng lại được hưởng thụ tư vị ấy.
_Hương vị của muội thơm quá, hảo ngọt………- Hắn thấp giọng lẩm bẩm, đầu lưỡi cuồng tứ đảo qua hàm răng, quấn quít mây mưa trong miệng, bàn tay to cũng không ngừng hoạt động, cách lớp áo yếm nhu nhu miên nhũ.
_Ngô…..- Dưới duyện hôn cùng âu yếm của hắn, tay nhỏ bế vốn chống đẩy hắn ra dần đánh mất khí lực, cái lưỡi thơm tho lơ đãng chuyển động, lại đụng tới lưỡi nóng của hắn, thân thể mềm mại bỗng run theo.Đầu lưỡi hắn đang lượn lờ trong miệng nhỏ bỗng đụng tới cái lưỡi đinh hương, lập tức không chút khách khí duyện cuốn lấy, làm càn khiêu khích câu, muốn nàng trầm luân trong tình dục.Đầu lưỡi hai người không ngừng giao triền, nàng không tự chủ được đáp lại hắn, ngây ngô mút, rước lấy phản ứng của hắn càng mạnh mẽ cuồng phong.
Lưỡi cùng lưỡi giao triền tạo ra thanh âm dâm lãng, nước bọt theo triền hôn kịch liệt mà chảy ra cánh môi, làm ướt cằm cả hai người.Ý niệm phản kháng sớm đã bay biến mất, nàng không thể suy nghĩ ra điều gì, chỉ có thể chìm đắm trong cái hôn của hắn, không tự chủ được mà khinh suyễn than nhẹ.Khứu giác của nàng tràn ngập mùi hương cùng hơi thở của hắn.Nàng mơ hồ như chìm trong sương mê, thân thể cũng vì thế mà trở nên mềm yếu vô lực, theo lưỡi của hắn cùng dây dưa, một màu sắc thản nhiên nhiễm hồng hai gò má, làm cho dung nhan thanh lệ mang sắc thái quyến rũ mê người.
Thẳng đến khi hai người đều thở gấp dồn dập không chịu nổi, hắn mới buông môi nàng ra. Lúc này nàng cũng giật mình tỉnh lại, thầm trách bản thân, một tay đẩy mạnh hắn ra rồi phi thân chạy mất. Hắn ngồi ở trên giường nàng tưởng niệm về nụ hôn vừa nãy, lần này để nàng chạy thoát… thật là quá đáng tiếc rồi.
Nàng chạy đến một lúc lâu thì cũng dừng lại thở dốc ra một hơi, để ý đến quần áo mình cùng tóc tai có phần xốc xếch, mùi hương nam tính nồng đậm vẫn vây lấy nàng khiến nàng đỏ mặt. Bỗng một con bồ câu bay đến, là thư của song lão nhắn nàng hiện tại nên ở lại Thần Giáo vì đang có chuyện nguy nan, song lão bảy ngày nữa sẽ trở về có chuyện cần nàng giúp. Thiên a…. nàng thở dài… nàng đã muốn rời khỏi Thần Giáo, bây giờ còn bắt buộc phải quay lại sao.
_Tam tiểu thư, giáo chủ cần gặp người – một người gõ cửa phòng nàng
_Ta rất mệt, không muốn gặp ai cả- nàng lạnh lùng nói vọng ra, trong phòng lại đóng kín cửa sổ cùng giăng đầy kết giới, nàng sợ hắn lại đến đây, nàng sợ chuyện tương tự sẽ tái diễn mà chính bản thân nàng sẽ không tự chủ được. Nàng cứ như vậy trốn tránh hắn suốt bốn ngày. Đêm thứ năm, nàng chờ đến tối khuya liền muốn ra ngoài hoa viên sau Thần giáo để hóng mát một chút, nam ngày nay ở trong phòng cũng khiến nàng rất ngột ngạt
_Phi nhi, rốt cuộc cũng chịu ra ngoài – một giọng nói khiến tâm nàng vừa thoải mái một chút giờ lại căng thẳng ngập tràn, đó là…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện