[Dịch]Có Phải Là... - Sưu tầm

Chương 6 : Chương 6

Người đăng: 

.
Buổi trưa ngày hôm sau nàng mới tỉnh dậy thì hắn đã không còn ở nơi này, nàng nhìn xung quanh thì dấu vết tối hôm qua đã hoàn toàn biến mất, căn phòng này cũng y như cũ không có gì thay đổi, nhưng những ấn kí trên cơ thể giúp nàng biết được mọi chuyện hôm qua không phải là mơ. Ánh mắt nàng càng lúc càng trở lên vô hồn nhưng đôi môi vẫn cười, một nụ cười mà ai nhìn vào cũng có thể nhận ra nụ cười ấy thực đau đớn và thể thảm biết bao. Hắn đã đi, không nói với nàng một câu hay để lại bất kì lời nhắn nào, haha…. Phi Phi ơi là Phi Phi… ngươi là ai chứ, dù ngươi có là thập vĩ hồ đi chăng nữa thì ngươi cũng không phải là người huynh ấy yêu thương. Khắc xuân ngàn vàng gì chứ, đều là do tác dụng của dược mà ra, Phỉ Phi ơi… ngươi đừng ngu ngốc như thế, đừng mù quáng như thế nữa, nàng đau đớn ôm lấy ngực mình nhưng nàng không khóc, nàng quyết không vì hắn mà khóc thêm một lần nào nữa. Thay y phục và uống đan dược trị dương, các dấu vết trên cơ thể của nàng đều đã tan biến nhanh chóng, nàng thong thả bước ra ngoài. _Phi tỷ, cả ngày hôm qua tỷ đi đâu thế, muội tìm tỉ mãi mà chẳng thấy đâu – Khuê Hoa chạy tới ôm chầm lấy nàng _Hoa nhi. chuyện gì thế – nàng nhìn bộ dạng hớt ha hớt hải thì thầm đoán đám nữ nhân trong hậu cung lại bắt đầu giở trờ rồi _Vân Phi nương nương mời muội đến dự buổi thi đấu kiếm khí dành riêng cho nữ nhân trong hậu cung, muội không biết cách nào từ chối nên đành phải nhận lời, hai ngày nữa là đến hẹn rồi – Khuê Hoa thở dài – thực ra muội sỡ mình lỡ tay đả thương đến nàng ta mà thôi _Hoa nhi, yên tâm đi, hôm đó muội cứ vờ bị bệnh, tỷ sẽ cho muội một thứ đan dược để muội dùng, còn bất quá nữa mà nàng ta còn cứ ép, tỷ sẽ thay mặt muội ra thi đấu – nàng mỉm cười nói kế hoạch với Khuê Hoa nhưng trong lòng lại thầm tính toán một kế hoạch khác. Muốn nhân dịp này mà đường đường chính chính giết chết Khuê Hoa hay sao, không có cơ hội đâu _Hôm qua không có tỷ, đại ca bắt nạt muội – Khuê Hoa hếch hếch mũi mách lỏm với nàng _À…. tỷ chỉ là biết, hình như muội cũng rất thích trò bắt nạt này – nàng búng mũi Khuê Hoa một cái _Muội không có – Khuê Hoa đỏ mặt hét lớn về phía nàng _Hì… muội đúng là đáng yêu, tên Vĩ Hoàng này xem ra có mắt nhìn người đấy chứ – nàng bẹo bẹo má Khuê Hoa rồi từ trong vòng lấy ra ba xâu kẹo hồ lô ra dụ khị Khuê Hoa, khiến Khuê Hoa cứ lẽo đẽo đi theo nàng _Hai tỷ muội đang vui đùa gì thế – Vĩ Hoàng từ ngoài cửa bước vào đã nghe tiếng hồ nháo của Khuê Hoa liền vui vẻ bước lại để xem thử _Hứ, không nói với huynh – Khuê Hoa bĩu môi rồi núp ở đằng sau nàng _Của muội, hai người nói chuyện đi – nàng trao kẹo hồ lô cho Khuê Hoa rồi bước ra ngoài, nơi này cần để tình yêu chắp cánh, nàng ở lại ngán đường tư tình của bọn họ thì không tốt một chút nào cả. Lại thong thả đứng giữa vườn đào, thương thế nàng cũng đã hồi phục nhiều sau khi đột phá, mà nàng thì không cần tu luyện nữa rồi. Có lẽ sau khi giúp Vĩ Hoàng và Khuê Hoa, nàng cũng rời đi thôi, nơi này quả là một cái lồng bằng vàng mà ai cũng muốn chui vào rồi hối hận cả đời. _Tam tiểu thư- Bạch Dạ đột nhiên xuất hiện _Có chuyện gì – nàng vẫn không quay lưng lại _Uống rượu với ta, ngoài Kỳ ra, chỉ có nàng mới có tư cách uống cùng ta – Bạch Dạ đau khổ, phải… là đang đau khổ, không biết vì lý do gì dù đã hạ dược mà hắn vẫn không có được Kỳ, lại để Kỳ chạy thoát. Chưa nói đến chuyện Kỳ đã trục xuất hắn khỏi Thần Giáo và không thèm nghe lời giải thích của hắn . _Hảo – nàng gật đầu, uống rượu… chuyện này đã lâu rồi nàng chưa làm, uống rượu giải sầu, thật đúng tình cảnh hiện tại của nàng. Cả hai nhìn nhau một lúc rồi đồng loạt ngồi xuống chiếc bàn đã được đặt sẵn trong vườn đào. Bạch Dạ hất một vò rượu thật to để lên bàn. _Nàng bề ngoài lạnh lùng nhưng thật sảng khoái – Bạch Dạ cười – nếu ta gặp nàng trước Kỳ, có lẽ ta đã yêu nàng rồi cũng nên _Ngươi yêu nhị ca ta ? – nàng hơi ngạc nhiên _Đừng nói nữa, Kỳ đã không thèm nhìn mặt ta nữa rồi, vì bản thân ta đã phạm một lỗi rất lớn- Bạch Dạ uống cạn một chén lớn, nàng trầm ngâm, không lẽ hôm qua người hạ dược hắn lại là Bạch Dạ _Ngươi dường như chỉ tin tưởng tộc cửu vĩ hồ- nàng tìm cách lảng tránh vấn đề của hắn, nàng thầm đồng cảm với Bạch Dạ, nàng và Bạch Dạ đều yêu một nam nhân nhưng không bao giờ được đáp lại. _Phải, bởi vì chính đám ngoại tộc đã lừa dối , đặt bấy giết gần hết tộc cửu vĩ hồ bởi bọn họ sợ rằng một ngày tộc cửu vĩ hồ sẽ làm bá chủ ở Cửu Châu này – Bạch Dạ nhớ lại quá khứ u tối 700 năm trước, chuyện đã lâu mà sao cứ tưởng chừng như chuyện chỉ mới xảy ra hôm qua. Lúc đó hắn chỉ là một cửu vĩ hồ ly 10 tuổi, có phụ thân có mẫu thân sống hạnh phúc với mọi người trong gia tộc. Nhưng chính là cái kẻ nhân loại được xem là bằng hữu tốt của tộc trưởng lại là người xây dựng kế hoạch triệt tiêu toàn bộ gia tộc cửu vĩ hồ. _Ân – nàng gật gật đầu _Nghe nói vũ khí của nàng lại là một cây quạt – Bạch Dạ tò mò _Thật ra nó là kiếm, nhưng ta lại dùng năng lực để thay đổi hình dạng của nó, đó là dị năng đặc biệt của ta, ví dụ như – nàng cầm chung rượu trên tay, trong chốc lát nó lại biến thành một nghiêng mực – nó không phải ảo giác, nó hoàn toàn là nghiêng mực _Ta thì có dị năng đọc ý nghĩ của người khác, nhưng Kỳ cùng nàng chính là ngoại lệ, ta không đọc được ý nghĩ của hai người – Bạch Dạ cười hắc hắc, nàng nghiêng nghiêng đầu nhìn, không phải chứ, chỉ mới uống một chút mà đã say rồi sao, Bạch Dạ tiếp tục nói – như có một nữ nhân ngoài bức tường này đang có ý tưởng muốn giết chết muội muội đáng yêu mà nàng đang bảo hộ _Nói tiếp đi – nàng gật gù nhìn Bạch Dạ _À… là đem cây trâm quý giá mà thái hậu yêu thích , ném vào đây…. rồi thì khúc sau thì nàng cũng biết rồi đấy – Bạch Dạ bĩu bĩu môi – nàng thật không tốt, ta đã xuất rượu, nàng cũng xuất chút món nhắm rượu chứ a _Ân…- nàng gật gật đầu sai người mang thức ăn đến. Cả hai uống đến đêm thì Bạch Dạ mới cáo từ nàng mà rời đi, còn nàng ngồi yên một chỗ mong chờ chuyện vui đến. Đúng giờ tý ( từ 1 giờ > 3 giờ sáng) một bóng đen xuất hiện trên nóc nhà cung Lam Tư, nàng mỉm cười đi theo đằng sau bóng đen ấy. _Ai… – bóng đen sợ hãi quay lại nhìn nàng - ngươi là ai _Ai da… bị ngươi phát hiện ra rồi – nàng vung quạt chém đứt khăn che mặt của hắc y nhân, để lộ ra một gương mặt mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nàng bắt trói nàng ta đứng giữa sân chờ người. _Bắt được rồi sao – Vĩ Hoàng vừa chờ Khuê Hoa ngủ say liền bước ra gặp nàng, người đứng trước mặt bị trói chính là Trần quý nhân, con gái của Trần thừa tướng. _Hoàng thượng, xin cứu thần thiếp, nàng ta là thích khách có ý xấu…- Trần quý nhân vừa nhìn thấy Vĩ Hoàng vội lên tiếng cầu cứu nhưng Vĩ Hoàng chỉ liếc mắt một cái rồi nhìn sang nàng _Định một vở diễn cũ hay thây đổi một chút – Vĩ Hoàng luôn chán ghét đám nữ nhân trong chốn hậu cung, kẻ nào cũng điêu ngoa xảo trá, không thánh thiện đáng yêu như Khuê Hoa của hắn _Ngươi có biết hai chữ nhàm chán đối với ta rất quan trọng hay không – nàng hừ lạnh nhìn Vĩ Hoàng , còn Trần quý nhân thì không thốt nên lời, nữ nhân này là ai mà có thể nói chuyện ngang hàng với hoàng thượng như thế. _Vậy theo ngươi thì lần này nên giết như thế nào đây- Vĩ Hoàng thú vị nhìn nàng, cũng chính chuyện này mà hắn không muốn Khuê Hoa nhìn thấy, chỉ lo nàng ấy sợ hãi quá mà thôi _Đệ thấy nên cho nàng ta chết vì ăn quá nhiều thì sao – Vĩ Túc xuất hiện mỉm cười nhìn hai người _Ta lại tưởng đệ sẽ ở trên tán cây đó cho tới sáng – Vĩ Hoàng khẽ lắc đầu nhìn Vĩ Túc _Sai người mang thật nhiều thức ăn đến cho Trần quý nhân, nàng ấy bỗng dưng cảm thấy rất đói – nàng gật gật đầu, tay xuất đan dược nhét vào miệng của Trần quý nhân _tiện nhân, ngươi cho ta uống gì – Trần quý nhân rất muốn ói trở ra nhưng lại không làm được _Chỉ là thuốc chống biếng ăn – nàng nói xong liền quay vào trong luôn, để mặc cho hai nam nhân này ở ngoài muốn xử lý sao thì xử lý, nàng không quan tâm _Huynh có thấy nàng ta rất bí ẩn hay không- Vĩ Túc nhìn Vĩ Hoàng hỏi _Đương nhiên là có, nhưng tò mò là một tật không tốt, bởi ta cảm nhận… nàng ấy cường đại hơn chúng ta suy nghĩ nhiều, nếu nàng ấy chịu phò tá Thiên Quốc, ta tin chúng ta chó thể thống trị toàn Cửu Châu- Vĩ Hoàng gật gật đầu _Chỉ tiếc là chúng ta không biết rõ tâm ý của nàng ấy như thế nào – Vĩ Túc dõi theo đến khi nàng đóng cửa phòng thì mới thu hồi ánh mắt trở về, nhưng cũng đủ lâu để Vĩ Hoàng phát hiện ra rằng hoàng đệ của mình đang có vấn đề _Đệ rốt cuộc có ý mời nàng ấy về để làm chuyện công hay chuyện tư đây – Vĩ Hoàng ha hả cười túm lấy Trần quý nhân quăng vào một căn phòng, sau lại cho người mang thức ăn tới. Trần quý nhân vừa nhìn thấy thức ăn thì chạy vồ tới ăn tới tấp không ngừng nghỉ khiến Vĩ Hoàng cùng Vĩ Túc nhìn thấy cảnh này đều không khỏi tò mò, không biết đan dược nàng đưa rốt cuộc có những gì bên trong _Nàng ấy sao… đều là tư – Vĩ Hoàng cũng không ngại ngùng mà nói thẳng chẳng chút giấu diếm. Cả hai cùng rời khỏi căn phòng bởi cảnh tượng thô bỉ trước mắt khiến cả hai đều rất khó chịu. Đến buổi thi đấu kiếm khí, nàng đưa cho Khuê Hoa một viên thuốc nói Khuê Hoa uống vào. Nàng một thân vận bạch y chứ không thèm mặc đồ cung nữ nữa, vì một số chuyện xảy ra, nàng luôn muốn rời khỏi đây thật sớm. _Tới đủ cả chưa – nàng đứng một bên hỏi Vĩ Hoàng, Vĩ Hoàng cũng thầm gật gật đầu, tối trước ngày thi đấu, nàng đã đến bàn kế hoạch với Vĩ Hoàng. Thật ra đan dược nàng đưa cho Khuê Hoa không phải dược gây sốt mà là dược gây mê. Khuê Hoa ngồi một bên một lúc đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, đương nhiên xung quanh có 5 hắc y nhân đang đứng bảo vệ. _Dừng – Vĩ Hoàng khoác tay ra lệnh cho hai nữ nhân đang thi đấu ở trên đài – trẫm hôm nay đến đây, muốn có chuyện nói với các chư vị khanh gia cùng các phi tần trong hậu cung _Hoàng thượng cứ nói – mọi người râm ran đáp trả Vĩ Hoàng _Ta hôm nay, muốn phế truất toàn bộ hậu cung, chỉ thú nhận Hoa phi nương nương làm hoàng hậu, các nàng đều phải rời khỏi hậu cung, ai không đồng ý cứ lên tiếng – Vĩ Hoàng nói dứt khoác _Hoàng thượng, chuyện này là không thể – các vị quan gia đều nhao nhao phản bác, đám nữ nhân trong hậu cung chia ra làm 2, một là mừng rỡ vì được quay về nhà, không phải phí phạm tuổi xuân ở nơi này, còn 1 bên lại tham hư danh vinh hoa phú quý. Cứ như vậy Vĩ Hoàng đều cho những nữ nhân kia quay về nhà, chỉ còn lại đám nữ nhân phản bác. _Những nữ nhân nào có thể đánh bại ta, đều được ở lại – nàng bước từng bước lên lôi đài – các vị quan gia nào phản đối thì cũng cứ lên đây, nàng thong thả đứng đó, tay lần đầu tiên xuất ra vũ khí là một thanh bạch kiếm với hàn khí bao quanh, hình dạng thật sự của vũ khí. _Hừ… đúng không tự lượng sức – mọi người đều nhìn nàng khinh thường – chỉ là một cung nữ của Khuê Hoa mà đòi lên mặt sao _Ta không rời nơi này – Hương phi nương nương vừa xuất kiếm nhảy lên lồi đại thì một dòng máu đỏ tươi từ cổ nàng ta phun ra, bởi lẽ đầu đã hoàn toàn bị chặt đứt _A1aaaaaaaa- tiếng hốt hoảng của đám nữ nhân ở dưới vang lên, mọi người đều không thấy được nàng vừa ra tay như thế nào, sát khí nàng tỏa ra nồng đậm, khiến ai cũng bất giác lui lại vài bước _Người ta bảo hộ, các ngươi muốn chống đối sao – nàng chĩa kiếm về đám nữ nhân ngu ngốc, chưa đợi đám nữ nhân đó bước lên đài, nàng liền một tay giết sạch, nàng vốn không muốn giết người… nhưng vì những người thân nàng yêu quý thì nàng có thể làm tất cả, một góc đều thấm đẫm máu tanh của đám nữ nhân này, nàng lấy một loại bột rắc lên thi thể, tất cả trong phút chốc đều bốc hơi – còn ai muốn phản đối ý định này của hoàng thượng _….. – một chuỗi im lặng diễn ra, đám quan lại vừa đau đớn vì mất con gái, vừa tiếc nuối vì nếu đồng ý, tương lai bọn họ sắp tới cũng sẽ không dễ trèo cao nữa _Hưm…. – vừa lúc nàng giải quyết xong thì Khuê Hoa tỉnh dậy- Phi tỷ, các nương nương khác đâu cả rồi _^^, bọn họ đều muốn quay về nhà cả rồi, không muốn đại ca của muội làm phu quân của bọn họ nữa- nàng nở lại nụ cười, sát khí biến mất khống một chút dấu tích- có một bí mật tỷ muốn nói với muội a _Phi tỷ, chuyện gì a – Khuê Hoa nghiêng đầu một bên, sau liền há hốc mồm, bởi nàng đã hóa thân về chính mình, một gương mặt xinh đẹp kiều mỵ động lòng người xuất hiện, đôi tai màu đen cùng 10 cái đuôi dài đen tuyền xuất hiện – tỷ là…. _….- mọi người xung quanh nơi này đều sửng sốt, thập vĩ hồ trong truyền thuyết, là thần trong thần đã thực sự hiện diện _Ta… thập vĩ hồ…, hiện tại sẽ bảo hộ hoàng hậu Khuê Hoa của Thiên Quốc, chỉ cần ai động đến muội ấy tức đã động đến ta, mỗi năm đúng ngày này ta sẽ đến Thiên Quốc – nàng phất tay , trên trán Khuê Hoa liền xuất hiện một ấn ký giống trên trán nàng- chính vì vậy… Thiên Quốc các ngươi sẽ càng ngày càng thịnh vượng, nếu Hoàng hậu Khuê Hoa có xảy ra chuyện gì, toàn bộ Thiên Quốc sẽ chìm vào bể khổ. Nàng vừa tuyên bố, một đàn bướm đầy đủ màu sắc bay tới bám lấy Khuê Hoa cùng Vĩ Hoàng, tất cả hoa xung quanh đều nở rộ, đám người trước mặt đều không tự chủ được mà quỳ phục trước mặt nàng _Tuân mệnh….- Vĩ Hoàng mỉm cười hạnh phúc, kéo Khuê Hoa ôm vào lòng, đám quan lại liền bắt chước Vĩ Hoàng mà đồng thanh hô Tuân Mệnh, thần đã ra mặt, bọn họ đương nhiên sẽ tuân phục vô điều kiện. _Không muốn – Khuê Hoa bỗng cất tiếng khiến mọi người giật mình, dám phản kháng thập vĩ hồ chắc chỉ có Khuê Hoa hoàng hậu mà thôi, Khuê Hoa rời khỏi vòng tay Vĩ Hoàng chạy đến trước mặt nàng – muội không cho tỷ đi _^^, ta sẽ còn đến thăm muội – nàng mỉm cười xoa đầu Khuê Hoa- giờ đã là mẫu nghi thiên hạ, cũng phải ra dáng một chút chứ, muội cũng biết Vĩ Hoàng yêu thương muội đến mức nào mà _Nhưng mà muội không muốn tỷ đi – Khuê Hoa rơm rớm nước mắt, nàng cũng chỉ khẽ lắc đầu rồi quay ra nói tiếp – đây là lễ vật ta tặng muội khi muội đăng cơ làm hoàng hậu – nàng đưa cho tên thái giám trước mắt một tờ giấy khiến tên thái giám này mừng rỡ đến phát khóc, 5 hắc y nhân cũng vội đem hàng ngàn lễ vật bước vào trước sân. Tên thái giám liệt kê hàng loạt các loại đan dược quý giá, các dược liệu quý cùng hàng ngàn loại châu báu quý giá có giá trị liên thành. _A… – Vĩ Túc lúc này mới thốt lên một tiếng, nàng trước mặt hắn là thần, hắn làm sao mới có thể xứng đáng với nàng đây, một người một thần… khoảng cách thật sự quá lớn. 5 hắc y nhân cũng thật sự bất ngờ trước thân phận của nàng, không ngờ tam tiểu thư lại còn cường đại hơn cả giáo chủ. Lúc này Khuê Phúc là cha của Khuê Hoa cũng đã đến, phụ tử ôm chầm lấy nhau hạnh phúc không tả xiết _Bá phụ, con không dối gạt người chứ – nàng quay lại nhìn Khuê Phúc _Đa tạ ngài đã chiếu cố cho Hoa nhi, xin hãy nhận của ta một lạy thay cho lời cảm ơn cùng lòng kính ngưỡng, Khuê Hoa thật may mắn khi quen biết được ngài – Khuê Phúc định quỳ xuống thì nàng đã cản lại _Bọn hắn thì được, còn Khuê bá người không cần làm vậy – nàng mỉm cười – đến lúc con cũng phải đi, ngày này năm sau con sẽ đến thăm bá phụ cùng Hoa nhi, hai người giờ nên tâm sự với nhau một chút Nàng nhẹ nhàng biến mất khỏi tầm mắt mời người khiến tất cả thật lâu mới hoàn hồn trở lại, cứ tưởng là mơ, nhưng lễ vật trước mặt là thật, dấu ân trên trán của Khuê Hoa cũng là thật. Lời đồn đại về nàng bắt đầu truyền tụng khắp nơi, các quốc gia khác đều cử sứ thần đến làm thân với Thiên Quốc, mà đúng ngày Khuê Hoa hoàng hậu đăng cơ, một hiện tượng kỳ thú diễn ra, bầu trời Thiên Quốc ba ngày đều rơi xuống cánh hoa đào, loài hoa mà Khuê Hoa thích nhất. Các đồng lúa dường như héo khô vì thiếu nước lại xanh tươi mơn mởn, từng cơn mưa mát lành đổ xuống khắp Thiên Quốc. Người dân kinh khỉ bởi phép màu thật sự đã xuất hiện, Khuê Hoa hoàng hậu ngày càng được tôn vinh và được yêu quý, cuộc sống trong một năm của Thiên Quốc đều rất ấm no hạnh phúc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang